"....Cô bị ngốc hả? Sao lại có thể để ca ca ta ở đó một mình với một người khả nghi vậy cơ chứ? Cô có biết hiện tại đối với huynh ấy nguy hiểm thế nào không? Huynh ấy không biết võ công nếu có nguy hiểm tới thì sao? Khốn kiếp, Tô Vân Nghê ta nói cho cô biết, nếu huynh ấy bị tổn thương dù là một cọng ta t cũng bắt cô phải trả gấp ngàn lần. "
"Ta...."
Không đợi cho Vân Nghê mắng hay phản bác lại lời nói vừa rồi, Trịnh Cảnh Vũ đã ngay lập tức chạy đến phía tửu lâu mà Trịnh Cảnh Hiên với Pipi đang ở nhanh như một cơn gió. Vân Nghê nhìn theo, lần đầu tiên từ lúc đến nơi này hắn là người đã mắng cô té tát như vậy. Vân Nghê đơ ra khoảng một phút mới hồi thần lại được, hừ siscon à? Cũng có chút thú vị đó biết đâu sau này Trịnh Cảnh Vũ lại là người có nguy cơ tranh phu quân của cô chứ nhỉ? Dẹp bỏ cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu, Vân Nghê đi lên tầng về phòng của mình để thu dọn đồ đạc.
Về phần Trịnh Cảnh Hiên, sau khi Vân Nghê rời đi, chỉ còn lại mình y ngồi cùng với bà lão, hắn tay chống cằm nhìn chằm chằm vào mặt bà lão ăn xin kia. Giống với A Tửu của hắn, nghi vấn bà lão này có vẫn đề lại càng được tăng lên. Lúc đỡ bà ấy lên, Trịnh Cảnh Hiên đã cố tình cầm vào mạch môn của bà ấy. Mạch đập khỏe mạnh không có dấu hiệu gì là của người chịu đói đã lâu, vẻ yếu ớt bên ngoài e cũng là bà ấy diễn kịch mà thôi. Nhưng mà để làm gì? Không lẽ bà ấy là người của "kẻ đó"? Trịnh Cảnh Hiên ánh mắt nhìn vào vô định, nghĩ đủ các trường hợp có thể xảy ra nhưng cũng giống như Vân Nghê mọi khả năng mà y đưa ra đều bị chính y tìm các điểm không thỏa đáng để rồi lại loại bỏ. Mắt thấy bà lão đã ăn xong, trên bàn đồ ăn đã hết quá nửa, nhưng với sức ăn của một người bị đói lâu thì quả thực là hết sức kì lạ.
"Bà ăn xong rồi ạ? Vậy để ta đưa bà về nhé?"
"Đa tạ công tử, lão đã ăn no rồi. Lão đã làm phiền công tử và vị tiểu thư ban nãy quá rồi, không dám để công tử đưa về nữa."
"Cũng được vậy bà đi cẩn thận."
Bà lão ăn xin cúi người chào Trịnh Cảnh Hiên rồi rời đi. Cũng chẳng vội vàng gì, Trinh Cảnh Hiên nán lại tại tửu lâu một lúc đoạn ngón tay ra dấu hiệu, một thân ảnh xuất hiện ngay tầm mắt.
."Chủ thượng có gì căn dặn?"
"Kỳ Lâm, phái người đi theo người đó, còn ngươi đi điều tra. Thấy bà ta có hành động kì lạ thì ngươi biết phải làm như nào rồi đấy."
"Dạ chủ thượng"
Nói rồi thân ảnh người đó vụt biến mất ngay, Trịnh Cảnh Hiên vẫn thảnh thơi ngồi nán lại thêm chút nữa. Y không có chút gì gọi là lo lắng cả, bởi lẽ có Kỳ Lâm ra tay, Trịnh Cảnh Hiên rất yên tâm. Bước xuống dưới lầu của tòa tửu lâu, vốn tính tiến lại trả ngân lượng thì trưởng quầy đã lên tiếng trước. Ông ấy bảo rằng vị tiểu thư trước đó đi cùng Trịnh Cảnh Hiên đã trả tiền cả hai bàn ăn đó rồi, còn chưa lấy tiền thối lại nữa. Nói rồi trưởng quầy đưa lại cho Trịnh Cảnh Hiên ba quan tiền, nhận lấy chỗ tiền mà trưởng quầy đưa y lắc đầu cười nhẹ. Tiểu cô nương này không biết vội vàng gì chứ? Tuổi còn nhỏ mà ra tay cũng hào phóng quá đó.
"Được rồi về ta sẽ đưa lại cho muội ấy, đa tạ trưởng quầy."
Trịnh Cảnh Hiên cười nhẹ rồi đi ra ngoài định bụng tìm đường tắt vắng người để về nhà trọ nhanh hơn. Rẽ vào một con ngõ nhỏ, Trịnh Cảnh Hiên nghe tiếng thở gấp từ đằng sau thì liền quay lại nhìn.
"Tiểu Vũ? Sao đệ lại....??"
Không đợi Trịnh Cảnh Hiên kịp nói gì thêm, Trịnh Cảnh Vũ đã đội lên đầu y một chiếc nón để che đi dung nhan của ca ca mình. Vẫn chưa hiểu gì lắm nhưng coi sắc mặt của Trịnh Cảnh Vũ thấy có vẻ có biến nên trịnh Cảnh Hiên cũng im lặng không hỏi gì cả.
"Ca ca huynh theo đệ về đi. Đừng đi một mình nguy hiểm lắm."
"Thì ta cũng đang về quán trọ mà? Tiểu Vũ?"
Trịnh Cảnh Vũ kéo Trịnh Cảnh Hiên theo mình nhanh chóng đi về nhà trọ, dù sao hai người bây giờ cũng đang bị truy sát, tách lẻ nhóm của Vân Nghê ra rất nguy hiểm. Về đến quán trọ đã thấy đám người Vân Nghê đứng chờ trước xe ngựa còn mọi người đã được xắp xếp lên xe hết cả, chỉ còn lại Vân Nghê và Mẫn Nhi vẫn đứng ở ngoài chờ. Thấy bóng dáng của Trịnh Cảnh Hiên và Trịnh Cảnh Vũ quay về, Vân Nghê đã chạy lại đỡ lấy Trịnh Cảnh Hiên từ tay Cảnh Vũ, đưa lên xe ngựa. Trịnh Cảnh Vũ tuy trong lòng có thành kiến với Vân Nghê nhưng hiện tại vẫn đang phải nhờ vả người ta, không thể ngay lập tức trở mặt được nên đành nhẫn nhịn.
Đoàn người lại khởi hành đi ngay tắp lự, trong sự vội vàng và tiếc nuối của mọi người, nhưng biết sao được chứ? Trường hợp bất khả kháng mà. Ngồi trên xe ngựa, Pipi đang ở trên chiếc nón của Trịnh Cảnh Hiên tụt xuống chạy lại phía Vân Nghê, lại hì hục trèo lên vai nó đang định nói thì Vân Nghê đã ngắt lời.
"A Hiên, xin lỗi huynh ban nãy ta không nên để huynh một mình ở lại đó. Ta....đúng ra ta không nên để huynh ở cùng một người đáng nghi như vậy."
"Ta...."
Không đợi cho Vân Nghê mắng hay phản bác lại lời nói vừa rồi, Trịnh Cảnh Vũ đã ngay lập tức chạy đến phía tửu lâu mà Trịnh Cảnh Hiên với Pipi đang ở nhanh như một cơn gió. Vân Nghê nhìn theo, lần đầu tiên từ lúc đến nơi này hắn là người đã mắng cô té tát như vậy. Vân Nghê đơ ra khoảng một phút mới hồi thần lại được, hừ siscon à? Cũng có chút thú vị đó biết đâu sau này Trịnh Cảnh Vũ lại là người có nguy cơ tranh phu quân của cô chứ nhỉ? Dẹp bỏ cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu, Vân Nghê đi lên tầng về phòng của mình để thu dọn đồ đạc.
Về phần Trịnh Cảnh Hiên, sau khi Vân Nghê rời đi, chỉ còn lại mình y ngồi cùng với bà lão, hắn tay chống cằm nhìn chằm chằm vào mặt bà lão ăn xin kia. Giống với A Tửu của hắn, nghi vấn bà lão này có vẫn đề lại càng được tăng lên. Lúc đỡ bà ấy lên, Trịnh Cảnh Hiên đã cố tình cầm vào mạch môn của bà ấy. Mạch đập khỏe mạnh không có dấu hiệu gì là của người chịu đói đã lâu, vẻ yếu ớt bên ngoài e cũng là bà ấy diễn kịch mà thôi. Nhưng mà để làm gì? Không lẽ bà ấy là người của "kẻ đó"? Trịnh Cảnh Hiên ánh mắt nhìn vào vô định, nghĩ đủ các trường hợp có thể xảy ra nhưng cũng giống như Vân Nghê mọi khả năng mà y đưa ra đều bị chính y tìm các điểm không thỏa đáng để rồi lại loại bỏ. Mắt thấy bà lão đã ăn xong, trên bàn đồ ăn đã hết quá nửa, nhưng với sức ăn của một người bị đói lâu thì quả thực là hết sức kì lạ.
