Ngày hôm nay Tinh Húc không ở lại làm thêm giờ. Đúng giờ làm việc của anh sẽ là năm giờ chiều tan làm, cũng tầm giờ này bên Sử Hồng cũng sẽ xong công việc. Tinh Húc cảm thấy không chờ được để gặp Sử Hồng ở nhà nên quyết định đến tận trường gặp mặt. Vừa đi Tinh Húc vừa gọi điện cho Lộ Sinh Nguyên qua tai nghe ko dây.
"Cậu tìm kỹ lại xem. Có người nào trước đó lấy tên Đường Tinh Húc sau đó mới đổi thành cái tên khác không. Hoặc có ai giả lấy tên Đường Tinh Húc không."
"Đại ca của tôi ơi, tôi có phải là thánh đâu mà tra được đến đó. Nếu cậu có thể đưa ra được một khu vực cụ thể thì may ra…"
"Nếu mà biết hắn ta nằm ở đâu thì tôi đã không tìm cậu."
"Thế thì chịu rồi. Cái tên Đường Tinh Húc không quá phổ biến nên tôi tìm được ba người cho cậu trên khắp thế giới như thế là cực hạn rồi. Nếu cậu muốn tìm sâu thêm nữa thì tìm cách lấy thêm thông tin cho tôi đi."
"Chậc. Biết rồi."
Tinh Húc tắt điện thoại. Anh không quá thất vọng bởi vì chuyện này cũng đã đoán từ trước rồi. Tìm một người trên cả cái thế giới rộng lớn này mà chỉ có một cái tên thì không đủ. Xem ra bắt buộc phải ép hỏi Sử Hồng bằng được. Cái tên ngang bướng đó anh có khối cách để ép được cậu ta mở miệng.
Khi xe gần đến nơi anh thấy trước cổng trường Lâm Hoa mọi người tụ tập rất đông. Anh dừng xe lại xuống xem thử. Anh nghe mọi người xì xào rằng có một vị giáo viên của trường vừa bị xe ô tô đụng phải. Anh giật mình mới kéo một người lại hỏi.
"Cho hỏi giáo viên bị tai nạn là ai, có biết không?"
"Nghe nói là một giáo viên thực tập. Nhìn đẹp lắm, hotboy đó. Không biết có bị sao không. Nếu chết thì đáng tiếc lắm."
Tinh Húc bị sốc đên cả người lảo đảo. Giáo viên thực tập của Lâm Hoa hiện tại chỉ có duy nhất hai người, một nam một nữ. Vậy là người bị tai nạn là Sử Hồng sao?
Đúng lúc này thì có điện thoại của Lộ Sinh Nguyên gọi đến. Tinh Húc trong lúc run tay ấn nhầm vào nút bắt máy. Tiếng người từ bên trong điện thoại vọng ra.
"Quên không nói với cậu một chuyện. Hôm nay là ngày Ninh Viễn phải ra sân bay để đến nước ngoài. Dù sao cũng là ngày cuối cùng rồi nhưng cậu vẫn nên dặn người em trai kia của cậu cẩn thận thì hơn."
Tinh Thần nghe mà rụng rời tay chân. Đột nhiên Sử Hồng bị xe đâm trùng hợp như vậy liệu có phải là do tên Ninh Viễn kia dở trò?
Anh quá sơ suất rồi. Vì Sử Hồng mà Ninh Viễn bị cấm cửa, còn bị tống ra nước ngoài, chắc hẳn phải hận Sử Hồng nhiều lắm. Hôm nay là ngày tên đó được ra ngoài sao hắn có thể không nhận cơ hội này mà trả thù Sử Hồng. Sao anh có thể quên mất điều đó?
Tinh Húc vội vàng chen qua đám đông chạy lên phía trước. Trong lòng không ngừng cầu nguyện người bị đâm kia không phải Sử Hồng.
Đột nhiên trong đầu Tinh Húc xuất hiện một đoạn hình ảnh kỳ lạ. Hình ảnh về một đám tang thời phong kiến tiễn đưa một vị thế tử còn rất trẻ về nơi suối vàng. Đám tang rất long trọng và thu hút nhiều người đến xem.
Tinh Húc bóp chặt lồng ngực. Đột nhiên nơi ngực trái này cảm thấy nhói đau như bị dao nhọn đâm vào. Đám tang đó rõ ràng anh chưa từng nhìn thấy nhưng lại có cảm giác quen thuộc kì lạ tựa như đã từng trải qua nó vậy.
...***...
Ngay khi phát hiện chiếc xe tải lao tới trước mặt, bản năng từ những ngày còn lăn lộn sinh tử bên thế giới kia trỗi dậy, Sử Hồng nhảy lùi lại như một phản xạ. Nhưng xe tải lao nhanh như vậy cậu có lùi cũng không được bao xa. Và may thay khi đầu xe vừa chạm đến sát Sử Hồng thì thắng lại kịp. Sử Hồng thoát chết trong gang tấc.
Cậu còn chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy một bóng người lao đến ôm chầm lấy cậu. Vai người đó run lên, Sử Hồng có thể cảm nhận được những giọt nước mắt nóng bỏng chảy ướt đôi vai mình. Cậu mỉm cười xoa đầu người kia, an ủi:
"Không sao rồi."
"Anh còn cười được. Anh có biết là tôi sợ lắm không? Tôi cứ tưởng… cứ tưởng…"
Lần đầu tiên Sử Hồng nhìn thấy Tinh Thần khóc dữ dội như thế, khóc như một đứa trẻ vậy. Cậu thấy buồn cười nhưng cũng cảm động đến hai hàng nước mắt cũng đột nhiên chảy xuống hai bên má. Hoá ra thằng nhóc này lại yêu quý cậu đến như thế, còn khóc vì cậu nữa.
"Anh không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?"
"Không sao. Xe còn chưa kịp động đến tôi."
"Không được. Để tôi đưa anh đến bệnh viện khám xem thế nào đã tôi mới yên tâm."
Vừa nói Tinh Thần vừa ôm Sử Hồng lên rồi đi nhanh đến chỗ để xe ô tô gần đó mặc cho Sử Hồng xấu hổ không ngừng bảo cậu ta thả mình xuống.
Tinh Húc đứng lẫn bên trong đám đông nhìn thấy tất cả. Nhưng anh không chạy ra cũng không lên tiếng. Anh thầm cảm tạ trời đất vì Sử Hồng vẫn an toàn, nhưng cũng chính khi đó anh chân chính nhận ra một sự thật rằng anh và Tinh Thần đang cùng thích một người. Điều anh lo lắng và sợ hãi nhất đã biến thành sự thật. Anh đã hãm vào thứ tình cảm không nên có này không rút ra được và chính Tinh Thần cũng vậy.
Hai anh em cùng thích một người đã là việc khó xử, người kia lại còn là Sử Hồng, một người đã trở thành người thân trong gia đình thì lại càng khó xử hơn. Anh không biết mình sẽ phải đối mặt với chuyện này như thế nào.
Đám đông đã tản ra. Tinh Húc đi về xe của mình. Tâm trạng hiện giờ không ổn một chút nào. Anh không muốn mất Sử Hồng nhưng cũng không muốn cạnh tranh với Tinh Thần. Thằng bé từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương của mẹ cho nên anh rất thương yêu nó. Anh luôn nhường nhịn nó tất cả mọi thứ. Chỉ cần là Tinh Thần muốn anh đều sẽ đưa cho thằng bé. Nhưng tại sao người nó thích lại cứ phải là Sử Hồng chứ? Anh sẽ phải đối diện với chuyện này thế nào đây?
...***...
Tinh Thần đưa Sử Hồng đến phòng khám quen của gia đình. Cậu ấy chỉ bị xây xát nhẹ, ngoài ra không bị tổn thương ở chỗ nào khác.
"Tôi đã nói là không sao rồi mà. Cậu cứ lo lắng quá."
"Anh còn nói như vậy nữa là tôi giận đấy. Thật kì lạ. Trải qua một chuyện khủng khiếp như vậy sao anh lại có thể bình tĩnh đến thế, lại còn an ủi tôi. Anh không sợ sao?"
Sử Hồng chỉ mỉm cười không đáp. Việc này rất khó để giải thích. Nếu là trước khi xuyên không thì có lẽ cậu sẽ sợ đến mức ngất đi, nhưng trong một năm lăn lộn trong thế giới kia cậu đã rơi vào tình huống suýt chết không biết bao nhiêu lần. Có lẽ vì thế nên khi rơi vào hoàn cảnh kia cậu lại khá bình tĩnh mặc dù thực tế khi đó cũng có chút sợ. Chỉ có chút sợ hãi mà thôi.
"Không sợ thật đấy à? Anh là người có thần kinh thép kinh nhất mà tôi từng thấy đấy. Sao có thể bình tĩnh đến thế chứ?"
"Được rồi. Đừng có khen tôi mãi như thế. Chuyện ngày hôm nay đừng nói lại cho bố mẹ biết. Họ sẽ lo lắng lắm đấy."
"Tôi biết rồi."
Tinh Thần biết rõ với tình cách của hai người đó biết chuyện này coi chừng lại tăng huyết áp thì nguy.
"Phải rồi. Tôi đã thấy có kẻ đẩy anh ra đường. Khốn thật. Lúc ấy do quá lo lắng cho anh nên tôi không chú ý đến hắn, đến lúc nhớ ra thì hắn chạy mất rồi."
Sử Hồng sờ cằm suy nghĩ một chút. Cho đến giờ người duy nhất có thù sâu đậm với cậu chỉ có duy nhất Ninh Viễn. Nhưng không phải cậu ta bị cấm cửa trong nhà rồi sao?
"Chuyện này anh đã cho người điều tra rồi. Nếu thực sự do Ninh Viễn gây ra anh sẽ khiến nó không có nhà để mà về."
"Anh Hai!" Tinh Thần mừng rỡ reo lên. "Anh đến từ khi nào thế?"
"Được một lúc rồi. Em làm tốt lắm, đưa người đến bệnh viện rất nhanh chóng."
Tinh Thần ấm ức lắc đầu.
"Tốt gì chứ. Em ở ngay hiện trường khi đó mà vẫn không kịp cứu A Hồng. Cũng may là anh ấy phản ứng nhanh nhạy nếu không…"
Nhận thấy Tinh Thần lại bắt đầu xúc động Sử Hồng vội đổi đề tài.
"Anh đến nhanh như vậy à? Sao anh biết mà đến đây vậy? Hình như Tinh Thần còn chưa kịp báo."
"Lúc tai nạn xảy ra tôi cũng vừa mới tới."
Sử Hồng hơi ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn. Vậy là anh ta đứng ngoài thấy cả rồi. Vì Tinh Thần đã đến đưa mình đến bệnh viện nên không ra mặt. Nhưng như thế này hình như không giống Tinh Húc bình thường cho lắm. Hơn nữa từ nãy đến giờ hình như anh ta cố tình lảng tránh ánh mắt của cậu.
"Chúng ta nên nhanh chóng về thôi. Nếu về trễ quá bố và dì lại lo lắng."
"Vâng. A Hồng, để tôi đỡ anh về."
"Không cần. Đã nói không sao mà. Tôi không có yếu ớt như thế."
"Rồi rồi. Nhưng anh mới bị tai nạn cứ để tôi đỡ ra xe."
"Buông ra đi. Cậu cứ như vậy tôi có cảm giác mình như bình thủy tinh dễ vỡ ấy."
Tinh Húc chỉ lặng lẽ đi phía sau hai người họ không nói gì. Anh cảm thấy dường như Tinh Thần và Sử Hồng rất hợp nhau. Ít ra ở bên cạnh Tinh Thần, Sử Hồng sẽ không phải lúc nào cũng bày ra vẻ mặt khó chịu như muốn cách người ngàn dặm vậy. Sử Hồng có lẽ thích ở cùng Tinh Thần hơn là anh. Nghĩ như vậy trong lòng Tinh Húc càng thêm buồn bực và đau đớn.
Chẳng phải Sử Hồng xem anh là người thế thân sao. Nếu vậy anh ở bên Sử Hồng chẳng có ý nghĩa gì cả. Trước kia chưa biết chuyện còn có thể thoải mái nói chuyện một chút, bây giờ biết rồi lại không biết nên đối diện với nhau thế nào.
Những hình ảnh về một đám tang thời xưa xuất hiện trong đầu anh lúc ấy là thế nào? Tại sao lại xuất hiện vào đúng lúc ấy? Tại sao khi đó lồng ngực lại đau như vậy? Liệu có phải đó là những ký ức từ kiếp trước của anh. Cho nên anh mới có cảm giác quen thuộc như vậy. Ở kiếp trước có phải có một người nào đó rất quan trọng đối với anh đã chết rồi không? Và nó… có liên quan gì đến Sử Hồng không?
* T/g: Có một việc tui muốn nói rõ trước. Về việc ý tưởng cho dự án mới, không phải là tui định kéo Sử Hồng này đi xuyên không đến thế giới khác đâu. Bạn ấy là của Tinh Húc, không thể đi đâu được. Người mà tui nói đến là vị Sử Hồng biến thái, mặt dày, vô liêm sỉ bị Tinh Húc hạ độc giết trong ngục kìa. Thấy bạn ấy chết tội quá nên định kiếm cho bạn ấy một anh công.
Bắt đầu từ chương sau sẽ là sự dằn vặt giữa tình cảm anh em và tình yêu nè. Cái này rất khó viết. Tui đang đau đầu lắm.
"Cậu tìm kỹ lại xem. Có người nào trước đó lấy tên Đường Tinh Húc sau đó mới đổi thành cái tên khác không. Hoặc có ai giả lấy tên Đường Tinh Húc không."
"Đại ca của tôi ơi, tôi có phải là thánh đâu mà tra được đến đó. Nếu cậu có thể đưa ra được một khu vực cụ thể thì may ra…"
"Nếu mà biết hắn ta nằm ở đâu thì tôi đã không tìm cậu."
"Thế thì chịu rồi. Cái tên Đường Tinh Húc không quá phổ biến nên tôi tìm được ba người cho cậu trên khắp thế giới như thế là cực hạn rồi. Nếu cậu muốn tìm sâu thêm nữa thì tìm cách lấy thêm thông tin cho tôi đi."
"Chậc. Biết rồi."
Tinh Húc tắt điện thoại. Anh không quá thất vọng bởi vì chuyện này cũng đã đoán từ trước rồi. Tìm một người trên cả cái thế giới rộng lớn này mà chỉ có một cái tên thì không đủ. Xem ra bắt buộc phải ép hỏi Sử Hồng bằng được. Cái tên ngang bướng đó anh có khối cách để ép được cậu ta mở miệng.
Khi xe gần đến nơi anh thấy trước cổng trường Lâm Hoa mọi người tụ tập rất đông. Anh dừng xe lại xuống xem thử. Anh nghe mọi người xì xào rằng có một vị giáo viên của trường vừa bị xe ô tô đụng phải. Anh giật mình mới kéo một người lại hỏi.
"Cho hỏi giáo viên bị tai nạn là ai, có biết không?"
"Nghe nói là một giáo viên thực tập. Nhìn đẹp lắm, hotboy đó. Không biết có bị sao không. Nếu chết thì đáng tiếc lắm."
Tinh Húc bị sốc đên cả người lảo đảo. Giáo viên thực tập của Lâm Hoa hiện tại chỉ có duy nhất hai người, một nam một nữ. Vậy là người bị tai nạn là Sử Hồng sao?
Đúng lúc này thì có điện thoại của Lộ Sinh Nguyên gọi đến. Tinh Húc trong lúc run tay ấn nhầm vào nút bắt máy. Tiếng người từ bên trong điện thoại vọng ra.
"Quên không nói với cậu một chuyện. Hôm nay là ngày Ninh Viễn phải ra sân bay để đến nước ngoài. Dù sao cũng là ngày cuối cùng rồi nhưng cậu vẫn nên dặn người em trai kia của cậu cẩn thận thì hơn."
Tinh Thần nghe mà rụng rời tay chân. Đột nhiên Sử Hồng bị xe đâm trùng hợp như vậy liệu có phải là do tên Ninh Viễn kia dở trò?
Anh quá sơ suất rồi. Vì Sử Hồng mà Ninh Viễn bị cấm cửa, còn bị tống ra nước ngoài, chắc hẳn phải hận Sử Hồng nhiều lắm. Hôm nay là ngày tên đó được ra ngoài sao hắn có thể không nhận cơ hội này mà trả thù Sử Hồng. Sao anh có thể quên mất điều đó?
Tinh Húc vội vàng chen qua đám đông chạy lên phía trước. Trong lòng không ngừng cầu nguyện người bị đâm kia không phải Sử Hồng.
Đột nhiên trong đầu Tinh Húc xuất hiện một đoạn hình ảnh kỳ lạ. Hình ảnh về một đám tang thời phong kiến tiễn đưa một vị thế tử còn rất trẻ về nơi suối vàng. Đám tang rất long trọng và thu hút nhiều người đến xem.
Tinh Húc bóp chặt lồng ngực. Đột nhiên nơi ngực trái này cảm thấy nhói đau như bị dao nhọn đâm vào. Đám tang đó rõ ràng anh chưa từng nhìn thấy nhưng lại có cảm giác quen thuộc kì lạ tựa như đã từng trải qua nó vậy.
...***...
Ngay khi phát hiện chiếc xe tải lao tới trước mặt, bản năng từ những ngày còn lăn lộn sinh tử bên thế giới kia trỗi dậy, Sử Hồng nhảy lùi lại như một phản xạ. Nhưng xe tải lao nhanh như vậy cậu có lùi cũng không được bao xa. Và may thay khi đầu xe vừa chạm đến sát Sử Hồng thì thắng lại kịp. Sử Hồng thoát chết trong gang tấc.
