Anh muốn làm gì kệ anh , tôi không quan tâm!
Nói rồi Mộng Ánh đứng dậy rời khỏi ghế đi vào phòng của mình đóng sập cửa một cái "rầm" . Đinh Tuấn Trạch ngồi ngoài không có biểu cảm gì khẽ nghiêng đầu nhìn về phía phòng của cô rồi quay ra nhâm nhi ly nước .
Trái ngược với Đinh Tuấn Trạch , Mộng Ánh trong này khuân mặt lộ dõ sự tức giận , cô nằm xuống giường lăn qua lăn lại đạp tung chiếc chăn của mình lên dùng tay đánh xuống chiếc gối bên cạnh để xả giận coi như chiếc gối đó là anh . Mộng Ánh ngồi dậy nhìn về phía cánh cửa giọng bực tức nói trong họng :
- Đồ điên...aiss thật là muốn mình tức chết mà .
Cô cau có đứng dậy rời khỏi chiếc giường đi lại phía tủ đồ lấy một bộ quần áo rồi đi vào phòng tắm . Đinh Tuấn Trạch thấy trong phòng im im liền đặt ly nước xuống thản nhiên đi lại phía phòng ngủ của cô , Đinh Tuấn Trạch đưa tay vặn vặn chốt khoá cửa thì thấy chốt cửa không khoá nên anh đã mở cửa mà bước vào .
Đinh Tuấn Trạch đảo mắt một lượt quanh căn phòng dừng mặt lại ở chiếc bàn làm việc của cô , như có một điều gì đó vô hình đẩy anh đi lại chiếc bàn ấy . Anh đứng đó một xem qua một lượt rồi dùng tay kéo chiếc ngăn bàn ra . Bên trong có một chiếc hộp nhỏ Đinh Tuấn Trạch lấy chiếc hộp ra chuẩn bị mở ra thì cùng lúc Mộng Ánh bước ra khỏi phòng tắm .
Mộng Ánh nhìn thấy anh đang cầm chiếc hộp trên tay thì hốt hoảng chạy lại định lấy lại chiếc hộp nhưng Đinh Tuấn Trạch nhanh tay hơn giơ chiếc hộp lên cao , với chiều cao của cô thì không có khả năng với tới được , Mộng Ánh đánh một cái vào vai anh khó chịu nói :
- Đưa trả cho tôi!
Đinh Tuấn Trạch cười khẩy lên giọng kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói :
- Em với tới được thì tôi trả cho em.
Mộng Ánh ngước lên nhìn chiếc hộp trên tay anh nếu như để anh mở được chiếc hộp đó ra thì không biết còn cái hố nào để cô chui vào không nữa . Đinh Tuấn Trạch thấy cô đứng đơ người ra đó liền cúi xuống hôn lên môi cô một cái "chụt" . Mộng Ánh bị anh hôn liền hoàn hồn đưa tay bịt miệng nheo mày nói :
- Anh điên à !
Đinh Tuấn Trạch nở nụ cười trêu ghẹo nói :
- Không , tôi vừa giúp em hoàn hồn lại đấy.
- Kệ anh , giờ đêm trả chiếc hộp lại cho tôi! ( Mộng Ánh nói )
Đinh Tuấn Trạch tiến gần lại cô , giọng thách thức nói :
- Tôi không trả em làm gì được tôi?
Mộng Ánh đẩy anh ra , giọng có chút hạ xuống đáp :
- Tôi xin anh đó trả lại cho tôi đi mà .
- Để tôi xem bên trong có gì mà em phải giấu kín như vậy . ( Đinh Tuấn Trạch nói )
Mộng Ánh lắc đầu phản đối nói :
- Đừng...
Mộng Ánh chưa dứt câu thì Đinh Tuấn Trạch đã thuận tay mở chiếc hộp ra , bên trong là vài tấm ảnh và một chiếc vòng tay . Đinh Tuấn Trạch nhíu mày cầm tấm ảnh đó lên coi thì ra là ảnh cô và anh đã chụp chung với nhau từ 7 năm trước . Còn chiếc vòng tay kia là của anh tặng cô lúc cô sinh nhật 16 tuổi.
Đinh Tuấn Trạch cười thầm trong lòng nhìn sang cô , Mộng Ánh lấy lại hết những tấm ảnh anh đang cầm bỏ lại vào trong hộp , không nói gì định quay người đi ra khỏi phòng thì Đinh Tuấn Trạch lên tiếng nói :
- Miệng nói ghét tôi không yêu tôi nhưng lại giữ tất cả những gì liên quan đến tôi .
Mộng Ánh đứng khựng lại bây giờ cô không biết phải nói điều gì , cô không biết cảm xúc của mình bây giờ là như thế nào không biết nên trả lời anh ra sao . Đinh Tuấn Trạch thấy cô đứng im lặng không nói gì liền bước đến đứng trước mặt cô nói :
Trả lời tôi đi , em còn yêu tôi đúng không?
Mộng Ánh đứng im lặng một lúc cũng trả lời lại :
Tôi yêu anh hay không cũng không cần anh phải biết , một người phản bội tôi bỏ mặc tôi để yêu một cô gái khác có đáng để tôi yêu không ?
Mộng Ánh nói tiếp :
Còn về việc tôi giữ lại lại những thứ này đơn giản chỉ vì tôi coi nó đều là kỉ niệm nói cách khác đó là một bài học đáng nhớ giành cho tôi .
Đinh Tuấn Trạch cười khẩy lên trầm trọng nói :
Em ghét tôi lắm đúng không?
Mộng Ánh không chần chừ trả lời lại :
Đúng!
Nói rồi Mộng Ánh đứng dậy rời khỏi ghế đi vào phòng của mình đóng sập cửa một cái "rầm" . Đinh Tuấn Trạch ngồi ngoài không có biểu cảm gì khẽ nghiêng đầu nhìn về phía phòng của cô rồi quay ra nhâm nhi ly nước .
Trái ngược với Đinh Tuấn Trạch , Mộng Ánh trong này khuân mặt lộ dõ sự tức giận , cô nằm xuống giường lăn qua lăn lại đạp tung chiếc chăn của mình lên dùng tay đánh xuống chiếc gối bên cạnh để xả giận coi như chiếc gối đó là anh . Mộng Ánh ngồi dậy nhìn về phía cánh cửa giọng bực tức nói trong họng :
- Đồ điên...aiss thật là muốn mình tức chết mà .
Cô cau có đứng dậy rời khỏi chiếc giường đi lại phía tủ đồ lấy một bộ quần áo rồi đi vào phòng tắm . Đinh Tuấn Trạch thấy trong phòng im im liền đặt ly nước xuống thản nhiên đi lại phía phòng ngủ của cô , Đinh Tuấn Trạch đưa tay vặn vặn chốt khoá cửa thì thấy chốt cửa không khoá nên anh đã mở cửa mà bước vào .
Đinh Tuấn Trạch đảo mắt một lượt quanh căn phòng dừng mặt lại ở chiếc bàn làm việc của cô , như có một điều gì đó vô hình đẩy anh đi lại chiếc bàn ấy . Anh đứng đó một xem qua một lượt rồi dùng tay kéo chiếc ngăn bàn ra . Bên trong có một chiếc hộp nhỏ Đinh Tuấn Trạch lấy chiếc hộp ra chuẩn bị mở ra thì cùng lúc Mộng Ánh bước ra khỏi phòng tắm .
Mộng Ánh nhìn thấy anh đang cầm chiếc hộp trên tay thì hốt hoảng chạy lại định lấy lại chiếc hộp nhưng Đinh Tuấn Trạch nhanh tay hơn giơ chiếc hộp lên cao , với chiều cao của cô thì không có khả năng với tới được , Mộng Ánh đánh một cái vào vai anh khó chịu nói :
- Đưa trả cho tôi!
Đinh Tuấn Trạch cười khẩy lên giọng kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói :
- Em với tới được thì tôi trả cho em.
Mộng Ánh ngước lên nhìn chiếc hộp trên tay anh nếu như để anh mở được chiếc hộp đó ra thì không biết còn cái hố nào để cô chui vào không nữa . Đinh Tuấn Trạch thấy cô đứng đơ người ra đó liền cúi xuống hôn lên môi cô một cái "chụt" . Mộng Ánh bị anh hôn liền hoàn hồn đưa tay bịt miệng nheo mày nói :
- Anh điên à !
Đinh Tuấn Trạch nở nụ cười trêu ghẹo nói :
- Không , tôi vừa giúp em hoàn hồn lại đấy.
- Kệ anh , giờ đêm trả chiếc hộp lại cho tôi! ( Mộng Ánh nói )
Đinh Tuấn Trạch tiến gần lại cô , giọng thách thức nói :
- Tôi không trả em làm gì được tôi?
Mộng Ánh đẩy anh ra , giọng có chút hạ xuống đáp :
- Tôi xin anh đó trả lại cho tôi đi mà .
- Để tôi xem bên trong có gì mà em phải giấu kín như vậy . ( Đinh Tuấn Trạch nói )
Mộng Ánh lắc đầu phản đối nói :
- Đừng...
Mộng Ánh chưa dứt câu thì Đinh Tuấn Trạch đã thuận tay mở chiếc hộp ra , bên trong là vài tấm ảnh và một chiếc vòng tay . Đinh Tuấn Trạch nhíu mày cầm tấm ảnh đó lên coi thì ra là ảnh cô và anh đã chụp chung với nhau từ 7 năm trước . Còn chiếc vòng tay kia là của anh tặng cô lúc cô sinh nhật 16 tuổi.
Đinh Tuấn Trạch cười thầm trong lòng nhìn sang cô , Mộng Ánh lấy lại hết những tấm ảnh anh đang cầm bỏ lại vào trong hộp , không nói gì định quay người đi ra khỏi phòng thì Đinh Tuấn Trạch lên tiếng nói :
- Miệng nói ghét tôi không yêu tôi nhưng lại giữ tất cả những gì liên quan đến tôi .
Mộng Ánh đứng khựng lại bây giờ cô không biết phải nói điều gì , cô không biết cảm xúc của mình bây giờ là như thế nào không biết nên trả lời anh ra sao . Đinh Tuấn Trạch thấy cô đứng im lặng không nói gì liền bước đến đứng trước mặt cô nói :
Trả lời tôi đi , em còn yêu tôi đúng không?
Mộng Ánh đứng im lặng một lúc cũng trả lời lại :
Tôi yêu anh hay không cũng không cần anh phải biết , một người phản bội tôi bỏ mặc tôi để yêu một cô gái khác có đáng để tôi yêu không ?
Mộng Ánh nói tiếp :
Còn về việc tôi giữ lại lại những thứ này đơn giản chỉ vì tôi coi nó đều là kỉ niệm nói cách khác đó là một bài học đáng nhớ giành cho tôi .
Đinh Tuấn Trạch cười khẩy lên trầm trọng nói :
Em ghét tôi lắm đúng không?
Mộng Ánh không chần chừ trả lời lại :
Đúng!