"Bà ăn xong rồi ạ? Vậy để ta đưa bà về nhé?"
"Đa tạ công tử, lão đã ăn no rồi. Lão đã làm phiền công tử và vị tiểu thư ban nãy quá rồi, không dám để công tử đưa về nữa."
"Cũng được vậy bà đi cẩn thận."
Bà lão ăn xin cúi người chào Trịnh Cảnh Hiên rồi rời đi. Cũng chẳng vội vàng gì, Trinh Cảnh Hiên nán lại tại tửu lâu một lúc đoạn ngón tay ra dấu hiệu, một thân ảnh xuất hiện ngay tầm mắt.
."Chủ thượng có gì căn dặn?"
"Kỳ Lâm, phái người đi theo người đó, còn ngươi đi điều tra. Thấy bà ta có hành động kì lạ thì ngươi biết phải làm như nào rồi đấy."
"Dạ chủ thượng"
Nói rồi thân ảnh người đó vụt biến mất ngay, Trịnh Cảnh Hiên vẫn thảnh thơi ngồi nán lại thêm chút nữa. Y không có chút gì gọi là lo lắng cả, bởi lẽ có Kỳ Lâm ra tay, Trịnh Cảnh Hiên rất yên tâm. Bước xuống dưới lầu của tòa tửu lâu, vốn tính tiến lại trả ngân lượng thì trưởng quầy đã lên tiếng trước. Ông ấy bảo rằng vị tiểu thư trước đó đi cùng Trịnh Cảnh Hiên đã trả tiền cả hai bàn ăn đó rồi, còn chưa lấy tiền thối lại nữa. Nói rồi trưởng quầy đưa lại cho Trịnh Cảnh Hiên ba quan tiền, nhận lấy chỗ tiền mà trưởng quầy đưa y lắc đầu cười nhẹ. Tiểu cô nương này không biết vội vàng gì chứ? Tuổi còn nhỏ mà ra tay cũng hào phóng quá đó.
"Được rồi về ta sẽ đưa lại cho muội ấy, đa tạ trưởng quầy."
Trịnh Cảnh Hiên cười nhẹ rồi đi ra ngoài định bụng tìm đường tắt vắng người để về nhà trọ nhanh hơn. Rẽ vào một con ngõ nhỏ, Trịnh Cảnh Hiên nghe tiếng thở gấp từ đằng sau thì liền quay lại nhìn.
"Tiểu Vũ? Sao đệ lại....??"
Không đợi Trịnh Cảnh Hiên kịp nói gì thêm, Trịnh Cảnh Vũ đã đội lên đầu y một chiếc nón để che đi dung nhan của ca ca mình. Vẫn chưa hiểu gì lắm nhưng coi sắc mặt của Trịnh Cảnh Vũ thấy có vẻ có biến nên trịnh Cảnh Hiên cũng im lặng không hỏi gì cả.
"Ca ca huynh theo đệ về đi. Đừng đi một mình nguy hiểm lắm."
"Thì ta cũng đang về quán trọ mà? Tiểu Vũ?"
Trịnh Cảnh Vũ kéo Trịnh Cảnh Hiên theo mình nhanh chóng đi về nhà trọ, dù sao hai người bây giờ cũng đang bị truy sát, tách lẻ nhóm của Vân Nghê ra rất nguy hiểm. Về đến quán trọ đã thấy đám người Vân Nghê đứng chờ trước xe ngựa còn mọi người đã được xắp xếp lên xe hết cả, chỉ còn lại Vân Nghê và Mẫn Nhi vẫn đứng ở ngoài chờ. Thấy bóng dáng của Trịnh Cảnh Hiên và Trịnh Cảnh Vũ quay về, Vân Nghê đã chạy lại đỡ lấy Trịnh Cảnh Hiên từ tay Cảnh Vũ, đưa lên xe ngựa. Trịnh Cảnh Vũ tuy trong lòng có thành kiến với Vân Nghê nhưng hiện tại vẫn đang phải nhờ vả người ta, không thể ngay lập tức trở mặt được nên đành nhẫn nhịn.
Đoàn người lại khởi hành đi ngay tắp lự, trong sự vội vàng và tiếc nuối của mọi người, nhưng biết sao được chứ? Trường hợp bất khả kháng mà. Ngồi trên xe ngựa, Pipi đang ở trên chiếc nón của Trịnh Cảnh Hiên tụt xuống chạy lại phía Vân Nghê, lại hì hục trèo lên vai nó đang định nói thì Vân Nghê đã ngắt lời.
"A Hiên, xin lỗi huynh ban nãy ta không nên để huynh một mình ở lại đó. Ta....đúng ra ta không nên để huynh ở cùng một người đáng nghi như vậy."