Cậu còn chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy một bóng người lao đến ôm chầm lấy cậu. Vai người đó run lên, Sử Hồng có thể cảm nhận được những giọt nước mắt nóng bỏng chảy ướt đôi vai mình. Cậu mỉm cười xoa đầu người kia, an ủi:
"Không sao rồi."
"Anh còn cười được. Anh có biết là tôi sợ lắm không? Tôi cứ tưởng… cứ tưởng…"
Lần đầu tiên Sử Hồng nhìn thấy Tinh Thần khóc dữ dội như thế, khóc như một đứa trẻ vậy. Cậu thấy buồn cười nhưng cũng cảm động đến hai hàng nước mắt cũng đột nhiên chảy xuống hai bên má. Hoá ra thằng nhóc này lại yêu quý cậu đến như thế, còn khóc vì cậu nữa.
"Anh không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?"
"Không sao. Xe còn chưa kịp động đến tôi."
"Không được. Để tôi đưa anh đến bệnh viện khám xem thế nào đã tôi mới yên tâm."
Vừa nói Tinh Thần vừa ôm Sử Hồng lên rồi đi nhanh đến chỗ để xe ô tô gần đó mặc cho Sử Hồng xấu hổ không ngừng bảo cậu ta thả mình xuống.
Tinh Húc đứng lẫn bên trong đám đông nhìn thấy tất cả. Nhưng anh không chạy ra cũng không lên tiếng. Anh thầm cảm tạ trời đất vì Sử Hồng vẫn an toàn, nhưng cũng chính khi đó anh chân chính nhận ra một sự thật rằng anh và Tinh Thần đang cùng thích một người. Điều anh lo lắng và sợ hãi nhất đã biến thành sự thật. Anh đã hãm vào thứ tình cảm không nên có này không rút ra được và chính Tinh Thần cũng vậy.
Hai anh em cùng thích một người đã là việc khó xử, người kia lại còn là Sử Hồng, một người đã trở thành người thân trong gia đình thì lại càng khó xử hơn. Anh không biết mình sẽ phải đối mặt với chuyện này như thế nào.
Đám đông đã tản ra. Tinh Húc đi về xe của mình. Tâm trạng hiện giờ không ổn một chút nào. Anh không muốn mất Sử Hồng nhưng cũng không muốn cạnh tranh với Tinh Thần. Thằng bé từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương của mẹ cho nên anh rất thương yêu nó. Anh luôn nhường nhịn nó tất cả mọi thứ. Chỉ cần là Tinh Thần muốn anh đều sẽ đưa cho thằng bé. Nhưng tại sao người nó thích lại cứ phải là Sử Hồng chứ? Anh sẽ phải đối diện với chuyện này thế nào đây?
...***...
Tinh Thần đưa Sử Hồng đến phòng khám quen của gia đình. Cậu ấy chỉ bị xây xát nhẹ, ngoài ra không bị tổn thương ở chỗ nào khác.
"Tôi đã nói là không sao rồi mà. Cậu cứ lo lắng quá."
"Anh còn nói như vậy nữa là tôi giận đấy. Thật kì lạ. Trải qua một chuyện khủng khiếp như vậy sao anh lại có thể bình tĩnh đến thế, lại còn an ủi tôi. Anh không sợ sao?"
Sử Hồng chỉ mỉm cười không đáp. Việc này rất khó để giải thích. Nếu là trước khi xuyên không thì có lẽ cậu sẽ sợ đến mức ngất đi, nhưng trong một năm lăn lộn trong thế giới kia cậu đã rơi vào tình huống suýt chết không biết bao nhiêu lần. Có lẽ vì thế nên khi rơi vào hoàn cảnh kia cậu lại khá bình tĩnh mặc dù thực tế khi đó cũng có chút sợ. Chỉ có chút sợ hãi mà thôi.
"Không sợ thật đấy à? Anh là người có thần kinh thép kinh nhất mà tôi từng thấy đấy. Sao có thể bình tĩnh đến thế chứ?"
"Được rồi. Đừng có khen tôi mãi như thế. Chuyện ngày hôm nay đừng nói lại cho bố mẹ biết. Họ sẽ lo lắng lắm đấy."
"Tôi biết rồi."
Tinh Thần biết rõ với tình cách của hai người đó biết chuyện này coi chừng lại tăng huyết áp thì nguy.
