Tinh Húc tuy dạo gần đây nghỉ phép nhiều nhưng bù lại anh tiếp nhận tư vấn qua điện thoại. Không chỉ vậy trong quá trình làm việc hiệu quả đều rất tốt cho nên anh được đặc cách nhận vào làm chính thức. Tối hôm ấy cũng là lúc Sử Hồng dọn đến sống chung với anh. Cho nên buổi tối hôm đó sau khi phụ Sử Hồng về nhà bố mẹ dọn dẹp đồ đạc, hai người đã cùng nhau đi ăn tối.
Mỗi lần đi ăn Tinh Húc lại chọn những nhà hàng khác nhau. Có những nơi đắt tiền cũng có những chỗ bình dân. Anh lúc nào cũng dành trả tiền nhưng cậu không đồng ý. Cậu nói mình không phải con gái, không cần anh phải tỏ ra ga lăng. Anh không thích nhưng cũng không dám làm trái ý cậu.
Buổi tối ăn xong cả hai rủ nhau đi xem phim. Sử Hồng rất thích xem dòng phim anh hùng còn Tinh Húc thì mê phim kinh dị. Sử Hồng không thích xem phim kinh dị nhưng bị Tinh Húc vừa dụ dỗ vừa cưỡng ép lôi đi. Rốt cuộc đến đêm cậu rúc vào lòng anh không dám ngủ. Kết quả bị anh thừa cơ "ăn sạch".
Thuốc của Tinh Húc uống một ngày ba lần và uống trong thời gian dài. Sau khi làm Sử Hồng đến mức ngất đi, anh lặng lẽ ra phòng khách uống thuốc xong lại về giường ngủ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Từ hôm bị đau đến ngất đi đến giờ anh không gặp vấn đề gì khác nhưng lâu lâu làm việc lại cảm thấy choáng và buồn nôn. Chỉ một lúc sau tình trạng lại trở về bình thường. Tinh Húc biết đây là triệu chứng xuất huyết não đang trở nên nặng hơn. Với cường độ làm việc sắp tới của anh sợ rằng muốn chữa trị là không dễ. Nếu để đến mức phải lên bàn mổ sau đó muốn hồi phục cũng không dễ dàng. Bác sĩ điều trị cho anh đã khuyến cáo chuyện này.
Tinh Húc muốn lên một kế hoạch rời đi một thời gian để điều trị bệnh. Từ giờ cho đến lúc đó anh nhất định không thể để Sử Hồng nghi ngờ. Anh không nỡ nhìn cậu ấy phải khóc.
...***...
Tối hôm đó Khúc Dạ đến quán bar đưa Lộ Sinh Nguyên đến dự tiệc. Chiếc váy mà Khúc Dạ chuẩn bị cho người kia là một chiếc đầm dài màu trắng kín vai nhưng hở lưng. Da của Lộ Sinh Nguyên khá trắng nên khi vận lên chiếc đầm màu trắng lại càng khiến da anh thêm đẹp hơn. Mái tóc dài màu nâu đỏ thêm phần cá tính. Chính Khúc Dạ là người giúp Lộ Sinh Nguyên thay đầm và cả trang điểm khiến Lộ Sinh Nguyên thập phần kinh ngạc. Không ngờ Khúc Dạ lại có tài năng như thế. Khúc Dạ trang điểm cho anh nhìn như một thiếu nữ xinh đẹp, không nhìn ra chút nào đặc điểm của con trai.
"Không ngờ cậu lại có tài lẻ này nha."
"Vợ cũ của tôi chỉ cho đó. Cô ấy nói phòng khi có việc cần dùng."
"Vợ cũ của cậu đúng là tinh tế, làm tôi cũng muốn gặp một lần."
Khúc Dạ liếc mắt nhìn. "Người ta là đồng tính nữ. Anh gặp làm gì?"
"Làm bạn không được à? Cái thằng này…"
Khúc Dạ cũng vận một bộ vest màu trắng đồng bộ với chiếc đầm của Lộ Sinh Nguyên. Da của anh hơi ngăm một chút nhưng trong bộ vest trắng lại càng thêm sáng màu. Tóc vuốt keo chải ngược ra sau càng tăng thêm vẻ trưởng thành, đỉnh đạc. Lộ Sinh Nguyên lúc mới nhìn thấy đã hơi ngẩn người. Không ngờ Khúc Dạ mặc vest lại đẹp như vậy.
Buổi tiệc mà Khúc Dạ định đưa Lộ Sinh Nguyên tới là buổi tiệc ra mắt của con rể của ông chủ Tập đoàn Hàn thị vô cùng có tiếng trong giới kinh doanh đồ trang sức. Nơi tổ chức tiệc là sảnh chính của khách sạn năm sao hiện đại nhất thành phố. Khách mời gần như là toàn bộ giới kinh doanh lớn nhỏ trong khu vực phía nam. Tuy Lộ Sinh Nguyên không phải người trong thương trường nhưng vì làm việc cho Tinh Húc nên những tổng tài này anh đều biết, thậm chí còn nắm rõ cả gia thế của từng người.
Ban đầu Khúc Dạ còn nghĩ có lẽ Lộ Sinh Nguyên sẽ hơi choáng trước mức độ hoành tráng và xa hoa của bữa tiệc thượng lưu này nhưng anh ta lại rất bình tĩnh, thậm chí còn tỏ ra khá hứng thú với hoàn cảnh xung quanh. Anh nhìn người kia một chút, cảm thấy bữa tiệc hôm nay có lẽ sẽ khá thú vị.
"Làm cái gì vậy? Buông tay!" Lộ Sinh Nguyên nhìn bàn tay mình bị Khúc Dạ nắm chặt muốn rút ra nhưng không được.
"Anh đang là bạn gái tôi mà không cho tôi nắm tay à? Lộ hết thì sao?"
"Đâu cứ nhất thiết phải nắm tay. Tôi thấy cậu là muốn lợi dụng chiếm tiện nghi của tôi thì có."
"Tiện nghi của anh tôi chiếm còn ít chắc. Thế này có đáng gì."
"Cậu…"
"Suỵt. Anh đừng lớn giọng, sẽ lộ mất."
Lộ Sinh Nguyên rất bực bội nhưng cũng đành ngậm miệng.
"Tiểu Dạ, con đưa ai tới cùng thế này?"
Lộ Sinh Nguyên nhận ra người đang bước tới gần. Đó là chủ tịch của Từ thị, Từ Kinh Niên.
Ông ta nhìn Khúc Dạ rồi lại nhìn sang Lộ Sinh Nguyên, vẻ mặt rất không vui.
"Bố, đây là bạn gái con, Tiểu Lộ."
Lộ Sinh Nguyên lễ phép cúi chào, bắt chước theo dáng điệu của nữ. Gì chứ anh cũng phải luyện tập qua để đóng giả cho giống. Động tác chào là cái căn bản. Khúc Dạ nhìn anh xém chút bật cười.
"Bạn gái? Bạn gái nào?"
"Bạn gái con. Con đưa cô ấy đến đây để giới thiệu với bố."
Từ Kinh Niên nhíu mày. Mặt đã đen hơn phân nửa. Ông tin Khúc Dạ biết rõ mình đến đây để làm gì. Vậy mà nó đột ngột đưa một cô gái lạ hoắc không biết từ đâu đến giới thiệu là bạn gái. Rõ ràng là Khúc Dạ là đang muốn dùng cách này để phản đối việc kết thân. Đây không phải lần đầu Khúc Dạ thể hiện mình phản đối quyết định của ông nhưng chưa lần nào lại thể hiện nó một cách công khai và quyết liệt như thế. Đưa bạn gái đến đây rồi thì còn giới thiệu kết thông gia gì nữa.
"Ai cho phép con đưa bạn gái đến đây? Có biết đây là nơi nào không? Cho cô ta về đi!"
"Bố, con thấy nơi này mọi người đưa vợ, đưa bồ nhí, đưa theo người yêu đến rất nhiều. Tại sao con lại không thể đưa bạn gái tới?"
"Chuyện này không giống. Ta bảo con đưa cô ta về."
Từ Kinh Niên quay qua nhìn Lộ Sinh Nguyên, nghiêm giọng nói:
"Bữa tiệc này không có phần của cô. Nếu cô biết nghĩ cho thể diện cho Tiểu Dạ thì tự mình về đi!"
"Bố đuổi bạn gái con đi như vậy mới là làm mất mặt con đấy."
Ông lườm mắt nhìn Khúc Dạ. Trong lòng không khỏi kinh ngạc. Nó còn dám cãi.
Lộ Sinh Nguyên liền ôm cánh tay của Khúc Dạ, nũng nịu nói: "Thưa chú, anh Khúc Dạ phải năn nỉ lắm cháu mới chịu tới đây. Cháu sẽ không về đâu. Nếu có về cũng phải là anh ấy đưa cháu về cơ."
"Cô…" Từ Kinh Niên tức giận đỏ mặt chỉ vào cô gái mà mắng Khúc Dạ: "Đây là bạn gái mà con tìm về đó hả? Cho dù là tìm đại một người nào đó giả làm bạn gái con thì cũng phải tìm một đứa nào đó biết lễ độ, cư xử phải phép chứ. Phường vô học nào thế này?"
Lộ Sinh Nguyên mếu máo như sắp khóc đến nơi, bám lấy Khúc Dạ càng chặt mà kêu:
"Dạ Dạ, bố của anh bảo em là phường vô học. Sao lại nói thế? Em có học hành đàng hoàng mà."
Khúc Dạ liền ôm chầm lấy Lộ Sinh Nguyên mà an ủi:
"Đúng. Tiểu Lộ của anh rất thông minh, rất lễ phép. Em đừng để ý ông ấy. Anh đưa em về nhé. Chúng ta đi chỗ khác chơi."
Từ Kinh Niên nghe vậy như muốn nổi điên nhưng ông ta lại không dám làm ầm lên để người xung quanh nghe thấy.
"Khúc Dạ, bây giờ mày dám bước chân ra khỏi đây thì sau này đừng gọi tao là bố nữa."
Khúc Dạ lạnh lùng nhìn ông, đáp thẳng thừng:
"Vậy cũng tốt. Tôi cũng không muốn gọi ông là bố nữa."
"Mày…"
"Từ lúc ông có Tiểu Quang đến giờ ông có còn xem tôi là con đâu. Bao nhiêu năm qua ông lợi dụng tôi phục vụ cho mục đích kinh doanh của ông. Không phải tôi không muốn phản kháng mà vì ơn dưỡng dục tôi mới chịu đựng. Bao năm nhẫn nhục nghe lời ông tôi đã trả ơn xong rồi. Bây giờ tôi là người tự do. Tôi không cần họ Từ của ông. Tôi bây giờ chỉ là Khúc Dạ thôi. Cáo từ."
Nói xong Khúc Dạ ôm Lộ Sinh Nguyên bỏ đi. Từ Kinh Niên tức đến nổi điên. Không kìm nổi cơn giận dữ, ông ta chỉ vào cậu mà la lớn:
"Thằng bất hiếu! Công tao nuôi dưỡng mày hơn chục năm qua tưởng như vậy là xong à? Quay lại đây!"
Nhưng Khúc Dạ đã rời đi không hề quay đầu lại. Người trong sảnh tiệc nghe thấy ồn ào liền chú ý đến bên này. Từ Kinh Niên vội vàng điều chỉnh lại cảm xúc quay vào bữa tiệc.
...***...
"Không sao đấy chứ?" Ngồi trên xe Lộ Sinh Nguyên lo lắng hỏi.
"Tôi có thể làm sao. Tôi đang rất vui đây. Bây giờ tôi là người tự do rồi. Không bị kìm hãm trói buộc nữa. Tôi phải đi ăn mừng cho sự kiện này mới được."
Tuy Khúc Dạ đã cười và nói như thể cậu ta đang vui vẻ lắm nhưng Lộ Sinh Nguyên biết cậu ta chỉ đang cố làm ra vẻ như thế thôi. Làm gì có ai sau khi dứt bỏ quan hệ với bố mẹ mình mà vẫn vui cho được. Cho dù ông ta đối với Khúc Dạ không tốt nhưng cũng là người đã nuôi nấng cậu từ nhỏ đến lớn, tình cảm dĩ nhiên phải có.
"Anh muốn ăn đồ ăn Hàn Quốc không? Tôi biết có một quán ăn Hàn ngon lắm. Tôi đưa anh đi."
"Được. Hôm nay cậu muốn đi đâu tôi đi với cậu."
"Ha ha. Hiếm lắm mới thấy anh dễ tính với tôi như vậy đấy. Tôi phải tận dụng thật tốt khoảng thời gian này mới được."
"Cứ xem như hôm nay tôi tâm trạng tốt đi. Nhưng mà trước khi đi chở tôi về nhà thay đồ đã."
"Hả? Tại sao? Đang đẹp mà. Tôi còn muốn nhìn thêm một lúc."
