Tinh Húc đến thử việc tại một bệnh viện lớn trong thành phố ngay sau khi tiễn Jessica về nước. Anh là một bác sĩ khoa ngoại với điểm thành tích học tập rất cao, lại thêm ngoại hình cực kì ưa nhìn, ngay từ ngày đầu xuất hiện ở bệnh viện đã thu hút rất nhiều ánh mắt ái mộ của các y tá lẫn các nữ bệnh nhân. Chẳng mấy chốc Tinh Húc trở thành một hotboy cực nổi trong bệnh viện chỉ trong mấy ngày.
Kể từ lúc bắt đầu làm tại bệnh viện Tinh Húc không đưa đón Tinh Thần đi học nữa, ngược lại đi làm suốt từ sáng sớm đến tối mịt mới về. Hầu như mỗi lần về nhà đều than mệt rồi lên thẳng phòng, không hề xuống dưới. Suốt mấy ngày Sử Hồng không gặp được Tinh Húc chứ đừng nói đến hỏi chuyện. Cậu luôn có cảm giác hình như Tinh Húc trốn tránh mình.
Bắt đầu từ lúc Tinh Thần bị thương, mỗi sáng Sử Hồng đều học lái xe với Tinh Húc, sau này là lái xe Vương. Sau hơn một tuần cậu đã có thể thuận lợi lấy được bằng lái xe. Sau đó Sử Hồng ngày nào cũng chở Tinh Thần đi học, đến chiều lại lái xe đến trường chở cậu về.
Sử Hồng chỉ mới đến đưa đón có ba ngày mà trong trường của Tinh Thần gần như ai cũng biết Tinh Thần có một người anh trai khác không những soái còn rất đẹp. Gần như ngày nào cũng có cô gái đến hỏi cậu xin địa chỉ của anh trai khiến Tinh Thần tức mình không cho phép Sử Hồng ra khỏi xe nữa. Nếu không phải vì Lục Vĩ Kỳ ở ký túc xá thì cậu đã sớm nhờ Vĩ Kỳ chở mình về rồi. Những lúc như vậy cậu chỉ muốn đem Sử Hồng nhốt lại để không ai có thể nhìn thấy anh ta. Ai bảo anh ta lại dễ nhìn như vậy chứ.
"Suy nghĩ linh tinh cái gì đấy? Học tiếp đi!" Sử Hồng cầm cuốn sách đã được cuốn thành cái ống đập nhẹ vào đầu Tinh Thần.
Mấy hôm nay Sử Hồng vẫn duy trì mỗi tối dạy phụ đạo cho Tinh Thần môn Anh văn. Mỗi lần dạy là một tiếng đồng hồ. Đôi lúc Tinh Thần đang học lại thả hồn đi đâu đâu.
"Anh đừng hở chút là đánh vào đầu người ta được không? Sẽ bị ngốc đi đấy."
"Mấy tuổi rồi còn dùng cái lý do vớ vẩn đó. Năm nay là năm ba, sang năm là cậu bắt đầu thực tập rồi. Cậu phải cố gắng học cho tốt đi. Cái này là vì tương lai của cậu sau này đó."
"Được rồi. Anh nói cứ y như bố vậy."
"Còn không phải vì muốn tốt cho cậu sao? Thôi, học đi. Dạo này là cậu hay thả hồn lung tung lắm nhé."
Tinh Thần lại im lặng, dường như đang lo lắng gì đó.
"Có chuyện gì sao? Nói tôi nghe xem."
Tinh Thần suy nghĩ một chút rồi hỏi:
"Anh hồi còn học đại học có từng dự tiệc vũ hội của trường không?"
"Vũ hội à? Dĩ nhiên là có rồi. Nhưng mà sao vậy?"
Đột nhiên Tinh Thần đứng dậy, sán lại gần Sử Hồng hỏi dồn:
"Vậy anh đã từng có bạn gái chưa? Lúc tham gia vũ hội anh có nhảy với bạn gái không?"
"Tôi chưa có bạn gái. Vũ hội trường tôi cùng với mấy đứa độc thân rủ nhau đi nhậu và hát karaoke."
Nghe vậy đột nhiên gương mặt Tinh Thần ửng hồng, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ. Song cậu lại giật mình. Anh ta chưa có bạn gái thì tại sao cậu lại thấy vui vẻ được?
Sử Hồng nhìn gương mặt ửng hồng của Tinh Thần thì lại nghĩ là cậu đang ngượng ngùng.
"Có phải là cậu có bạn gái rồi không? Muốn nhảy với bạn gái nên tham khảo ý kiến của anh trai đây?"
"Không… không có."
Khoảng cách của cả hai lúc này vốn đã khá gần, khi Tinh Thần quay mặt qua khoảng cách lại càng gần hơn. Mặt cậu bỗng chốc đỏ bừng, tim đập mạnh thình thịch. Gần đây tần suất tim cậu đập mạnh mỗi lần ở bên Sử Hồng càng ngày càng nhiều. Không biết có phải là bị bệnh rồi không.
"Thực sự là không có à? Thế thì cậu hỏi tôi chuyện vũ hội trường để làm gì?"
Tinh Thần hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh rồi nói:
"Hai mùa vũ hội trước vì tôi không có bạn gái nên không tham gia, nhưng năm nay nếu tôi còn không đưa bạn gái đến chắc chắn sẽ bị đám bạn trong lớp trêu chọc đến không ngóc đầu lên được."
"Làm gì đến mức như thế. Cũng chỉ là chưa có bạn gái thôi mà. Đâu phải đứa con trai nào cũng tìm được bạn gái đâu."
"Anh không biết đấy thôi. Tôi ở trường nổi tiếng lắm, con gái theo phải xếp thành hàng dài ấy. Vậy mà đã ba năm rồi còn chưa có mảnh tình nào vắt vai. Tụi nó đang đồn ầm lên là tính hướng của tôi có vấn đề."
Sử Hồng: "..."
Nói như cậu thì tính hướng của tôi chắc cũng có vấn đề lâu rồi.
"Khụ khụ… Nếu vậy thì có gì khó. Chẳng phải cậu nói mình có nhiều cô gái theo đuổi lắm sao? Chọn một cô trong số đó giả làm bạn gái cậu đi dự vũ hội. Tôi chắc chắn là cô ấy sẽ rất vui mừng mà đồng ý."
"Không được. Nếu anh đã không thích người ta thì tốt nhất đừng để người ta nuôi thêm hi vọng, chỉ làm cô ấy thêm đau khổ mà thôi."
Sử Hồng ngẩn người.
"Cậu nói cũng đúng. Là tôi suy nghĩ không chu đáo."
Tinh Thần quan sát Sử Hồng một hồi rồi đề nghị:
"Hay là anh đóng giả làm bạn gái tôi đi."
"..."
Sử Hồng đột ngột vung tay đánh vào đầu Tinh Thần cái bốp khiến cậu ta kêu lên.
"Đau quá! Sao anh lại đánh tôi?"
"Cho cậu tỉnh táo lại bớt suy nghĩ linh tinh đi. Tôi là con trai, giả làm bạn gái cậu thế nào hả?"
"Nhưng… nhưng mà đám bạn tôi đều bảo anh có vẻ đẹp phi giới tính. Con trai hay con gái đều không bằng…"
Sử Hồng tức mình vung tay lên lần nữa.
"Ấy đừng đánh! Đừng đánh! Tôi nói giỡn thôi mà."
"Lo học bài cho tốt đi. Mai tôi sẽ kiểm tra. Cậu mà không hoàn thành bài tôi giao hôm nay tôi sẽ tăng cường độ học lên gấp đôi."
"Ấy đừng! Tôi sẽ chăm chỉ học mà."
Sử Hồng hừ lạnh rồi quay người bỏ đi. Tinh Thần thở phào một hơi. Tuy ban nãy chỉ là buột miệng nói như thế nhưng quả thật từ lần đầu tiên nhìn thấy Sử Hồng trong trang phục áo sơ mi trắng quần xanh đầy thư sinh, cậu đã có suy nghĩ nếu như người này mặc nữ trang hẳn phải đẹp lắm. Nghĩ đến đây mặt cậu bỗng chốc lại đỏ bừng.
...***...
Hơn nửa đêm Sử Hồng đột nhiên bừng tỉnh. Từ lúc trở về lại hiện đại, thi thoảng cậu lại mơ về những chuyện xảy ra trong thế giới kia rồi bừng tỉnh đột ngột giữa đêm như thế.