"Phải rồi. Tôi đã thấy có kẻ đẩy anh ra đường. Khốn thật. Lúc ấy do quá lo lắng cho anh nên tôi không chú ý đến hắn, đến lúc nhớ ra thì hắn chạy mất rồi."
Sử Hồng sờ cằm suy nghĩ một chút. Cho đến giờ người duy nhất có thù sâu đậm với cậu chỉ có duy nhất Ninh Viễn. Nhưng không phải cậu ta bị cấm cửa trong nhà rồi sao?
"Chuyện này anh đã cho người điều tra rồi. Nếu thực sự do Ninh Viễn gây ra anh sẽ khiến nó không có nhà để mà về."
"Anh Hai!" Tinh Thần mừng rỡ reo lên. "Anh đến từ khi nào thế?"
"Được một lúc rồi. Em làm tốt lắm, đưa người đến bệnh viện rất nhanh chóng."
Tinh Thần ấm ức lắc đầu.
"Tốt gì chứ. Em ở ngay hiện trường khi đó mà vẫn không kịp cứu A Hồng. Cũng may là anh ấy phản ứng nhanh nhạy nếu không…"
Nhận thấy Tinh Thần lại bắt đầu xúc động Sử Hồng vội đổi đề tài.
"Anh đến nhanh như vậy à? Sao anh biết mà đến đây vậy? Hình như Tinh Thần còn chưa kịp báo."
"Lúc tai nạn xảy ra tôi cũng vừa mới tới."
Sử Hồng hơi ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn. Vậy là anh ta đứng ngoài thấy cả rồi. Vì Tinh Thần đã đến đưa mình đến bệnh viện nên không ra mặt. Nhưng như thế này hình như không giống Tinh Húc bình thường cho lắm. Hơn nữa từ nãy đến giờ hình như anh ta cố tình lảng tránh ánh mắt của cậu.
"Chúng ta nên nhanh chóng về thôi. Nếu về trễ quá bố và dì lại lo lắng."
"Vâng. A Hồng, để tôi đỡ anh về."
"Không cần. Đã nói không sao mà. Tôi không có yếu ớt như thế."
"Rồi rồi. Nhưng anh mới bị tai nạn cứ để tôi đỡ ra xe."
"Buông ra đi. Cậu cứ như vậy tôi có cảm giác mình như bình thủy tinh dễ vỡ ấy."
Tinh Húc chỉ lặng lẽ đi phía sau hai người họ không nói gì. Anh cảm thấy dường như Tinh Thần và Sử Hồng rất hợp nhau. Ít ra ở bên cạnh Tinh Thần, Sử Hồng sẽ không phải lúc nào cũng bày ra vẻ mặt khó chịu như muốn cách người ngàn dặm vậy. Sử Hồng có lẽ thích ở cùng Tinh Thần hơn là anh. Nghĩ như vậy trong lòng Tinh Húc càng thêm buồn bực và đau đớn.
Chẳng phải Sử Hồng xem anh là người thế thân sao. Nếu vậy anh ở bên Sử Hồng chẳng có ý nghĩa gì cả. Trước kia chưa biết chuyện còn có thể thoải mái nói chuyện một chút, bây giờ biết rồi lại không biết nên đối diện với nhau thế nào.
Những hình ảnh về một đám tang thời xưa xuất hiện trong đầu anh lúc ấy là thế nào? Tại sao lại xuất hiện vào đúng lúc ấy? Tại sao khi đó lồng ngực lại đau như vậy? Liệu có phải đó là những ký ức từ kiếp trước của anh. Cho nên anh mới có cảm giác quen thuộc như vậy. Ở kiếp trước có phải có một người nào đó rất quan trọng đối với anh đã chết rồi không? Và nó… có liên quan gì đến Sử Hồng không?
* T/g: Có một việc tui muốn nói rõ trước. Về việc ý tưởng cho dự án mới, không phải là tui định kéo Sử Hồng này đi xuyên không đến thế giới khác đâu. Bạn ấy là của Tinh Húc, không thể đi đâu được. Người mà tui nói đến là vị Sử Hồng biến thái, mặt dày, vô liêm sỉ bị Tinh Húc hạ độc giết trong ngục kìa. Thấy bạn ấy chết tội quá nên định kiếm cho bạn ấy một anh công.
Bắt đầu từ chương sau sẽ là sự dằn vặt giữa tình cảm anh em và tình yêu nè. Cái này rất khó viết. Tui đang đau đầu lắm.