Lộ Sinh Nguyên vung tay đánh vào đầu Khúc Dạ một cái.
"Tên quỷ biến thái. Hoặc là chở tôi về thay đồ, hoặc là tôi không theo cậu đi đâu hết."
"Đừng đừng. Tôi chở anh về thay là được chứ gì!"
Mỗi lần đi ăn Tinh Húc lại chọn những nhà hàng khác nhau. Có những nơi đắt tiền cũng có những chỗ bình dân. Anh lúc nào cũng dành trả tiền nhưng cậu không đồng ý. Cậu nói mình không phải con gái, không cần anh phải tỏ ra ga lăng. Anh không thích nhưng cũng không dám làm trái ý cậu.
Buổi tối ăn xong cả hai rủ nhau đi xem phim. Sử Hồng rất thích xem dòng phim anh hùng còn Tinh Húc thì mê phim kinh dị. Sử Hồng không thích xem phim kinh dị nhưng bị Tinh Húc vừa dụ dỗ vừa cưỡng ép lôi đi. Rốt cuộc đến đêm cậu rúc vào lòng anh không dám ngủ. Kết quả bị anh thừa cơ "ăn sạch".
Thuốc của Tinh Húc uống một ngày ba lần và uống trong thời gian dài. Sau khi làm Sử Hồng đến mức ngất đi, anh lặng lẽ ra phòng khách uống thuốc xong lại về giường ngủ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Từ hôm bị đau đến ngất đi đến giờ anh không gặp vấn đề gì khác nhưng lâu lâu làm việc lại cảm thấy choáng và buồn nôn. Chỉ một lúc sau tình trạng lại trở về bình thường. Tinh Húc biết đây là triệu chứng xuất huyết não đang trở nên nặng hơn. Với cường độ làm việc sắp tới của anh sợ rằng muốn chữa trị là không dễ. Nếu để đến mức phải lên bàn mổ sau đó muốn hồi phục cũng không dễ dàng. Bác sĩ điều trị cho anh đã khuyến cáo chuyện này.
Tinh Húc muốn lên một kế hoạch rời đi một thời gian để điều trị bệnh. Từ giờ cho đến lúc đó anh nhất định không thể để Sử Hồng nghi ngờ. Anh không nỡ nhìn cậu ấy phải khóc.
...***...
Tối hôm đó Khúc Dạ đến quán bar đưa Lộ Sinh Nguyên đến dự tiệc. Chiếc váy mà Khúc Dạ chuẩn bị cho người kia là một chiếc đầm dài màu trắng kín vai nhưng hở lưng. Da của Lộ Sinh Nguyên khá trắng nên khi vận lên chiếc đầm màu trắng lại càng khiến da anh thêm đẹp hơn. Mái tóc dài màu nâu đỏ thêm phần cá tính. Chính Khúc Dạ là người giúp Lộ Sinh Nguyên thay đầm và cả trang điểm khiến Lộ Sinh Nguyên thập phần kinh ngạc. Không ngờ Khúc Dạ lại có tài năng như thế. Khúc Dạ trang điểm cho anh nhìn như một thiếu nữ xinh đẹp, không nhìn ra chút nào đặc điểm của con trai.
"Không ngờ cậu lại có tài lẻ này nha."
"Vợ cũ của tôi chỉ cho đó. Cô ấy nói phòng khi có việc cần dùng."
"Vợ cũ của cậu đúng là tinh tế, làm tôi cũng muốn gặp một lần."
Khúc Dạ liếc mắt nhìn. "Người ta là đồng tính nữ. Anh gặp làm gì?"
"Làm bạn không được à? Cái thằng này…"
Khúc Dạ cũng vận một bộ vest màu trắng đồng bộ với chiếc đầm của Lộ Sinh Nguyên. Da của anh hơi ngăm một chút nhưng trong bộ vest trắng lại càng thêm sáng màu. Tóc vuốt keo chải ngược ra sau càng tăng thêm vẻ trưởng thành, đỉnh đạc. Lộ Sinh Nguyên lúc mới nhìn thấy đã hơi ngẩn người. Không ngờ Khúc Dạ mặc vest lại đẹp như vậy.
Buổi tiệc mà Khúc Dạ định đưa Lộ Sinh Nguyên tới là buổi tiệc ra mắt của con rể của ông chủ Tập đoàn Hàn thị vô cùng có tiếng trong giới kinh doanh đồ trang sức. Nơi tổ chức tiệc là sảnh chính của khách sạn năm sao hiện đại nhất thành phố. Khách mời gần như là toàn bộ giới kinh doanh lớn nhỏ trong khu vực phía nam. Tuy Lộ Sinh Nguyên không phải người trong thương trường nhưng vì làm việc cho Tinh Húc nên những tổng tài này anh đều biết, thậm chí còn nắm rõ cả gia thế của từng người.
Ban đầu Khúc Dạ còn nghĩ có lẽ Lộ Sinh Nguyên sẽ hơi choáng trước mức độ hoành tráng và xa hoa của bữa tiệc thượng lưu này nhưng anh ta lại rất bình tĩnh, thậm chí còn tỏ ra khá hứng thú với hoàn cảnh xung quanh. Anh nhìn người kia một chút, cảm thấy bữa tiệc hôm nay có lẽ sẽ khá thú vị.
"Làm cái gì vậy? Buông tay!" Lộ Sinh Nguyên nhìn bàn tay mình bị Khúc Dạ nắm chặt muốn rút ra nhưng không được.
"Anh đang là bạn gái tôi mà không cho tôi nắm tay à? Lộ hết thì sao?"
"Đâu cứ nhất thiết phải nắm tay. Tôi thấy cậu là muốn lợi dụng chiếm tiện nghi của tôi thì có."
"Tiện nghi của anh tôi chiếm còn ít chắc. Thế này có đáng gì."
"Cậu…"
"Suỵt. Anh đừng lớn giọng, sẽ lộ mất."
Lộ Sinh Nguyên rất bực bội nhưng cũng đành ngậm miệng.
"Tiểu Dạ, con đưa ai tới cùng thế này?"
Lộ Sinh Nguyên nhận ra người đang bước tới gần. Đó là chủ tịch của Từ thị, Từ Kinh Niên.
Ông ta nhìn Khúc Dạ rồi lại nhìn sang Lộ Sinh Nguyên, vẻ mặt rất không vui.
"Bố, đây là bạn gái con, Tiểu Lộ."
Lộ Sinh Nguyên lễ phép cúi chào, bắt chước theo dáng điệu của nữ. Gì chứ anh cũng phải luyện tập qua để đóng giả cho giống. Động tác chào là cái căn bản. Khúc Dạ nhìn anh xém chút bật cười.
"Bạn gái? Bạn gái nào?"
"Bạn gái con. Con đưa cô ấy đến đây để giới thiệu với bố."
Từ Kinh Niên nhíu mày. Mặt đã đen hơn phân nửa. Ông tin Khúc Dạ biết rõ mình đến đây để làm gì. Vậy mà nó đột ngột đưa một cô gái lạ hoắc không biết từ đâu đến giới thiệu là bạn gái. Rõ ràng là Khúc Dạ là đang muốn dùng cách này để phản đối việc kết thân. Đây không phải lần đầu Khúc Dạ thể hiện mình phản đối quyết định của ông nhưng chưa lần nào lại thể hiện nó một cách công khai và quyết liệt như thế. Đưa bạn gái đến đây rồi thì còn giới thiệu kết thông gia gì nữa.
"Ai cho phép con đưa bạn gái đến đây? Có biết đây là nơi nào không? Cho cô ta về đi!"
"Bố, con thấy nơi này mọi người đưa vợ, đưa bồ nhí, đưa theo người yêu đến rất nhiều. Tại sao con lại không thể đưa bạn gái tới?"
"Chuyện này không giống. Ta bảo con đưa cô ta về."
Từ Kinh Niên quay qua nhìn Lộ Sinh Nguyên, nghiêm giọng nói:
"Bữa tiệc này không có phần của cô. Nếu cô biết nghĩ cho thể diện cho Tiểu Dạ thì tự mình về đi!"
"Bố đuổi bạn gái con đi như vậy mới là làm mất mặt con đấy."
Ông lườm mắt nhìn Khúc Dạ. Trong lòng không khỏi kinh ngạc. Nó còn dám cãi.
Lộ Sinh Nguyên liền ôm cánh tay của Khúc Dạ, nũng nịu nói: "Thưa chú, anh Khúc Dạ phải năn nỉ lắm cháu mới chịu tới đây. Cháu sẽ không về đâu. Nếu có về cũng phải là anh ấy đưa cháu về cơ."
