An An chào ông bà ạ!
Mạo Dung đi lại bế An An lên, đưa tay lên nheo nhéo chiếc mũi nhỏ ấy nhìn thấu ra không khác gì một sự cưng sủng vô cùng của một người bà dành cho đứa cháu nhỏ của mình sau một khoảng thời gian xa cách. Bà hôn nhẹ lên chiếc má của An An rồi nói:
- Chúng ta vào nhà thôi.
Mộng Ánh hít thở thừng hơi khó nhọc, cô nắm chặt lấy tay anh, thỉnh thoảng lại ấn nhẹ ngón tay như ra hiệu điều gì đó. Đinh Tuấn Trạch hiểu ý, ghé sát lại tai rồi nói nhỏ:
- Em lo gì, mẹ anh còn sủng em hơn sủng anh đấy!
Đinh Tuấn Lâm ngồi xuống ghế, ông ho nhẹ vài cái, cất cái giọng trầm ổn lên mà nói:
- Mộng Ánh…ngồi xuống đây, ta muốn nói chuyện với con.
Cô ngạc nhiên nhìn ông, từ từ rời khỏi Đinh Tuấn Trạch mà bước lại, sau cái hất mắt của ông dành cho anh, thì từ một gương mặt đầy uy nghiêm bỗng chuyển sang gương mặt đầy hiền hoà:
- Ba mẹ cháu và Cao Lãnh đã biết cháu trở về chưa?
- Cháu đã lén về thăm mọi người trước khi đến gặp Tuấn Trạch rồi ạ! (Mộng Ánh nói)
- An An đã năm tuổi rồi à? (Đinh Tuấn Lâm nói)
Mộng Ánh gật nhẹ đầu, bình tĩnh trả lời:
- Vâng, sang tháng là con bé mới tròn năm tuổi.
Ông đưa mắt nhìn về phía An An đang ngồi trong của Mao Dung, chậm dãi hỏi:
- Con từng có cảm giác thất vọng về Tuấn Trạch không?
Cô cười nhạt, ánh mắt hơi đỏ lên rồi trả lời:
- Dạ có…nhưng chỉ duy nhất hai lần, đó là ngày An An ra đời và ngày con bé biết gọi ba!
- Bao giờ cô cậu mới cưới? An An cũng cần có một gia đình! (Đinh Tuấn Lâm nói)
Câu nói của ông vừa dứt, Mộng Ánh sững người, cô ngại ngùng đưa mắt liếc trộm lên nhìn Đinh Tuấn Trạch đang đứng khoanh tay ở trên lầu. Nhớ lại hôm trước thì chính miệng anh đã mở lời với cô về vấn đề kết hôn, nhưng cô lại thuận miệng trả lời “không” vì muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh. Nhưng bây giờ khi Đinh Tuấn Lâm nhắc tới chuyện này cũng khiến cô khó mà đưa ra đáp án.
Trong lúc còn lúng túng thì Đinh Tuấn Trạch bước xuống giải vây tất cả, anh ngồi xuống cùng với câu trả lời của mình:
- Ba đừng lo, từ từ rồi sẽ cưới thôi!
Ông gật đầu, “ờ” một tiếng, rồi đứng dậy đi lại chỗ An An. Lúc này Mộng Ánh mới dám thở phào nhẹ nhõm, dù đây không phải lần đầu gặp mặt Đinh Tuấn Lâm, nhưng cô vẫn cảm giác có chút e rè khi tiếp xúc hoặc trò chuyện với ông.
Đinh Tuấn Trạch đặt tay cô lên tay mình rồi đan lại vào nhau, anh lấy trong túi ra một chiếc hộp màu xanh đậm đưa ra trước mặt cô. Mộng Ánh nheo mày ngước mặt lên hỏi:
- Gì đây?
Chiếc hộp dần mở ra vì thế mà Đinh Tuấn Trạch quỳ một gối xuống, ánh đèn sáng trưng ban nãy dần tắt đi, thay vào đó là một màu vàng lung linh ấm áp bao phủ cả một căn biệt thự to lớn này.
Những chùm bóng bay kèm theo là cánh hoa hồng từ đâu rơi xuống, tạo ra một khung cảnh quá đỗi lãng mạng. Tiếng đồng thanh reo ho từ mọi phía bắt đầu vang lên, lướt mắt qua một lượt Mộng Ánh còn ngạc nhiên hơn khi tất cả mọi người kể cả ba mẹ của mình cũng có mặt, vậy cũng đủ hiểu, mọi thứ đã được sắp đặt từ trước rồi!
Đinh Tuấn Trạch vẫn quỳ ở đó, với âm điệu ngọt ngào mà thổ lộ:
- Ánh Ánh…lấy anh nhé!
Đến lúc này, cô không thể kìm được nước mắt được nữa, đó là nước mắt của sự hạnh phúc, sự chờ đợi và sóng gió, cùng với những lần gây ra hiểu lầm đến tổn thương lẫn nhau đều chan chứa trong đó. Cái gật đầu của Mộng Ánh ngay lúc này đã trở thành đáp án cho một tình yêu kéo dài 13 năm.
Chiếc nhẫn lấp lánh được Đinh Tuấn Trạch lấy ra khỏi hộp mà đeo vào ngón áp út của cô. Anh đứng dậy ôm cả người cô vào lòng trong hạnh phúc và vui mừng của mọi người.
Bắt đầu từ giây phút này chính thức đánh dấu cho một tình yêu đẹp…Tình yêu, một từ đẹp như mơ, là ước mơ trong lòng của mỗi người, những lời thề hẹn thì cặp tình nhân nào cũng từng nói ra nhưng có mấy ai thực hiện được điều đó…Không phải là là yêu chưa đủ, tình không sâu, mà đơn giản là lòng họ chưa vững để cùng nhau đi qua sóng gió!
Và tình yêu của hai người đã kết thúc bằng một hôn lễ mà biết bao người hằng mơ ước…
…
Một năm sau.
Khoảng bảy giờ sáng, theo giờ làm việc, Mộng Ánh từ từ bước vào, cô báo cáo lịch trình làm việc trong ngày:
- Đinh tổng, tám giờ có một cuộc họp nội bộ trong tập đoàn, mười giờ có cuộc gặp mặt giám đốc bên công ty MOP, và bốn giờ chiều thì có lịch đi ăn tối với đối tác ở bên Pháp mới về nước.
Báo cáo xong, cô chỉ vào tập tài liều dàu thành cứng ở trên bàn mà nói:
- Đây là giấy tờ cần anh xem qua mà thư kí Trần nhờ tôi đưa cho Đinh tổng!
Anh vẫn tập trung vào chiếc laptop trên bàn, nghiêm túc nói:
- Sắp xếp giúp tôi từ mười hai giờ đến bốn giờ chiều, tôi muốn đưa vợ đi ăn.
Cô không nhịn được cười mà đánh vào tay anh mà nói:
- Biết rồi, cứ thích hùa theo mới vừa à!
Anh nhìn cô, cố nhịn cười:
- Không nói theo thì Đinh phu nhân đây lại giận!
Mộng Ánh nhẹ nhàng đặt lên bàn một tờ giấy kèm theo lời nói:
- Em muốn nghỉ phép một năm.
Đinh Tuấn Trạch ngạc nhiên nhìn cô, nheo mày hỏi:
- Một năm? Tại sao? Sao không nói cho anh biết trước?
Cô từ từ đi lại, thản nhiên ngồi lên đùi anh mà trả lời:
- Em cũng vừa nhận được thông báo từ bệnh viện, em đã có thai, vì con của chúng ta nên em phải nghỉ phép một năm và…
Chưa dứt lời, Đinh Tuấn Trạch đã ôm người cô xoay lại mà nói:
- Thật không?
- Chắc em nói đùa đấy!(Mộng Ánh nói)
Anh hôn nhẹ lên môi cô, nó mạnh bạo nhưng lại ẩn chứa sự cưng chiều trong đó…
Mùa xuân qua đi, một mùa hè lại tới, một gia đình ba người, đi đến nơi thảo nguyên mà năm ấy cô và anh từng hứa với nhau sẽ trở lại.
Mộng Ánh với chiếc bụng bầu đã sáu tháng, từng bước được Đinh Tuấn Trạch dìu đi trên thảm cỏ còn ướt sương kia, đi trước là An An đang lon ton chạy đi trước, gương mặt háo hứng thỉnh thoảng lại gọi “mẹ ơi” trông đáng yêu làm sao.
Đinh Tuấn Trạch hai tay xoa lấy chiếc bụng bầu của cô, ánh mắt không ngừng quan sát An An đang vui đùa bên gốc cây cổ thụ kia, anh nhẹ nhàng hôn lên mái tóc của Mộng Ánh mà nói:
Mộng Ánh…anh yêu em, cảm ơn vì đã đến bên anh!
Em không đến bên anh, mà lúc em mới mười bốn tuổi là anh đầu độc tâm trí em!
Thay vì vất vả đi tìm kiếm hạnh phúc cho mình, thì anh chọn “Yêu Em Gái Của Bạn Thân”!
Cô mỉm cười không đáp lại, từ ngày cô mang thai đến giờ có biết bao nhiêu câu “anh yêu em” rồi.
Cô chỉ mong rằng câu nói “anh yêu em” của anh mãi mãi chỉ dành cho cô, dù ở thời điểm nào hay hoàn cảnh nào nó vẫn luôn dịu dàng và thật lòng như bây giờ…
_HẾT_
Mạo Dung đi lại bế An An lên, đưa tay lên nheo nhéo chiếc mũi nhỏ ấy nhìn thấu ra không khác gì một sự cưng sủng vô cùng của một người bà dành cho đứa cháu nhỏ của mình sau một khoảng thời gian xa cách. Bà hôn nhẹ lên chiếc má của An An rồi nói:
- Chúng ta vào nhà thôi.
Mộng Ánh hít thở thừng hơi khó nhọc, cô nắm chặt lấy tay anh, thỉnh thoảng lại ấn nhẹ ngón tay như ra hiệu điều gì đó. Đinh Tuấn Trạch hiểu ý, ghé sát lại tai rồi nói nhỏ:
- Em lo gì, mẹ anh còn sủng em hơn sủng anh đấy!
Đinh Tuấn Lâm ngồi xuống ghế, ông ho nhẹ vài cái, cất cái giọng trầm ổn lên mà nói:
- Mộng Ánh…ngồi xuống đây, ta muốn nói chuyện với con.
Cô ngạc nhiên nhìn ông, từ từ rời khỏi Đinh Tuấn Trạch mà bước lại, sau cái hất mắt của ông dành cho anh, thì từ một gương mặt đầy uy nghiêm bỗng chuyển sang gương mặt đầy hiền hoà:
- Ba mẹ cháu và Cao Lãnh đã biết cháu trở về chưa?
- Cháu đã lén về thăm mọi người trước khi đến gặp Tuấn Trạch rồi ạ! (Mộng Ánh nói)
- An An đã năm tuổi rồi à? (Đinh Tuấn Lâm nói)
Mộng Ánh gật nhẹ đầu, bình tĩnh trả lời:
- Vâng, sang tháng là con bé mới tròn năm tuổi.
Ông đưa mắt nhìn về phía An An đang ngồi trong của Mao Dung, chậm dãi hỏi:
- Con từng có cảm giác thất vọng về Tuấn Trạch không?
Cô cười nhạt, ánh mắt hơi đỏ lên rồi trả lời:
- Dạ có…nhưng chỉ duy nhất hai lần, đó là ngày An An ra đời và ngày con bé biết gọi ba!
- Bao giờ cô cậu mới cưới? An An cũng cần có một gia đình! (Đinh Tuấn Lâm nói)
Câu nói của ông vừa dứt, Mộng Ánh sững người, cô ngại ngùng đưa mắt liếc trộm lên nhìn Đinh Tuấn Trạch đang đứng khoanh tay ở trên lầu. Nhớ lại hôm trước thì chính miệng anh đã mở lời với cô về vấn đề kết hôn, nhưng cô lại thuận miệng trả lời “không” vì muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh. Nhưng bây giờ khi Đinh Tuấn Lâm nhắc tới chuyện này cũng khiến cô khó mà đưa ra đáp án.
Trong lúc còn lúng túng thì Đinh Tuấn Trạch bước xuống giải vây tất cả, anh ngồi xuống cùng với câu trả lời của mình:
- Ba đừng lo, từ từ rồi sẽ cưới thôi!
Ông gật đầu, “ờ” một tiếng, rồi đứng dậy đi lại chỗ An An. Lúc này Mộng Ánh mới dám thở phào nhẹ nhõm, dù đây không phải lần đầu gặp mặt Đinh Tuấn Lâm, nhưng cô vẫn cảm giác có chút e rè khi tiếp xúc hoặc trò chuyện với ông.
Đinh Tuấn Trạch đặt tay cô lên tay mình rồi đan lại vào nhau, anh lấy trong túi ra một chiếc hộp màu xanh đậm đưa ra trước mặt cô. Mộng Ánh nheo mày ngước mặt lên hỏi:
- Gì đây?
Chiếc hộp dần mở ra vì thế mà Đinh Tuấn Trạch quỳ một gối xuống, ánh đèn sáng trưng ban nãy dần tắt đi, thay vào đó là một màu vàng lung linh ấm áp bao phủ cả một căn biệt thự to lớn này.
Những chùm bóng bay kèm theo là cánh hoa hồng từ đâu rơi xuống, tạo ra một khung cảnh quá đỗi lãng mạng. Tiếng đồng thanh reo ho từ mọi phía bắt đầu vang lên, lướt mắt qua một lượt Mộng Ánh còn ngạc nhiên hơn khi tất cả mọi người kể cả ba mẹ của mình cũng có mặt, vậy cũng đủ hiểu, mọi thứ đã được sắp đặt từ trước rồi!
Đinh Tuấn Trạch vẫn quỳ ở đó, với âm điệu ngọt ngào mà thổ lộ:
- Ánh Ánh…lấy anh nhé!