Tuy rằng chỉ ở lại có một năm ngắn ngủi nhưng thế giới đó đã để lại trong lòng cậu rất nhiều ấn tượng tốt đẹp, và cả những kỉ niệm đớn đau mà có lẽ cả đời này cậu cũng không thể quên được. Rất nhiều lần cậu tự hỏi Tinh Húc ở thế giới đó vẫn còn sống chứ? Sức khoẻ có tệ lắm không? Sau khi cậu ra đi Sử Tân Vinh như thế nào rồi? Liệu ông ấy có nhớ thương một người con trai như cậu không? Còn cả Tử Lâm và Kim Yến có thể thuận lợi ở bên nhau không? Rồi Cảnh Điền, Khúc Phong, cả hoàng hậu nữa, bọn họ có khoẻ không? Tỉnh tiền bối và Phượng tiền bối có ở lại Đông Vân quốc dạy bảo cho Tiểu Tâm không?
Sử Hồng không kìm được mà chảy nước mắt. Ở thế giới này không tồn tại người được gọi là thuật sĩ, sẽ không ai có thể giúp cậu quay về thế giới ấy. Cậu thực sự rất nhớ bọn họ, muốn nói với bọn họ rằng ở bên này tôi sống rất tốt.
Sử Hồng rời khỏi giường, muốn xuống dưới nhà lấy cốc nước. Dọc cầu thang luôn có đèn ngủ chiếu sáng nên đi không sợ vấp. Lúc xuống dưới bếp Sử Hồng ngạc nhiên khi thấy bên trong sáng đèn. Cậu ngạc nhiên lại gần thì thấy Tinh Húc đang lúi húi nấu mì trong bếp.
"Anh đói sao?"
Nghe tiếng hỏi Tinh Húc giật mình xém chút đánh rơi đũa. Anh rất ngạc nhiên khi thấy Sử Hồng, lúng túng đáp:
"Ừ. Tôi… tôi có hơi đói. Cậu xuống đây làm gì?"
"Tôi muốn uống ít nước."
Sử Hồng đến gần bếp thấy trong nồi nấu mì kia chỉ có trứng, không có thêm gì khác. Lông mày khẽ nhíu lại.
Cậu nhớ mấy ngày gần đây Tinh Húc toàn về trễ, đa phần là qua bữa tối. Lần nào hỏi anh ta cũng nói đã ăn tối với đồng nghiệp rồi sau đó lên lầu luôn. Cậu rất ít khi giáp mặt với Tinh Húc ở nhà. Bây giờ giữa đêm lại pha mì thế này thì lúc tối là ăn uống kiểu gì.
Nghĩ vậy Sử Hồng không khỏi bực bội. Cậu mở tủ lấy ít thịt bò ra thái mỏng sau đó cho vào nồi nhỏ đảo một hồi rồi đổ vào bát mì. Tinh Húc thấy vậy ngượng ngùng nói:
"Cậu không cần phải làm vậy đâu. Tôi ăn đơn giản thôi."
"Có ăn đơn giản thì cũng phải có chất chứ. Tôi không muốn bác sĩ Đường chỉ vì muốn tránh mặt tôi mà ăn uống thiếu chất rồi ngất ở nơi làm việc đâu."
Dường như bị bắt trúng tim đen, Tinh Húc lúng túng không dám nhìn Sử Hồng, đem bát mì ra bàn và ngồi xuống ghế. Lúc ấy mới nói nhỏ:
"Cậu nói gì vậy? Tôi việc gì phải tránh mặt cậu."
"Nếu không phải thì nhìn thẳng mặt tôi mà nói đây này. Bộ tôi đáng sợ đến vậy sao?"
Tinh Húc ngẩng đầu nhìn Sử Hồng, gương mặt đầy khó chịu.
"Tôi không hiểu cậu đang nói gì."
"Vậy anh giải thích thế nào về chuyện này? Buổi tối về anh nói anh ăn rồi mệt quá nên về phòng nghỉ. Đến đêm lại lén lút xuống bếp nấu mì ăn. Có phải buổi tối anh chưa ăn gì không?"
"Cậu đừng suy diễn lung tung. Tôi làm việc nhiều nên dễ đói là chuyện rất bình thường. Nhà có đồ ăn, tôi ngu gì mà nhịn chứ."
"Được. Được lắm. Anh không dám thừa nhận chứ gì? Để tôi xem anh có thể tránh mặt tôi bao lâu."
Sử Hồng liền kéo ghế ngồi xuống ngay bên cạnh Tinh Húc, nhìn chằm chằm anh không rời. Tinh Húc bất đắc dĩ phải ngừng đũa, quay qua hỏi:
"Cậu đang làm gì đấy hả? Cậu cứ nhìn chằm chằm tôi như thế tôi ăn không vô."
"Xin lỗi. Mấy ngày rồi không gặp được anh nên tôi muốn nhìn lâu một chút để bù lại mấy ngày vừa rồi."
"..."
Cái kiểu nói chuyện biến thái gì thế này?
* Thế này mà đã gọi biến thái vậy nguyên chủ Sử Hồng theo đuổi ngươi trước kia thì gọi là gì?
Kể từ lúc bắt đầu làm tại bệnh viện Tinh Húc không đưa đón Tinh Thần đi học nữa, ngược lại đi làm suốt từ sáng sớm đến tối mịt mới về. Hầu như mỗi lần về nhà đều than mệt rồi lên thẳng phòng, không hề xuống dưới. Suốt mấy ngày Sử Hồng không gặp được Tinh Húc chứ đừng nói đến hỏi chuyện. Cậu luôn có cảm giác hình như Tinh Húc trốn tránh mình.
Bắt đầu từ lúc Tinh Thần bị thương, mỗi sáng Sử Hồng đều học lái xe với Tinh Húc, sau này là lái xe Vương. Sau hơn một tuần cậu đã có thể thuận lợi lấy được bằng lái xe. Sau đó Sử Hồng ngày nào cũng chở Tinh Thần đi học, đến chiều lại lái xe đến trường chở cậu về.
Sử Hồng chỉ mới đến đưa đón có ba ngày mà trong trường của Tinh Thần gần như ai cũng biết Tinh Thần có một người anh trai khác không những soái còn rất đẹp. Gần như ngày nào cũng có cô gái đến hỏi cậu xin địa chỉ của anh trai khiến Tinh Thần tức mình không cho phép Sử Hồng ra khỏi xe nữa. Nếu không phải vì Lục Vĩ Kỳ ở ký túc xá thì cậu đã sớm nhờ Vĩ Kỳ chở mình về rồi. Những lúc như vậy cậu chỉ muốn đem Sử Hồng nhốt lại để không ai có thể nhìn thấy anh ta. Ai bảo anh ta lại dễ nhìn như vậy chứ.
"Suy nghĩ linh tinh cái gì đấy? Học tiếp đi!" Sử Hồng cầm cuốn sách đã được cuốn thành cái ống đập nhẹ vào đầu Tinh Thần.
Mấy hôm nay Sử Hồng vẫn duy trì mỗi tối dạy phụ đạo cho Tinh Thần môn Anh văn. Mỗi lần dạy là một tiếng đồng hồ. Đôi lúc Tinh Thần đang học lại thả hồn đi đâu đâu.
"Anh đừng hở chút là đánh vào đầu người ta được không? Sẽ bị ngốc đi đấy."
"Mấy tuổi rồi còn dùng cái lý do vớ vẩn đó. Năm nay là năm ba, sang năm là cậu bắt đầu thực tập rồi. Cậu phải cố gắng học cho tốt đi. Cái này là vì tương lai của cậu sau này đó."
"Được rồi. Anh nói cứ y như bố vậy."
"Còn không phải vì muốn tốt cho cậu sao? Thôi, học đi. Dạo này là cậu hay thả hồn lung tung lắm nhé."
Tinh Thần lại im lặng, dường như đang lo lắng gì đó.
"Có chuyện gì sao? Nói tôi nghe xem."
Tinh Thần suy nghĩ một chút rồi hỏi:
"Anh hồi còn học đại học có từng dự tiệc vũ hội của trường không?"
"Vũ hội à? Dĩ nhiên là có rồi. Nhưng mà sao vậy?"
Đột nhiên Tinh Thần đứng dậy, sán lại gần Sử Hồng hỏi dồn:
"Vậy anh đã từng có bạn gái chưa? Lúc tham gia vũ hội anh có nhảy với bạn gái không?"
"Tôi chưa có bạn gái. Vũ hội trường tôi cùng với mấy đứa độc thân rủ nhau đi nhậu và hát karaoke."
Nghe vậy đột nhiên gương mặt Tinh Thần ửng hồng, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ. Song cậu lại giật mình. Anh ta chưa có bạn gái thì tại sao cậu lại thấy vui vẻ được?
Sử Hồng nhìn gương mặt ửng hồng của Tinh Thần thì lại nghĩ là cậu đang ngượng ngùng.
"Có phải là cậu có bạn gái rồi không? Muốn nhảy với bạn gái nên tham khảo ý kiến của anh trai đây?"
"Không… không có."
Khoảng cách của cả hai lúc này vốn đã khá gần, khi Tinh Thần quay mặt qua khoảng cách lại càng gần hơn. Mặt cậu bỗng chốc đỏ bừng, tim đập mạnh thình thịch. Gần đây tần suất tim cậu đập mạnh mỗi lần ở bên Sử Hồng càng ngày càng nhiều. Không biết có phải là bị bệnh rồi không.
"Thực sự là không có à? Thế thì cậu hỏi tôi chuyện vũ hội trường để làm gì?"
Tinh Thần hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh rồi nói:
"Hai mùa vũ hội trước vì tôi không có bạn gái nên không tham gia, nhưng năm nay nếu tôi còn không đưa bạn gái đến chắc chắn sẽ bị đám bạn trong lớp trêu chọc đến không ngóc đầu lên được."
"Làm gì đến mức như thế. Cũng chỉ là chưa có bạn gái thôi mà. Đâu phải đứa con trai nào cũng tìm được bạn gái đâu."
"Anh không biết đấy thôi. Tôi ở trường nổi tiếng lắm, con gái theo phải xếp thành hàng dài ấy. Vậy mà đã ba năm rồi còn chưa có mảnh tình nào vắt vai. Tụi nó đang đồn ầm lên là tính hướng của tôi có vấn đề."
Sử Hồng: "..."
Nói như cậu thì tính hướng của tôi chắc cũng có vấn đề lâu rồi.
"Khụ khụ… Nếu vậy thì có gì khó. Chẳng phải cậu nói mình có nhiều cô gái theo đuổi lắm sao? Chọn một cô trong số đó giả làm bạn gái cậu đi dự vũ hội. Tôi chắc chắn là cô ấy sẽ rất vui mừng mà đồng ý."
"Không được. Nếu anh đã không thích người ta thì tốt nhất đừng để người ta nuôi thêm hi vọng, chỉ làm cô ấy thêm đau khổ mà thôi."
Sử Hồng ngẩn người.
"Cậu nói cũng đúng. Là tôi suy nghĩ không chu đáo."
Tinh Thần quan sát Sử Hồng một hồi rồi đề nghị:
"Hay là anh đóng giả làm bạn gái tôi đi."
"..."
Sử Hồng đột ngột vung tay đánh vào đầu Tinh Thần cái bốp khiến cậu ta kêu lên.
"Đau quá! Sao anh lại đánh tôi?"
"Cho cậu tỉnh táo lại bớt suy nghĩ linh tinh đi. Tôi là con trai, giả làm bạn gái cậu thế nào hả?"
"Nhưng… nhưng mà đám bạn tôi đều bảo anh có vẻ đẹp phi giới tính. Con trai hay con gái đều không bằng…"
Sử Hồng tức mình vung tay lên lần nữa.
"Ấy đừng đánh! Đừng đánh! Tôi nói giỡn thôi mà."
"Lo học bài cho tốt đi. Mai tôi sẽ kiểm tra. Cậu mà không hoàn thành bài tôi giao hôm nay tôi sẽ tăng cường độ học lên gấp đôi."
"Ấy đừng! Tôi sẽ chăm chỉ học mà."
Sử Hồng hừ lạnh rồi quay người bỏ đi. Tinh Thần thở phào một hơi. Tuy ban nãy chỉ là buột miệng nói như thế nhưng quả thật từ lần đầu tiên nhìn thấy Sử Hồng trong trang phục áo sơ mi trắng quần xanh đầy thư sinh, cậu đã có suy nghĩ nếu như người này mặc nữ trang hẳn phải đẹp lắm. Nghĩ đến đây mặt cậu bỗng chốc lại đỏ bừng.
...***...
Hơn nửa đêm Sử Hồng đột nhiên bừng tỉnh. Từ lúc trở về lại hiện đại, thi thoảng cậu lại mơ về những chuyện xảy ra trong thế giới kia rồi bừng tỉnh đột ngột giữa đêm như thế.
Tuy rằng chỉ ở lại có một năm ngắn ngủi nhưng thế giới đó đã để lại trong lòng cậu rất nhiều ấn tượng tốt đẹp, và cả những kỉ niệm đớn đau mà có lẽ cả đời này cậu cũng không thể quên được. Rất nhiều lần cậu tự hỏi Tinh Húc ở thế giới đó vẫn còn sống chứ? Sức khoẻ có tệ lắm không? Sau khi cậu ra đi Sử Tân Vinh như thế nào rồi? Liệu ông ấy có nhớ thương một người con trai như cậu không? Còn cả Tử Lâm và Kim Yến có thể thuận lợi ở bên nhau không? Rồi Cảnh Điền, Khúc Phong, cả hoàng hậu nữa, bọn họ có khoẻ không? Tỉnh tiền bối và Phượng tiền bối có ở lại Đông Vân quốc dạy bảo cho Tiểu Tâm không?
Sử Hồng không kìm được mà chảy nước mắt. Ở thế giới này không tồn tại người được gọi là thuật sĩ, sẽ không ai có thể giúp cậu quay về thế giới ấy. Cậu thực sự rất nhớ bọn họ, muốn nói với bọn họ rằng ở bên này tôi sống rất tốt.
Sử Hồng rời khỏi giường, muốn xuống dưới nhà lấy cốc nước. Dọc cầu thang luôn có đèn ngủ chiếu sáng nên đi không sợ vấp. Lúc xuống dưới bếp Sử Hồng ngạc nhiên khi thấy bên trong sáng đèn. Cậu ngạc nhiên lại gần thì thấy Tinh Húc đang lúi húi nấu mì trong bếp.
"Anh đói sao?"
Nghe tiếng hỏi Tinh Húc giật mình xém chút đánh rơi đũa. Anh rất ngạc nhiên khi thấy Sử Hồng, lúng túng đáp:
"Ừ. Tôi… tôi có hơi đói. Cậu xuống đây làm gì?"
"Tôi muốn uống ít nước."
Sử Hồng đến gần bếp thấy trong nồi nấu mì kia chỉ có trứng, không có thêm gì khác. Lông mày khẽ nhíu lại.
Cậu nhớ mấy ngày gần đây Tinh Húc toàn về trễ, đa phần là qua bữa tối. Lần nào hỏi anh ta cũng nói đã ăn tối với đồng nghiệp rồi sau đó lên lầu luôn. Cậu rất ít khi giáp mặt với Tinh Húc ở nhà. Bây giờ giữa đêm lại pha mì thế này thì lúc tối là ăn uống kiểu gì.
Nghĩ vậy Sử Hồng không khỏi bực bội. Cậu mở tủ lấy ít thịt bò ra thái mỏng sau đó cho vào nồi nhỏ đảo một hồi rồi đổ vào bát mì. Tinh Húc thấy vậy ngượng ngùng nói:
"Cậu không cần phải làm vậy đâu. Tôi ăn đơn giản thôi."
"Có ăn đơn giản thì cũng phải có chất chứ. Tôi không muốn bác sĩ Đường chỉ vì muốn tránh mặt tôi mà ăn uống thiếu chất rồi ngất ở nơi làm việc đâu."
Dường như bị bắt trúng tim đen, Tinh Húc lúng túng không dám nhìn Sử Hồng, đem bát mì ra bàn và ngồi xuống ghế. Lúc ấy mới nói nhỏ:
"Cậu nói gì vậy? Tôi việc gì phải tránh mặt cậu."
"Nếu không phải thì nhìn thẳng mặt tôi mà nói đây này. Bộ tôi đáng sợ đến vậy sao?"
Tinh Húc ngẩng đầu nhìn Sử Hồng, gương mặt đầy khó chịu.
"Tôi không hiểu cậu đang nói gì."
"Vậy anh giải thích thế nào về chuyện này? Buổi tối về anh nói anh ăn rồi mệt quá nên về phòng nghỉ. Đến đêm lại lén lút xuống bếp nấu mì ăn. Có phải buổi tối anh chưa ăn gì không?"
"Cậu đừng suy diễn lung tung. Tôi làm việc nhiều nên dễ đói là chuyện rất bình thường. Nhà có đồ ăn, tôi ngu gì mà nhịn chứ."
"Được. Được lắm. Anh không dám thừa nhận chứ gì? Để tôi xem anh có thể tránh mặt tôi bao lâu."
Sử Hồng liền kéo ghế ngồi xuống ngay bên cạnh Tinh Húc, nhìn chằm chằm anh không rời. Tinh Húc bất đắc dĩ phải ngừng đũa, quay qua hỏi:
"Cậu đang làm gì đấy hả? Cậu cứ nhìn chằm chằm tôi như thế tôi ăn không vô."
"Xin lỗi. Mấy ngày rồi không gặp được anh nên tôi muốn nhìn lâu một chút để bù lại mấy ngày vừa rồi."
"..."
Cái kiểu nói chuyện biến thái gì thế này?
* Thế này mà đã gọi biến thái vậy nguyên chủ Sử Hồng theo đuổi ngươi trước kia thì gọi là gì?