• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Nghê ban nãy phải ra trước sảnh để tạ ân hoàng thượng nay đã được cho về chỗ. Nghe thấy hoàng thượng hỏi thì lại phải đứng lên để trả lời.

"Hồi hoàng thượng, chuyện này kể ra khá là dài dòng, thần nữ xin được kể tóm tắt lại. Khi đó thần nữ vừa lên đài biểu diễn lúc quay về phòng thì gặp Tiêu Dao vương gia và lục điện hạ. Thần nữ còn chưa kịp hiểu gì thì lục điện hạ đã dùng cả hai tay bóp cổ thần nữ như này này. Còn Tiêu Dao vương gia thì phải ngăn lục điện hạ lại, tránh để ngài ấy vô tình đoạt mất cái mạng nhỏ này của thần nữ." - Vân Nghê vừa nói vừa tả, cô đưa hai tay đặt lên cổ giải vờ bóp chặt đến lè lưỡi.

Hoàng thượng cùng mọi người bật cười trước hành động của Vân Nghê, Trịnh Cảnh Vũ thấy tên mình xuất hiện trong câu chuyện của Vân Nghê thì bất giác chú ý hơn. Khi nghe đến đoạn Vân Nghê bịa chuyện về mình thì Trịnh Cảnh Vũ đứng phắt dậy chỉ vào cô mà nói.

"Phương Vân Nghê, cô nói bậy. Ta không có bố cổ cô, rõ ràng là ta...." - Trịnh Cảnh Vũ chợt ngừng lại, hắn nhận ra Vân Nghê đang nói giảm nói tránh cho hắn. Nếu để mọi người biết được hắn lần đầu gặp con gái nhà người ta đã kề kiếm vào cổ, điều đó rất là không tốt cho danh tiếng của hắn. Hơn thu ngón tay lại hắn ấp ứng phản bác

"Nhưng....nhưng mà tóm lại là ta không có bóp cổ cô đến lè lưỡi như vậy."

Vân Ngehe biết Trịnh Cảnh Vũ đã hiểu ý của mình nhưng mà cô vẫn muốn trêu chọc y. Cô làm mặt xấu nhìn y mà chọc ngoáy. Trịnh Cảnh Vũ định nói tiếp nưng đã bị hoàng thượng cắt lời

"Vũ Nhi, ngồi xuống, để Dung Nguyệt quận chúa nói tiếp. Lớn hết rồi mà cứ như một tiểu hài tử vậy. Dung Nguyệt nói tiếp đi."



"Dạ, tầm một lúc sau thần nữ gặp được hai người họ thì có một toán sai nha xông vào tìm. Lúc đó tuy không biết họ là ai nhưng thần nữ đoán họ không phải người xấu nên đã tìm cách lừa bọn chúng đi đường khác, còn bản thân thì đưa vương gia và lục điện hạ đi đến An Lạc sơn trang, nơi thần nữ và nghĩa mẫu ở."

Dừng một chút Vân Nghê lại tiếp lời.

"Còn về miếng lệnh bài của Tiêu Dao vương gia thì là thần nữ đã nhặt được tại vách núi gần Cẩm thành. Cách đó không lâu, trước khi chúng thần nữ khởi hành về kinh, thần nữ được một gia nhân báo rằng có người lẻn vào phòng của vương gia. Sau đó vương gia cũng phát hiện ra miếng lệnh bài đã bị trộm mất. Lúc nhặt được lệnh bài, thần nữ cảm thấy rất thắc mắc, người trộm đi lệnh bài đinh dùng để làm gì? Nếu đã mất công mạo hiểm trộm miếng lệnh bài tại sao lại có thể bất cẩn đến nỗi rơi ở dưới vách núi Cẩm? Thần nữ không nghĩ tới bọn chúng lại bất cẩn đến vậy, nhưng cũng không nghĩ tới thần nữ lại có thể may mắn nhặt được."

Mọi người ngồi hai bên há hốc miệng ra nghe câu chuyện mà Vân Nghê kể, đến Pipi cxung phải thán phục trước tài bịa chuyện của Vân Nghê. Nếu không phải Pipi cùng phe, cùng chiến tuyến với cô là người giúp đỡ Vân Nghê thực hiện các "âm mưu đen tối" thì có khi cũng tin vào vận may của Vân Nghê thật.

Bách Khải Tư ngồi xuống rượu, nghe Vân Nghê nói mà phải đi lục lại trí nhớ. Hình như lúc đó hắn không thấy miếng lệnh bài đó. Nhưng cũng có thể là cô ấy đã giấu đi, vậy tại sao khi hắn cõng cô cũng không cảm thấy cộm nhỉ? Hay cô ấy không cất ở những chỗ thông thường? Nghĩ đến đây Bách Khải Tư đỏ mặt, hắn đang nghĩ cái gì vậy chứ?...Khụ,,,,ừm có lẽ là uống quá nhiều rượu rồi!!! Nhưng mà bây giờ phải gọi cô ấy là gì nhỉ? Giáng Thần cô nương? Phương đại tiểu thư? Hay Dung Nguyệt quận chúa?

Vân Nghê kể xong thì lại ngồi xuống, hưm ánh nhìn tập chung vào cô ngày càng nhiều rồi! Khiết Mạt Nhi vẫn ánh mắt đó - ghen ghét và đố kị - đang nhìn Vân Nghê chằm chằm nhưng có vẻ đã gay gắt hơn trước. Hứ sao đâu sao đâu? Bổn cô nương còn chưa làm gì mà đã bị ghét rồi sao? Nhưng để lộ cảm xúc ra ngoài mặt dễ dàng như vật Khiết Mạt Nhi cô không có cửa là đối thủ của Phương Vân Nghê cô. Phương Hạnh Phương thì ánh mắt tò mò, dò xét, thầm đánh giá người tỷ tỷ này của mình. Nhìn qua có vẻ chỉ được cái mã thôi, chắc bên trong cũng chẳng phải thông minh gì, nếu vị tỷ tỷ này của cô ta có thể giúp đỡ cô ta lên làm mẫu nghi thiên hạ thì dù có là kẻ ngốc Phương Hạnh Phương cũng sẽ không bạc đãi. Phương Từ, Lý Loan, và Phương Bảo Lâm ánh nhìn đều khác hai người kia và mọi người, ánh nhìn mang theo sự lo lắng quan tâm, nhưng nếu nói thẳng tưng ra thì người thật sự lo lắng cho Vân Nghê chắc chỉ có mỗi thân mẫu của nguyên chủ - Lý Loan thôi. Phương Bảo Lâm dù lo lắng cho cô thì vẫn mang theo toan tính riêng ở trong lòng.

Phương Từ ngoại trừ lo lắng cho Vân Nghê còn lo lắng cho toàn thể Phương gia nữa. Bây giờ ông là có tận năm người con gái, trưởng nữ Phương Vân Nghê, thứ nữ Phương Hạnh Phương, Phương Mộng Uyên, vãn nữ Phương Tú Anh, Phương Bảo Lâm tuy là nghĩa nữ nhưng cũng là con gái ông, chỉ cần một trong số năm đứa này có quan hệ với hoàng thất thì đó là cả một mối lo. Haizz người cha này già rồi, sợ là không giúp tụi nó gánh họa được, giúp được chừng nào hay từng đó vậy thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK