"Có gì đâu mà muội phải xin lôi chứ? Dù sao muội cũng là suy nghĩ cho mọi người nên chưa được chu toàn thôi, ta không trách muội đâu. Thôi muội chạy đi chạy lại chắc cũng mệt rồi, nghỉ chút đi"
Vân Nghê không chắc là do cô đã vô tình lãng quên Trịnh Cảnh Hiên mới khiến hắn tức giận hay là như nào, nhưng có vẻ phu quân tương lai của cô đang thực sự cảm thấy.....khó chịu?
"Nè nè, ký chủ, ngó tui chút đi."
"Pipi, chuyện gì đã xảy ra vậy? Huynh ấy....bị ai chọc hả?"
"Không đâu, hắn cũng giống cô nghi vấn về bà lão ăn xin kia là rất lớn. Ban nãy trước khi qua về đây hắn có cho người đi theo bà lão ăn xin kia rồi, hình như tên hắn là Kỳ Lâm, hmm Trịnh Kỳ Lâm hình như là thân tín của Trịnh Cảnh Hiên, hắn đã đi theo để trừ khử bà lão ăn xin kia rồi."
"Kỳ Lâm à? Nếu ta nhớ không nhầm thì hắn là người cuối cùng mà Trịnh Cảnh Hiên còn tin tưởng phải không? "
"Cũng có thể nói là như vậy đó. Cũng không biết là hắn đã tìm được cách thủ tiêu bà lão kia không nữa?"
Vân Nghê ngồi suy nghĩ, cô không nói cho Pipi biết, bà lão kia có chút nét giống với Tình Nhi. Mặc dù được hóa trang rất kĩ nhưng đôi chút vẫn có gì đó lộ ra nét kì lạ. Vân Nghê không thể nói rõ được nhưng ở bà lão ăn xin đó, cô lại cảm thấy có chút gì đó quen quen, cũng không rõ là chỗ nào kì lạ. Có lẽ Trịnh Kỳ Lâm sẽ điều tra được chút gì đó từ chỗ bà lão ăn xin kia chăng? Nếu tìm được thì chắc chắn hắn sẽ báo lại với Trịnh Cảnh Hiên, lúc đó chỉ cần hỏi rõ y chắc sẽ biết được sự tình thôi.
Pipi thấy Vân Nghê không nói gì nữa mà chỉ nhắm mắt lại, cũng chẳng biết là đã ngủ chưa nữa? Nó lôi từ trong túi ra một miếng hạt dẻ ngào đường ngồi xuống bên cạnh Vân Nghê gặm nhấm, được vài miếng thì cũng thiếp ngủ đi. Có lẽ Pipi đã quên phải nói với Vân Nghê việc gì rồi!!!
Chiếc xe ngựa đột nhiên phanh gấp lại, cả người Vân Nghê hơi chúi về phía trước, sau khi đã hết đà cả người cô lại ngả ra sau, đầu đập đánh cốp một cái rõ to vào thành xe. Xoa xoa chỗ bị va chạm, Vân Nghê khó chịu mở mắt ra nhìn xung quanh. Sau khi đã nhìn rõ mọi thứ hơn cô tự hỏi Trịnh Cảnh Hiên đã đi đâu rồi? Pipi thì đang bám cửa sổ thò đầu nhìn ra ngoài, đến cả miếng hạt dẻ đang ăn cũng bị rơi ở dưới sàn. Giơ một ngón tay chọc vào người nó, Vân Nghê thắc mắc hỏi
"Pipi, có chuyện gì vậy hạt dẻ rơi luôn rồi kìa? Mà Trịnh Cảnh Hiên đâu rồi? Ban nãy có chuyện gì thế?"
"Suỵt kí chủ, Kỳ Lâm thất thủ rồi"
"Hử?"
Vân Nghê vốn định vén rèm nhìn ra bên ngoài thì Pipi đã ngăn lại, điệu bộ có vẻ gấp gáp
"Kí chủ thời gian đã qua lâu rồi, chưa kể chúng ta còn cố tình nói sai thời gian, vậy mà chúng ta vẫn còn gặp sát thủ chứng tỏ Trịnh Kỳ Lâm đã thất thủ trong việc trừ khử bà lão ăn xin kia rồi."
"Thất bại rồi sao? Kì lạ, được Trịnh Cảnh Hiên tin tưởng thì chắc chắn Trịnh Kỳ Lâm làm việc phải rất ừm nói như nào nhỉ? Kiểu như là mọi mệnh lệnh đều thực hiện được, sao lần này lại thất thủ rồi? "
"Nghe bảo là bà lão ăn xin đó là được cải trang mà thành, khi Trịnh Kỳ Lâm đuổi được đến nơi thì gặp phải mai phục của bọn chúng. Hình như chúng sợ người cải trang kia bị phát hiện theo dõi, hoặc đơn giản là chúng đang mai phục việc khác, Trịnh Kỳ Lâm chỉ là đen đủi đi vào thôi. Kí chủ bây giờ bọn chúng đã bao vây đoàn xe rồi, phải làm như nào đây? "
Vân Nghê định mở miệng nói tiếp thì bên ngoài đã có tiếng quát, là của một người đàn ông. Hắn kêu tất cả mọi người đi hết ra ngoài, đứng tụm lại một chỗ. Vân Nghê vén rèm, cô là người bước ra đầu tiên. Trước mắt hiện lên ba bóng người là Trịnh Cảnh Hiên, Trịnh Cảnh Vũ, và Trịnh Kỳ Lâm đang cầm bảo kiếm đứng chắn trước mặt, một tên có vẻ là thủ lĩnh. Xung quanh xe ngựa được người của Tiêu Dao vương phủ bảo vệ. Bên ngoài là vòng vây của những kẻ lạ mặt, dưới ánh trăng sáng Vân Nghê có thể nhìn rõ được chút ít, thay vì nói bọn chúng là sát thủ, tử sĩ thì nói bọn chúng là sơn tặc có khi lại đáng tin hơn.
"Pipi à, cậu xem bọn họ có chỗ nào là giống sát thủ chứ? Ta thấy bọn họ giống sơn tặc hơn đó"
"Không phải đâu. Kí chủ cô nhìn ra xa một chút phía trên những cành cây kia có bóng người kìa. Bọn họ mới chính là sát thủ, còn mấy người này là sơn tặc và chỉ là những con tốt thí để tiêu hao thể lực của chúng ta mà thôi. Đây là áp dụng câu bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng đó. "
"Ra là vậy..... Không đúng đợi chút Pipi cậu có thấy chuyện này trùng hợp một cách vô lý không? Ta cố tình nói đêm nay khởi hành, sát thủ biết thì thôi đi tại sao ngay cả sơn tặc cũng biết chứ? Trừ phi tất cả chỗ này đều là cái bẫy của kẻ đứng sau bày ra. Theo ta suy đoán, sau khi Trịnh Kỳ Lâm thất thủ quay về, thì người đã cải trang thành bà lão ăn xin kia đi báo tin cho kẻ đứng sau. Những tên sơn tặc kia có hai khả năng, một là bọn chúng chính là những sá thủ cải trang, hai là được sát thủ báo tin để đến đây phục kích chúng ta trước"
Vân Nghê không chắc là do cô đã vô tình lãng quên Trịnh Cảnh Hiên mới khiến hắn tức giận hay là như nào, nhưng có vẻ phu quân tương lai của cô đang thực sự cảm thấy.....khó chịu?
"Nè nè, ký chủ, ngó tui chút đi."
"Pipi, chuyện gì đã xảy ra vậy? Huynh ấy....bị ai chọc hả?"
"Không đâu, hắn cũng giống cô nghi vấn về bà lão ăn xin kia là rất lớn. Ban nãy trước khi qua về đây hắn có cho người đi theo bà lão ăn xin kia rồi, hình như tên hắn là Kỳ Lâm, hmm Trịnh Kỳ Lâm hình như là thân tín của Trịnh Cảnh Hiên, hắn đã đi theo để trừ khử bà lão ăn xin kia rồi."
"Kỳ Lâm à? Nếu ta nhớ không nhầm thì hắn là người cuối cùng mà Trịnh Cảnh Hiên còn tin tưởng phải không? "
"Cũng có thể nói là như vậy đó. Cũng không biết là hắn đã tìm được cách thủ tiêu bà lão kia không nữa?"
Vân Nghê ngồi suy nghĩ, cô không nói cho Pipi biết, bà lão kia có chút nét giống với Tình Nhi. Mặc dù được hóa trang rất kĩ nhưng đôi chút vẫn có gì đó lộ ra nét kì lạ. Vân Nghê không thể nói rõ được nhưng ở bà lão ăn xin đó, cô lại cảm thấy có chút gì đó quen quen, cũng không rõ là chỗ nào kì lạ. Có lẽ Trịnh Kỳ Lâm sẽ điều tra được chút gì đó từ chỗ bà lão ăn xin kia chăng? Nếu tìm được thì chắc chắn hắn sẽ báo lại với Trịnh Cảnh Hiên, lúc đó chỉ cần hỏi rõ y chắc sẽ biết được sự tình thôi.
Pipi thấy Vân Nghê không nói gì nữa mà chỉ nhắm mắt lại, cũng chẳng biết là đã ngủ chưa nữa? Nó lôi từ trong túi ra một miếng hạt dẻ ngào đường ngồi xuống bên cạnh Vân Nghê gặm nhấm, được vài miếng thì cũng thiếp ngủ đi. Có lẽ Pipi đã quên phải nói với Vân Nghê việc gì rồi!!!
Chiếc xe ngựa đột nhiên phanh gấp lại, cả người Vân Nghê hơi chúi về phía trước, sau khi đã hết đà cả người cô lại ngả ra sau, đầu đập đánh cốp một cái rõ to vào thành xe. Xoa xoa chỗ bị va chạm, Vân Nghê khó chịu mở mắt ra nhìn xung quanh. Sau khi đã nhìn rõ mọi thứ hơn cô tự hỏi Trịnh Cảnh Hiên đã đi đâu rồi? Pipi thì đang bám cửa sổ thò đầu nhìn ra ngoài, đến cả miếng hạt dẻ đang ăn cũng bị rơi ở dưới sàn. Giơ một ngón tay chọc vào người nó, Vân Nghê thắc mắc hỏi
"Pipi, có chuyện gì vậy hạt dẻ rơi luôn rồi kìa? Mà Trịnh Cảnh Hiên đâu rồi? Ban nãy có chuyện gì thế?"
"Suỵt kí chủ, Kỳ Lâm thất thủ rồi"
"Hử?"
Vân Nghê vốn định vén rèm nhìn ra bên ngoài thì Pipi đã ngăn lại, điệu bộ có vẻ gấp gáp
"Kí chủ thời gian đã qua lâu rồi, chưa kể chúng ta còn cố tình nói sai thời gian, vậy mà chúng ta vẫn còn gặp sát thủ chứng tỏ Trịnh Kỳ Lâm đã thất thủ trong việc trừ khử bà lão ăn xin kia rồi."
"Thất bại rồi sao? Kì lạ, được Trịnh Cảnh Hiên tin tưởng thì chắc chắn Trịnh Kỳ Lâm làm việc phải rất ừm nói như nào nhỉ? Kiểu như là mọi mệnh lệnh đều thực hiện được, sao lần này lại thất thủ rồi? "
"Nghe bảo là bà lão ăn xin đó là được cải trang mà thành, khi Trịnh Kỳ Lâm đuổi được đến nơi thì gặp phải mai phục của bọn chúng. Hình như chúng sợ người cải trang kia bị phát hiện theo dõi, hoặc đơn giản là chúng đang mai phục việc khác, Trịnh Kỳ Lâm chỉ là đen đủi đi vào thôi. Kí chủ bây giờ bọn chúng đã bao vây đoàn xe rồi, phải làm như nào đây? "
Vân Nghê định mở miệng nói tiếp thì bên ngoài đã có tiếng quát, là của một người đàn ông. Hắn kêu tất cả mọi người đi hết ra ngoài, đứng tụm lại một chỗ. Vân Nghê vén rèm, cô là người bước ra đầu tiên. Trước mắt hiện lên ba bóng người là Trịnh Cảnh Hiên, Trịnh Cảnh Vũ, và Trịnh Kỳ Lâm đang cầm bảo kiếm đứng chắn trước mặt, một tên có vẻ là thủ lĩnh. Xung quanh xe ngựa được người của Tiêu Dao vương phủ bảo vệ. Bên ngoài là vòng vây của những kẻ lạ mặt, dưới ánh trăng sáng Vân Nghê có thể nhìn rõ được chút ít, thay vì nói bọn chúng là sát thủ, tử sĩ thì nói bọn chúng là sơn tặc có khi lại đáng tin hơn.
"Pipi à, cậu xem bọn họ có chỗ nào là giống sát thủ chứ? Ta thấy bọn họ giống sơn tặc hơn đó"
"Không phải đâu. Kí chủ cô nhìn ra xa một chút phía trên những cành cây kia có bóng người kìa. Bọn họ mới chính là sát thủ, còn mấy người này là sơn tặc và chỉ là những con tốt thí để tiêu hao thể lực của chúng ta mà thôi. Đây là áp dụng câu bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng đó. "
"Ra là vậy..... Không đúng đợi chút Pipi cậu có thấy chuyện này trùng hợp một cách vô lý không? Ta cố tình nói đêm nay khởi hành, sát thủ biết thì thôi đi tại sao ngay cả sơn tặc cũng biết chứ? Trừ phi tất cả chỗ này đều là cái bẫy của kẻ đứng sau bày ra. Theo ta suy đoán, sau khi Trịnh Kỳ Lâm thất thủ quay về, thì người đã cải trang thành bà lão ăn xin kia đi báo tin cho kẻ đứng sau. Những tên sơn tặc kia có hai khả năng, một là bọn chúng chính là những sá thủ cải trang, hai là được sát thủ báo tin để đến đây phục kích chúng ta trước"