Đến lúc này, cô không thể kìm được nước mắt được nữa, đó là nước mắt của sự hạnh phúc, sự chờ đợi và sóng gió, cùng với những lần gây ra hiểu lầm đến tổn thương lẫn nhau đều chan chứa trong đó. Cái gật đầu của Mộng Ánh ngay lúc này đã trở thành đáp án cho một tình yêu kéo dài 13 năm.
Chiếc nhẫn lấp lánh được Đinh Tuấn Trạch lấy ra khỏi hộp mà đeo vào ngón áp út của cô. Anh đứng dậy ôm cả người cô vào lòng trong hạnh phúc và vui mừng của mọi người.
Bắt đầu từ giây phút này chính thức đánh dấu cho một tình yêu đẹp…Tình yêu, một từ đẹp như mơ, là ước mơ trong lòng của mỗi người, những lời thề hẹn thì cặp tình nhân nào cũng từng nói ra nhưng có mấy ai thực hiện được điều đó…Không phải là là yêu chưa đủ, tình không sâu, mà đơn giản là lòng họ chưa vững để cùng nhau đi qua sóng gió!
Và tình yêu của hai người đã kết thúc bằng một hôn lễ mà biết bao người hằng mơ ước…
…
Một năm sau.
Khoảng bảy giờ sáng, theo giờ làm việc, Mộng Ánh từ từ bước vào, cô báo cáo lịch trình làm việc trong ngày:
- Đinh tổng, tám giờ có một cuộc họp nội bộ trong tập đoàn, mười giờ có cuộc gặp mặt giám đốc bên công ty MOP, và bốn giờ chiều thì có lịch đi ăn tối với đối tác ở bên Pháp mới về nước.
Báo cáo xong, cô chỉ vào tập tài liều dàu thành cứng ở trên bàn mà nói:
- Đây là giấy tờ cần anh xem qua mà thư kí Trần nhờ tôi đưa cho Đinh tổng!
Anh vẫn tập trung vào chiếc laptop trên bàn, nghiêm túc nói:
- Sắp xếp giúp tôi từ mười hai giờ đến bốn giờ chiều, tôi muốn đưa vợ đi ăn.
Cô không nhịn được cười mà đánh vào tay anh mà nói:
- Biết rồi, cứ thích hùa theo mới vừa à!
Anh nhìn cô, cố nhịn cười:
- Không nói theo thì Đinh phu nhân đây lại giận!
Mộng Ánh nhẹ nhàng đặt lên bàn một tờ giấy kèm theo lời nói:
- Em muốn nghỉ phép một năm.
Đinh Tuấn Trạch ngạc nhiên nhìn cô, nheo mày hỏi:
- Một năm? Tại sao? Sao không nói cho anh biết trước?
Cô từ từ đi lại, thản nhiên ngồi lên đùi anh mà trả lời:
- Em cũng vừa nhận được thông báo từ bệnh viện, em đã có thai, vì con của chúng ta nên em phải nghỉ phép một năm và…
Chưa dứt lời, Đinh Tuấn Trạch đã ôm người cô xoay lại mà nói:
- Thật không?
- Chắc em nói đùa đấy!(Mộng Ánh nói)
Anh hôn nhẹ lên môi cô, nó mạnh bạo nhưng lại ẩn chứa sự cưng chiều trong đó…
Mùa xuân qua đi, một mùa hè lại tới, một gia đình ba người, đi đến nơi thảo nguyên mà năm ấy cô và anh từng hứa với nhau sẽ trở lại.
Mộng Ánh với chiếc bụng bầu đã sáu tháng, từng bước được Đinh Tuấn Trạch dìu đi trên thảm cỏ còn ướt sương kia, đi trước là An An đang lon ton chạy đi trước, gương mặt háo hứng thỉnh thoảng lại gọi “mẹ ơi” trông đáng yêu làm sao.
Đinh Tuấn Trạch hai tay xoa lấy chiếc bụng bầu của cô, ánh mắt không ngừng quan sát An An đang vui đùa bên gốc cây cổ thụ kia, anh nhẹ nhàng hôn lên mái tóc của Mộng Ánh mà nói:
Mộng Ánh…anh yêu em, cảm ơn vì đã đến bên anh!
Em không đến bên anh, mà lúc em mới mười bốn tuổi là anh đầu độc tâm trí em!
Thay vì vất vả đi tìm kiếm hạnh phúc cho mình, thì anh chọn “Yêu Em Gái Của Bạn Thân”!
Cô mỉm cười không đáp lại, từ ngày cô mang thai đến giờ có biết bao nhiêu câu “anh yêu em” rồi.
Cô chỉ mong rằng câu nói “anh yêu em” của anh mãi mãi chỉ dành cho cô, dù ở thời điểm nào hay hoàn cảnh nào nó vẫn luôn dịu dàng và thật lòng như bây giờ…
_HẾT_