"Cô…" Từ Kinh Niên tức giận đỏ mặt chỉ vào cô gái mà mắng Khúc Dạ: "Đây là bạn gái mà con tìm về đó hả? Cho dù là tìm đại một người nào đó giả làm bạn gái con thì cũng phải tìm một đứa nào đó biết lễ độ, cư xử phải phép chứ. Phường vô học nào thế này?"
Lộ Sinh Nguyên mếu máo như sắp khóc đến nơi, bám lấy Khúc Dạ càng chặt mà kêu:
"Dạ Dạ, bố của anh bảo em là phường vô học. Sao lại nói thế? Em có học hành đàng hoàng mà."
Khúc Dạ liền ôm chầm lấy Lộ Sinh Nguyên mà an ủi:
"Đúng. Tiểu Lộ của anh rất thông minh, rất lễ phép. Em đừng để ý ông ấy. Anh đưa em về nhé. Chúng ta đi chỗ khác chơi."
Từ Kinh Niên nghe vậy như muốn nổi điên nhưng ông ta lại không dám làm ầm lên để người xung quanh nghe thấy.
"Khúc Dạ, bây giờ mày dám bước chân ra khỏi đây thì sau này đừng gọi tao là bố nữa."
Khúc Dạ lạnh lùng nhìn ông, đáp thẳng thừng:
"Vậy cũng tốt. Tôi cũng không muốn gọi ông là bố nữa."
"Mày…"
"Từ lúc ông có Tiểu Quang đến giờ ông có còn xem tôi là con đâu. Bao nhiêu năm qua ông lợi dụng tôi phục vụ cho mục đích kinh doanh của ông. Không phải tôi không muốn phản kháng mà vì ơn dưỡng dục tôi mới chịu đựng. Bao năm nhẫn nhục nghe lời ông tôi đã trả ơn xong rồi. Bây giờ tôi là người tự do. Tôi không cần họ Từ của ông. Tôi bây giờ chỉ là Khúc Dạ thôi. Cáo từ."
Nói xong Khúc Dạ ôm Lộ Sinh Nguyên bỏ đi. Từ Kinh Niên tức đến nổi điên. Không kìm nổi cơn giận dữ, ông ta chỉ vào cậu mà la lớn:
"Thằng bất hiếu! Công tao nuôi dưỡng mày hơn chục năm qua tưởng như vậy là xong à? Quay lại đây!"
Nhưng Khúc Dạ đã rời đi không hề quay đầu lại. Người trong sảnh tiệc nghe thấy ồn ào liền chú ý đến bên này. Từ Kinh Niên vội vàng điều chỉnh lại cảm xúc quay vào bữa tiệc.
...***...
"Không sao đấy chứ?" Ngồi trên xe Lộ Sinh Nguyên lo lắng hỏi.
"Tôi có thể làm sao. Tôi đang rất vui đây. Bây giờ tôi là người tự do rồi. Không bị kìm hãm trói buộc nữa. Tôi phải đi ăn mừng cho sự kiện này mới được."
Tuy Khúc Dạ đã cười và nói như thể cậu ta đang vui vẻ lắm nhưng Lộ Sinh Nguyên biết cậu ta chỉ đang cố làm ra vẻ như thế thôi. Làm gì có ai sau khi dứt bỏ quan hệ với bố mẹ mình mà vẫn vui cho được. Cho dù ông ta đối với Khúc Dạ không tốt nhưng cũng là người đã nuôi nấng cậu từ nhỏ đến lớn, tình cảm dĩ nhiên phải có.
"Anh muốn ăn đồ ăn Hàn Quốc không? Tôi biết có một quán ăn Hàn ngon lắm. Tôi đưa anh đi."
"Được. Hôm nay cậu muốn đi đâu tôi đi với cậu."
"Ha ha. Hiếm lắm mới thấy anh dễ tính với tôi như vậy đấy. Tôi phải tận dụng thật tốt khoảng thời gian này mới được."
"Cứ xem như hôm nay tôi tâm trạng tốt đi. Nhưng mà trước khi đi chở tôi về nhà thay đồ đã."
"Hả? Tại sao? Đang đẹp mà. Tôi còn muốn nhìn thêm một lúc."
Lộ Sinh Nguyên vung tay đánh vào đầu Khúc Dạ một cái.
"Tên quỷ biến thái. Hoặc là chở tôi về thay đồ, hoặc là tôi không theo cậu đi đâu hết."
"Đừng đừng. Tôi chở anh về thay là được chứ gì!"