• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ sau lúc đưa cho Trịnh Cảnh Hiên hộp thuốc, không khí trong xe đã trở lại yên tĩnh như ban đầu. Thực chất Vân Nghê vẫn còn nhiều điều muốn nói và cô chắc chắn Trịnh Cảnh Hiên vẫn còn nhiều thứ muốn hỏi nhưng số lượng thông tin hôm nau cô cung cấp cũng đủ để y suy nghĩ rồi. Không cần thiết phải thêm làm gì, cứ để dành dùng dần. Vì vậy Vân Nghê đã dứt khoát xúi Pipi đánh Trịnh Cảnh Hiên "bốp" một cái khiến y lăn quay ra bất tỉnh nhân sự. Vân Nghê để Trịnh Cảnh Hiên tựa vào vai mình cứ vậy quay trở về Tiêu Dao vương phủ.

Những việc hôm nay cô nói là muốn Trịnh Cảnh Hiên hiểu ra được phe cánh cửa người đứng sau không đơn giản, ngay cả người được hoàng thượng sủng ái nhất cũng có thể bị hạ bệ, chỉ vì do không có người ủng hộ, bảo vệ, chống lưng. Nếu như y muốn lật lại chuyện xưa, đòi lại công bằng trước tiên phải xây dựng được một lực lượng vững chắc đã. Được rồi, bây giờ phải chọn con đường đi đã rồi sẽ lên kế hoạch chi tiết sau, thôi thì cứ đợi Trịnh Cảnh Hiên đồng ý bắt tay hợp tác với Vân Nghê trước đã rồi sẽ bàn kỹ hơn.

Đến trước cổng lớn của vương phủ, Vân Nghê lay tỉnh Mẫn Nhi, nhờ cô ấy cùng mình đỡ Trịnh Cảnh Hiên xuống. Như vậy quả thật hơi ác đối với Mẫn Nhi, khi mà cô ấy đang ngủ lại bị gọi dậy. Bước xuống xe ngựa, Trịnh Kỳ Lâm chạy ra định đỡ lấy Trịnh Cảnh Hiên thì bị Vân Nghê ngăn lại, kéo sát y lại cô thì thầm.

"Kỳ Lâm thị vệ, phiền ngươi dẫn theo một nhóm thị vệ đến Thận Hình ti canh chừng một nữ phạm nhân để đề phòng có người cướp ngục. Cô ta là thích khách đã hành thích hoàng thượng, hoàng thượng giao cô ta cho A Hiên thẩm tra nhưng hôm nay huynh ấy đã mệt rồi, nên đã dời sang lúc khác, vì vậy phải phiền Kỳ Lâm thị vê canh chừng cô ta rồi."

"Nhưng.....còn vương gia....?"

"Người cứ yên tâm, về phía vương gia ta sẽ xử lý. Mau đi đi nhanh lên, cô ta mà chạy thoát thì vương gia nhà ngươi sẽ bị liên lụy đó. Người nào mà đến nhà lao thì cứ tiếp đón, đừng đánh chết là được."

Nói xong Vân Nghê cùng Mẫn Nhi đỡ Trịnh Cảnh Hiên quay về, Trịnh Kỳ Lâm tự nhiên có việc phải làm thì hơi không tình nguyện nhưng thôi vì vương gia hắn chịu khổ một chút cũng được. Lúc này đây, ngay bây giờ chỉ còn lại Trịnh Kỳ Lâm, hắn đề khí dùng khinh công chạy về phía căn nhà nhỏ nằm khuất tại một góc trong phủ. Đó chính là nơi Vân Nghê lần đầu đến phủ đã được Mẫn Nhi dẫn tới. Trịnh Kỳ Lâm bước vào cánh cửa bên trái, một đường hầm khuất sau hòn giả sơn dần xuất hiện, bên trong rất tối không có đuốc chiếu sáng xung quanh chỉ toàn bóng tối bao phủ.

Lấy ra một thanh hỏa thạch hỏa đao, ánh sáng nhỏ từ đầu hỏa đao tỏa ra xua tan đi một khoảng bóng tối nhỏ trước mặt, Trịnh Kỳ Lâm dò dẫn bước đi. Bỗng từ xa xa một đốm sáng nhỏ lập lòe hiện ra rồi rõ dần, đó là một cánh cửa khác. Đẩy cánh cửa ra, bên trong chính là "đại bản doanh" của Ô Y vệ, nơi này tuy gọi là đại bản doanh nhwbg những người trong đây luôn thoắt ẩn thoắt hiện, ngay cả tổ trưởng các tổ của Ô Y vệ cũng khó có thể gặp được nhau.

Nhưng lần này lại khác, trong sảnh không chỉ có người mà có hẳn hai bóng người luôn. Bọn họ là hai trong bốn người đứng đầu của các tổ và là chủ chốt của Ô Y vệ - tổ trưởng Minh tổ Trịnh Lăng và tổ trưởng Cáp tổ Xuyến Tâm. Thấy Trịnh Kỳ Lâm đột nhiên đến đại bản doanh, mặc dù không rõ vì sao nhưng ánh mắt của Xuyến Tâm đã sáng lên. Trịnh Lăng thấy tổ trưởng Thanh tổ tỷ năm không thấy mặt mà hôm nay đột nhiên đến đây thì biết đã có chuyện xảy ra liền nghiêm túc lại.



" Kỳ Lâm huynh, mỗi lần huynh xuất hiện ở đây đều là có nhiệm vụ nguy hiểm, cấp bách. Lần này lại là vụ khó xơi gì đây?"

"Trịnh Lăng, Xuyến Tâm, hai người ở đây thật tốt quá, đỡ cho ta phải đi tìm mọi người. Chuyện à chúng ta phải đột nhập vào Thận Hình ti một chuyến....."

"Sao vậy? Chúng ta phải đi cướp ngục sao Kỳ Lâm huynh?"

"Yên lặng một chút đi Trịnh Lăng, để Kỳ Lâm nói hết đã."

"Xuyến Tâm đa tạ muội. Chúng ta không đi cướp ngục là đi bảo vệ phạm nhân. Hôm nay có một nữ thích khách hành thích hoàng thượng bị bắt lại. Cô ta được giao cho chủ thượng thẩm tra. Tối nay sợ sẽ có người tới cướp ngục cứu phạm nhân đi. Vì vậy chúng ta phải tới trông chừng. Nếu thuận lợi còn có thể tóm được không ít đồng phạm của cô ta nữa."

"Ra vậy, vậy ba người chúng ta có đủ không? Có cần gọi nốt Huyền Âm không?" - Xuyến Tâm đã bịt cái miệng lắm lời của Trịnh Lăng lại, cô nêu ý kiến có nên gọi nốt tổ trưởng Minh tổ là Huyền Âm cùng đi không.

"Thôi Xuyến Tâm, muội muốn để hai người bọn họ làm lộ hết thông tin sao? Huyền Âm đi riêng với ai cũng ổn, nhưng nếu đi chung với tất cae chúng ta thì không ổn tý nào đâu, sẽ thành cái chợ đó"

"Cũng đúng, mau đi thôi. " - Xuyến Tâm thả bàn tay đang bịt miệng Trịnh Lăng ra cùng Trịnh Kỳ Lâm đi trước. Trịnh Lăng vừa được thả ra, chưa kịp hít một ngụm không khí đã tất bật chạy theo hai người bọn họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK