Lý Lệ hét khàn cả giọng khiến cả người Chu Khải cứng ngắc, bây giờ cô ta cảm thấy cho dù mình muốn nháy mắt cũng khó khăn. Hiện tại Chu Khải không thể nghĩ Lý Lệ sẽ nói những lời đó, cô thừa nhận quyến rũ hắn, nhưng đồng thời cũng nói lên một sự thật: bọn họ là vợ chồng, đây là việc cần phải làm giữa vợ chồng.
Nhớ lại mấy tháng nay mình kết hôn với Lý Lệ, ngoại trừ lần đó mà hắn không nhớ, hắn chưa từng lên giường với Lý Lệ một lần nào nữa. Nhìn Lý Lệ đang ngồi bất động dưới đất, Chu Khải không hề cử động, lạnh lùng nói: “Nói xong rồi hả? Nói xong lập tức mặc quần áo ra ngoài, đi ngủ, đừng cố gắng phá hỏng suy nghĩ của anh.”
Lý Lệ vẫn ngồi yên dưới đất, nghe thấy tiếng cửa phòng sách đóng lại dứt khoát, hai tay đang chống người trở nên mềm nhũn, cả người xụi lơ trên sàn nhà lạnh lẽo.
Lạnh, khiến cho cô ta nhớ kĩ nỗi nhục hôm nay Chu Khải gây ra cho cô ta, vĩnh viễn nhớ. Dù sao trước đây Chu Khải cũng đã bắt đầu điều tra cô ta, coi như không phải đặc biệt điều tra thì cũng điều tra ra được một vài chuyện ngoài ý muốn. Trước sau gì hắn cũng biết được chuyện cô ta làm trước kia, nếu đã như vậy cũng đừng trách cô ta lòng dạ độc ác.
Nghiêm Hi ngẩn người buồn chán, đứng dậy đến nhà họ Tiếu. Nhà họ Tiếu cũng là gia tộc đứng nhất nhì thành phố A, đến biệt thự nhà họ Tiếu, nhìn tòa nhà cổ kính trước mắt, Nghiêm Hi cảm thấy trong lòng vô cùng thanh thản, giống như được đặt mình vào trong một trấn nhỏ vùng Giang Nam, lòng cũng bội phục ông cụ Tiếu.
Nghiêm Hi dừng xe trước biệt thự nhà họ Tiếu, thong thả nhàn nhã bước từng bước về phía trước, vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh hai bên. Từ nhỏ ông cụ Lãnh đã thường nói cho cô biết, ông cụ Tiếu là người biết hưởng thụ nhất, chỉ cần nhìn qua phong cảnh trong biệt thự là biết. Cô cũng từng đến biệt thự nhà họ Tiếu chơi mấy lần, nhưng mỗi lần đều luôn cảm thấy rất thán phục.
Từ cửa chính đến tòa nhà chính nhà họ Tiếu là con đường lớn khoảng hai trăm mét, hai bên đường được ông cụ trồng rất nhiều hoa cỏ kỳ lạ.
Nghiêm Hi đang nhìn đến mức mất hồn, giọng của Tiếu Thâm nhí nha nhí nhố đã lọt tới: “Chu choa, em gái Hi Hi, hôm nay rảnh rỗi vậy à, sao rảnh đến nỗi tới căn nhà rách này của nhà anh vậy hả?”
Nghiêm Hi làm như vẻ sợ hãi, hai tay ôm ngực, vẻ mặt giả vờ kinh sợ, cười nói: “Rách? Tiếu đại thiếu gia ra cửa đụng phải đầu à, sao em có cảm giác tòa nhà này của nhà anh là tòa nhà sang trọng nhất thành phố A vậy nhỉ?”
Tiếu Thâm nghe vậy cười lớn, nheo mắt nhìn cả tòa nhà, sau đó đắc ý gật đầu: “Ừ, là sang trọng, đơn giản mà không mất hào hoa, đây mới là thưởng thức của ông cụ nhà anh.” Trong lời nói còn lộ vẻ hết sức tự hào, Nghiêm Hi nghe anh khoe khoang không thể không bĩu môi.
Nghiêm Hi nghiêm túc: “Em không đứng đây tán gẫu với anh, Tiểu Yêu đâu, nhanh trả Tiểu Yêu cho em!”
Từ lúc họ trở về thành phố A, Tiếu Thâm đã nhìn chằm chằm vào Tiểu Yêu, cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ là vị này đã coi trọng Tiểu Yêu. Trong lúc Lãnh Diễm dẫn Nghiêm Hi đến khách sạn, anh lập tức ôm lấy Tiểu Yêu trốn vào trong xe, còn la hét: “Khách sạn không cho thú cưng đi vào, tôi giúp hai người trông coi mấy ngày. Hai ngày nữa hai người quyết định ở đâu tôi sẽ trả Tiểu Yêu cho hai người.”
Nghiêm Hi biết, người này cảm thấy chơi với Tiểu Yêu khá được, cho nên mới không suy nghĩ nói muốn chơi hai ngày, vả lại cô cũng ngại mình đang ở khách sạn, dẫn Tiểu Yêu theo hình như hơi không tiện. Nhưng Lãnh Diễm đã nói rồi, muốn đi ra ngoài ở, anh có tiền, không biết còn cất giấu bao nhiêu tòa nhà ở thành phố A, tốc độ này dĩ nhiên không cần kiểm tra, cộng thêm việc mấy ngày không gặp Tiểu Yêu, nghĩ cũng sợ.
Tiếu Thâm nghe thế xì cười, nửa đùa giỡn nói: “Cũng không phải con trai của em, đến nỗi chỉ mới vài ngày không gặp đã nhớ. Nếu như thực sự là con trai em thì có lẽ đã một bước không rời rồi nhỉ?”
Nghiêm Hi học theo giọng Tiếu Thâm, “Nếu như nó là con trai em, em sẽ không cho anh cơ hội gặp, phòng khi đến lúc anh nổi cơn muốn giành con của em.” Vị Tiếu đại thiếu gia này bình thường là một vị có cuộc sống không bình thường nhất, sống phóng túng, hiểu biết mọi thứ không nói, ánh mắt thưởng thức cũng thay đổi luôn luôn. Với ánh mắt thưởng thức mỹ nhân của anh mà nói, hôm nay sẽ coi trọng một người mẫu thân hình bốc lửa, vậy mà ngày mai có thể anh sẽ coi trọng một vị mập lùn xấu xí.
Nói dễ nghe là thay đổi đủ loại thưởng thức, nói khó nghe là không kén cá chọn canh. Đối mặt với một nhân vật yêu mến như vậy, nhìn thấy anh yêu mến Tiểu Yêu cũng không thể trách nổi, cứ coi như anh chợt phát hiện ra Tiểu Yêu xinh đẹp, muốn xem Tiểu Yêu như con trai vui đùa một lúc.
Tiếu Thâm nghe Nghiêm Hi bảo sau này không cho nhìn mặt con trai, kêu to: “Này, không phải chứ, tốc độ của Lãnh đại gia nhanh như vậy sao, mới có mấy ngày đã có rồi?”
Nghiêm Hi đánh ‘bốp’ anh một cái, quyết định không nói nhảm với anh, bước về phía nhà chính nhà họ Tiếu. Tiếu Thâm cười ha ha, cũng không nói đùa nữa, đi theo vào.
Trong phòng khách, Tiểu Yêu đang trốn ở góc chơi với len sợi chợt nhìn thấy cô chủ mấy ngày rồi không được gặp lập tức trở nên rất phấn khích, giơ chân chạy vòng vòng đến, dừng lại thì nước mắt đã lưng tròng.
Nghiêm Hi nhìn hai mắt nhỏ bé của nó chan chứa nước mắt, vô cùng đau lòng. Không phải ánh mắt là đang nói: Sao giờ này chị mới đến nhận em…em sắp bị tên Tiếu biến thái làm cho cực khổ rồi.
Nghiêm Hi khom lưng ôm Tiểu Yêu vào trong ngực, hả, thật nặng, “Tăng cân rồi!” Giai đoạn này là giai đoạn phát triển của chó, lúc trước mình nằm viện bị Lãnh Diễm cấm túc, một tháng không gặp nó cũng không thấy khác biệt lắm. Bây giờ chỉ mấy ngày không gặp, nó đã tăng cân vùn vụt. Có thể thấy được, cậu nhóc này cũng sống rất tốt ở nhà họ Tiếu.
Tiếu Thâm nhìn Tiểu Yêu nổi tiếng đang núp trong ngực Nghiêm Hi, đôi mắt nhỏ long lanh như có vẻ Tiếu Thâm thật sự ngược đãi nó vậy, trong lòng tức giận, “Đồ phản bội, uổng công anh mày đối xử tốt với mày, còn cho mày ăn bò bít tết. Để xem sau này anh mày còn cho mày ăn ngon nữa không, thật khinh thường, chỉ đáng nhìn bằng nửa con mắt.” Rốt cuộc nói xong cũng không thể hả giận dùng tay kéo hai tai Tiểu Yêu.
Tiểu Yêu bị đau tai, kêu gào, còn cố gắng tránh né vào trong ngực Nghiêm Hi. Nghiêm Hi cảm thấy nó quá nặng, tiện tay đặt nó xuống đất, cẩn thận quan sát, ngoại trừ lớn hơn, mập hơn, lỗ tai bắt đầu dựng lên thì không có gì khác biệt.
Nghiêm Hi quen thuộc ngồi vào ghế sô pha, Tiếu Thâm cũng ngồi theo, “Thế nào, hôm nay đặc biệt đến đón cậu nhóc này sao?”
Nghiêm Hi khẽ mỉm cười: “Đúng vậy.”
Tiếu Thâm làm ra vẻ đau tim, tay ôm lấy lồng ngực mình kêu: “Cũng không nghĩ đến người anh trai này sao, ít nhất cũng phải nói giảm nói tránh với anh, đúng là không có lương tâm.” Nói xong, dùng chân chọc chọc Tiểu Yêu đang ngồi bên chân Nghiêm Hi, hết sức tức giận: “Với cái thứ chết tiệt gì đó, không quen, không có lương tâm.”
Nghiêm Hi hết sức yên lặng liếc mắt khinh thường, mình ức hiếp anh ấy từ bao giờ?
Quản gia từ bên ngoài chạy vào: “Cậu chủ, người nhà họ Nghiêm đến.”
Nghiêm Hi không hiểu, nhà họ Nghiêm? Cô khẽ cau mày, dường như đã nghĩ tới gì đó.
Tiếu Thâm khá bất ngờ, đứng dậy đi ra ngoài. Nghiêm Hi đứng sau nhìn, chỉ thấy một người đàn ông có vẻ lạnh lùng đang đi vào, cả người mặc âu phục màu đen, ngay cả áo sơ mi bên trong cũng là màu đen. Có rất ít đàn ông mặc cả bộ đều là màu đen còn mặc đẹp, nhưng người này có thể dùng mày đen để biểu đạt tình cảm, vừa chững chạc vừa tao nhã nhìn Tiếu Thâm miễn cưỡng cười, ánh mắt vẫn luôn sáng trong.
Tiếu Thâm bước lên nói chuyện: “Anh Phong, đã lâu không gặp.” Nhìn thấy Phong Trác Hạo, Tiếu Thâm thật sự rất bất ngờ. Ở thành phố A đã lâu không gặp người này, sao hôm nay bỗng nhiên xuất hiện ở nhà mình? Có chuyện gì sao?
Phong Trác Hạo liếc qua Nghiêm Hi đang đứng sau Tiếu Thâm, rồi sau đó nhìn Tiếu Thâm khẽ mỉm cười: “Hai ngày nữa là đại thọ tám mươi tuổi của ông cụ trong nhà, không phải là nhớ đến ông cháu mấy người sao, còn để tôi tự tay đưa thiệp mời tới.”
Nói xong còn nhìn Nghiêm Hi thật kĩ, hơi nghi ngờ, nhẹ cau mày như đang nghĩ gì đó, sau đó cũng không nghĩ đến là ai, lập tức hỏi: “Vị này là?” Khuôn mặt rất quen thuộc, giống như đã từng gặp ở chỗ nào đó, nhưng Nghiêm Hi rõ ràng nhận thấy trong mắt hắn không hề có một thứ gì cả.
Ánh mắt Tiếu Thâm vẫn đang nhìn, không thể không phát hiện mờ ám bên trong, nhưng cẩn thận nghĩ lại, cô nhóc không thể biết người này. Người này là người mà không ai trong thành phố A không biết, anh ta là nhân vật truyền kì ở thành phố A năm năm trước, lúc anh ta nổi tiếng thì bốn người bọn họ vẫn đang chơi đùa ở đâu đâu. Nhưng rất kỳ quái là bốn năm trước không biết đã xảy ra chuyện gì với người này, bỏ đi, giống như trên thế giới không còn nhân vật số một như vậy. Sau khi anh ta biến mất, Lãnh Diễm lại bị kích thích, dừng mọi điên cuồng trước đây, trở thành người đứng nhất nhì thành phố A.
“À, người này là người nhà Lãnh Diễm. Không biết hôm nay vợ chồng son cãi nhau thế nào mà tìm đến tôi bảo tôi chỉ cách đối phó với người đàn ông của mình. Ha ha, anh nói xem, Lãnh Diễm cũng sẽ có ngày hôm nay!”
Nghiêm Hi lén lườm anh, có phải là cô không thể biết Tiếu Thâm nhỏ mọn, cố ý móc nối quan hệ giữ cô và Lãnh Diễm. Đây là anh đang lặng lẽ cho cô một thân phận, địa vị.
Phong Trác Hạo cũng nhận ra là đang giải thích, âm thầm cảnh cáo mình đừng để tâm, hé miệng cười cười, chuyển lực chú ý sang Tiếu Thâm, “Ông cụ nhà tôi lúc nào cũng nhắc đến cậu, rảnh rỗi đến gặp một chút?”
Tiếu Thâm lập tức cười ha ha, “Được, hôm nào đó tôi nhất định sẽ đi.”
Phong Trác Hạo khẽ mỉm cười, cười rất sảng khoái, thật sự như không để ý thuận miệng nhắc tới: “Tiện thể dẫn theo bạn gái, ông cụ sẽ rất hài lòng.”
Tiếu Thâm đang nháy mắt, lập tức hối hận. Người này là ai cơ chứ, sao có thể yên lặng chịu thiệt, lập tức lấy chuyện này ra chọc anh.
Trái lại Nghiêm Hi cảm thấy rất có ý, Tiếu Thâm bình thường độc mồm độc miệng nhưng dáng người rất được, bối cảnh trong nhà càng lớn. Bình thường người khác thua anh hoặc là do kiêng kị bối cảnh gia đình anh, không dám đắc tội, hoặc là do ăn nói vụng về không đấu lại được. Tóm lại, Tiếu Thâm khéo mồm khéo miệng không hề có địch thủ khắp thiên hạ, hôm nay người này xem ra là ngoại lệ.
Phong Trác Hạo cũng không ngồi, tán gẫu với Tiếu Thâm vài câu, trước khi rời đi còn nhìn Nghiêm Hi một lần, dường như không ai phát hiện.
Nhìn bóng lưng Phong Trác Hạo rời đi, Tiếu Thâm bị dọa sợ ôm chặt Nghiêm Hi, “Hi Hi, ngàn vạn lần em không thể bị tên họ Phong này làm cho nghiêng ngả. Người này không hề đơn giản, ngàn vạn lần sẽ là uy hiếp đối với Lãnh Diễm.”
Nghiêm Hi nhìn anh vô cùng xem thường, không nói hai lời, giơ Tiểu Yêu lên.
Sau khi Phong Trác Hạo lái chiếc xe Spyker quyến rũ về nhà họ Nghiêm, đang mở cửa xe lập tức có một viên thịt tròn trịa bám vào trên đùi. Viên thịt nhỏ ôm chân anh không buông, dùng sức cọ cọ đầu vào nói lớn: “Ông Phong, ông Phong, ông đi ra ngoài làm gì?”
Phong Trác Hạo đen mặt, mình trở thành ông Phong từ lúc nào vậy?
Hết sức yên lặng đóng kỹ cửa xe, cẩn thận không để cục cưng của mình bị thương, cúi người ôm viên thịt nhỏ lên, vừa tán dóc vừa đi về phía phòng khách.
Viên thịt nhỏ hỏi: “Ông Phong, ông đi đâu vậy?”
Ông Phong trả lời: “Hôm nay con có ngoan không?”
Viên thịt nhỏ cong môi không vui, nhưng vẫn không ngừng cố gắng: “Ông Phong, hôm nay ông đi đâu?”
Ông Phong vừa tự hỏi vừa tự trả lời: “Ông nội ở nhà à? À ừ, ông nội luôn luôn ở nhà!”
Lúc này viên thịt nổi giận: “Con muốn nói cho Giản Vũ Hân, con muốn người, con muốn về Mỹ!”
Phong Trác Hạo nghiêm túc, ngoan ngoãn trả lời: “Hôm nay giúp ông nội đưa thiệp mời đến bạn bè của ông.”
Viên thịt quệt miệng, lúc này còn không hài lòng, nhưng hai mắt tròn xoe vẫn luôn tò mò muốn biết thế giới bên ngoài như thế nào. Lúc nãy nó vừa bị ông Phong bắt cóc trở lại, thật sự nó rất tò mò về thế giới bên ngoài.
Nghiêm Đình đứng ở trên tầng hai nhìn xuống hai cha con bọn họ đang rất vui vẻ, trong đầu cũng nhớ tới cô con gái nhỏ của mình.
Lúc ông lấy mẹ Nghiêm Tử Hoa cũng không còn nhỏ tuổi, khó khăn lắm mới có một cô con gái, hết sức cưng chiều. Phải nói rằng ông cũng có con trai, nhưng là không có con gái, khó khăn lắm mới có một đứa, đơn giản là cục cưng ở trong nhà. Bản thân mình cưng chiều con bé, anh trai cũng cưng chiều con bé, có đồ gì ngon đều mang về nhà cho. Nhưng không ngờ rằng vẫn làm hư con gái, cuối cùng chuyện tình cảm lại trở nên như thế.
Trong phòng khách, Phong Trác Hạo dụ dỗ con trai mình: “Con trai, con tên gì?”
Viên thịt nhỏ sững sờ, sau đó nhếch miệng cười: “Mẹ gọi con là Nhục Đoàn Tử (còn có nghĩa là viên thịt/thịt viên).” Bởi vì nghe nói lúc nó sinh ra chính là một viên thịt nhỏ bé, lúc mẹ nó sinh nó suýt chút nữa đã chết vì khó sinh.
Nghiêm Đình đứng trên tầng gọi Phong Trác Hạo, “A Hạo, lên trên này một lúc.”
Phong Trác Hạo ở dưới lầu ngẩng đầu nhìn lên, ông cụ đang nhìn mình, tìm quản gia giúp trông Nhục Đoàn Tử, mình nhẹ nhàng bước từng bước lên tầng.
Trong phòng sách, vẻ mặt Nghiêm Đình vừa oai nghiêm vừa căng thằng, hình như không kịp chờ thêm, “Đã gặp con bé chưa?”
Phong Trác Hạo sững sờ, hiểu được đang nói đến ai, gật đầu, “Đã gặp, còn xinh đẹp hơn cả chị Tử Hoa, nhà họ Lãnh đối xử với cô bé khá tốt.”
Nghiêm Đình khẽ mỉm cười, hơi vui mừng, “Thật may rằng lúc trước con đến thành phố G đã gặp được con bé, nếu không ta thật sự cho rằng con bé đã đi theo mẹ nó.”
Thì ra là lúc Lãnh Diễm đến phòng làm việc của viện trưởng đã đến nhầm phòng có Phong Trác Hạo. Lúc ấy là lần đầu tiên hai người gặp mặt nhưng cũng không hay biết, đúng lúc Lãnh Diễm bắt gặp hắn và người phụ nữ khác đang làm chuyện tốt. Mặc dù sự thật là Phong Trác Hạo không đụng vào người phụ nữ kia nhưng thực tế vẫn khiến người khác hiểu lầm.
Ngày ấy tình cờ anh gặp được Nghiêm Hi, xa xa nhìn quả thật rất giống Nghiêm Tử Hoa cả ngày được ông cụ ôm trong ngực cả ngày. Nhưng lúc anh đến nhìn lần nữa cũng không thấy giống như vậy. Lúc về đã nói lại với ông cụ, ông cụ dĩ nhiên sẽ không bỏ qua bất cứ hy vọng nào, lập tức bảo anh đi điều tra.
Kết quả điều tra rốt cuộc cũng có thể để anh phát hiện được một kẽ hở, Nghiêm Hi là đứa bé Lãnh Dật Lăng nhặt được ở thành phố G. Lúc ông cụ nghe đến lập tức kích động, nghĩ hết mọi cách để người ta lấy được tóc Nghiêm Hi, lén cho xét nghiệm AND, mấy ngày chờ kết quả, ông cụ không thể yên lòng. Sau khi có được kết quả, chính là cháu gái ông, Phong Trác Hạo vốn tưởng rằng lúc này ông cụ có thể ngủ ngon rồi, nhưng vừa biết được kết quả cũng không thể ngủ ngon vì kích động.
Hiện tại cả ngày ông cụ đều nghĩ tới đứa nhỏ, hận không thể lập tức nhận cháu gái.
Phong Trác Hạo khẽ chau mày, nghĩ một lát, sau đó thận trọng mở miệng hỏi: “Ba, chuyện này ba không cần phải nóng vội. Con thấy con bé hình như không muốn vội để lộ thân phận của mình, hình như con bé đang có kế hoạch gì đó.”
Ông cụ nghe thấy, kế hoạch? Suy nghĩ một chút, hình như hơi hiểu ra, sau đó liền nhớ tới một bức thư mình nhận được cách đây không lâu. Trong thư nói về chuyện của Lý Thánh Đức, ý nói muốn ông giúp đưa Lý Thánh Đức ra ngoài. Lúc ấy thiếu chút nữa ông đã tức chết, nhưng mặt sau bức thư có nói, đối với người như hắn, tàn nhẫn nhất chính là sau khi có được còn bị mất sạch, để hắn yên lặng cả đời ngồi trong tù có lợi cho hắn quá.
Lúc ấy ông cụ rất suy nghĩ về bức thư, điều tra một lần cũng không tra được gì cả. Khi đó trong đầu ông cụ chợt nảy ra ý tưởng, có phải đứa bé năm đó chưa chết không?
Suy nghĩ này vẫn luôn khiến ông cụ không thể ngủ ngon, cho đến lúc Phong Trác Hạo nói gặp được một cô gái giống Nghiêm Tử Hoa ở thành phố G, lúc này ông cụ mới kích động, ông tin chắc đứa bé kia vẫn còn sống.
Sau khi điều tra, quả nhiên là đứa bé đó.
“Có kế hoạch sao?” Ông cụ suy nghĩ thật nhanh, chắc chắn là có kế hoạch.
Phong Trác Hạo nhìn ông cụ hơi cúi đầu, vừa định mở miệng nói chuyện liền bị tiếng gõ cửa bên ngoài cắt đứt.
Phong Trác Hạo khẽ thở dài, ông cụ khôi phục lại như thường, thấp giọng nói: “Đi vào.”
Quản gia đi vào, dáng vẻ kính cẩn, khom lưng hành lễ, sau đó mở miệng nói: “Ông chủ, bên ngoài có một cô gái tên Lý Lệ, nói muốn được gặp người.”
Nghiêm Đình nhíu mày, đây là điềm báo ông đang nổi giận, “Lý Lệ nào, người như thế đến nhà họ Nghiêm chúng ta còn cần thông báo từ lúc nào vậy?”
Quản gia cung kính cúi đầu, suy nghĩ một lúc rồi giải thích: “Cô ấy nói cô ấy là con gái nuôi cô chủ nhận khi còn sống, nói rằng khi cô chủ còn sống đã bảo cô ấy nhắn lại, bảo cô ấy đến gặp người.”
Nỗi tức giận trên mặt ông cụ dịu được một chút, nhớ lại hình như lúc con gái ông còn sống quả thật đã nhận một cô con gái nuôi, cho nên bảo quản gia dẫn vào.
Quản gia đi ra ngoài, Phong Trác Hạo do dự, Nghiêm Đình nhìn vẻ mặt không vui của hắn, mở miệng hỏi: “Sao vậy?”
Lúc đầu Phong Trác Hạo còn do dự, sau đó mở miệng nói: “Chị Tử Hoa sao có thể nói với con gái nuôi về chuyện của ba được. Theo con được biết, mười bảy năm trước chị Tử Hoa dẫn Hi Hi về nhà con bé mới biết được ba là ông ngoại của con bé. Nhưng Lý Lệ đó là ai, chỉ là một cô con gái nuôi mấy tháng, sao có thể biết được chuyện này.”
Nghiêm Đình khẽ mỉm cười, trong mắt dường như để lộ sự khôn khéo thấu hiểu lòng người, liếc mắt nhìn Phong Trác Hạo, mỉm cười ra khỏi phòng sách: “Cô gái giống như vậy…” Ông cụ dừng lại, nhưng Phong Trác Hạo chỉ nhìn qua ánh mắt nghiêm nghị mà khôn khéo của ông cũng biết, ông cụ đã đoán ra được.
Lý Lệ ngoan ngoãn đi theo quản gia đi vào, trên mặt luôn mỉm cười nhàn nhã, còn chưa thấy người, trên chân liền đụng phải một thứ trơn trượt lành lạnh. Lý Lệ thấy lạ, cúi đầu nhìn, là một con rắn nhỏ màu bạc vừa rơi trúng chân cô ta. Lý Lệ sững sờ, nhanh chóng hét lớn lên, nhưng vừa nghĩ tới đây là nhà họ Nghiêm, mình vừa tới không nên kêu lớn trong nhà. Nếu ở nhà xuất hiện loài rắn nhỏ này, vậy chứng tỏ người trong nhà nuôi loài rắn này, ngộ nhỡ mình kêu to, có thể sẽ khiến chủ nhân con rắn mất hứng.
Vì vậy, chịu đựng lo sợ trong lòng, khom người sờ sờ con rắn nhỏ màu bạc, ngoài miệng vẫn nói: “Thật đáng yêu.”
Nhục Đoàn Tử đang trốn trong góc phòng lập tức không vui. Nó biết người phụ nữ này, ngày đó Phong Trác Hạo dẫn nó ra ngoài ăn cơm có gặp người phụ nữ kia. Nó không thích cô ta, còn nhớ rõ ngày đó người phụ nữ này lén nhìn bọn họ, vẻ mặt kia thối không nhìn nổi. Đứa bé nho nhỏ là người nhạy cảm nhất, hơn nữa nó cũng vừa về nước, cảm thấy toàn bộ mọi vật đều rất mới mẻ, lúc trông thấy sắc mặt đó của Lý Lệ nó cũng rất nhạy cảm hiểu được.
Từ lúc quản gia ra ngoài mở cửa lập tức nhận ra người phụ nữ này. Nó ghét cô ta, không muốn cô ta tới nhà nó, nó sẽ cảm thấy bẩn, vì vậy mới thả con rắn nhỏ mà mình nuôi. Không phải phụ nữ đều sợ rắn sao, nó muốn cho người phụ nữ này sợ mất mật, tốt nhất là sợ đến mức tè ra quần chạy ra ngoài.
Nhưng thực tế là ngoài ý muốn của nó, tại sao người phụ nữ này không sợ? Rõ ràng cô ta sợ đến mức phải nuốt nước miếng, da gà nổi đầy người, sao còn cố làm ra vẻ dối trá như không sợ?
Trên tầng hai, Nghiêm Đình và Phong Trác Hạo cũng nhìn thấy cảnh này. Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều nhận ra ánh mắt nghiên cứu trong mắt đối phương. Cô gái này không đơn giản, có thể cố kìm nén chịu đựng ra vẻ như mình hết sức yêu thích, như vậy rõ ràng là đang biết lấy lòng chủ nhà. Nhưng cũng thật cố ý quá mức!
Xuống dưới nhà, Phong Trác Hạo giả vờ giận khiển trách Nhục Đoàn Tử, “Không biết lễ phép, tại sao có thể để mặc rắn ra ngoài, con rắn này ở rừng rậm nhiệt đới châu Phi có thể sánh với ma túy. Ngộ nhỡ nó cắn người thì biết phải làm sao?” Thật ra thì con rắn này không độc, nếu như là rắn độc sao hắn có thể cho cậu bé nuôi? Nhưng hắn muốn nói như vậy là muốn xem người phụ nữ này có thể nhẫn nại đến mức nào.
Quả nhiên Lý Lệ đang khom lưng vuốt ve con rắn nhỏ nghe thấy có độc lập tức dừng tay, hơi cứng nhắc, không biết nên làm thế nào. Cuối cùng dứt khoát diễn trò, nâng người lên nhìn Nghiêm Đình và Phong Trác Hạo vừa mới xuống nhà.
Nụ cười trên mặt vẫn luôn khéo léo, tự nhiên, nhưng lúc vô tình liếc qua Phong Trác Hạo sau lưng Nghiêm Đình lập tức ngây dại, người đàn ông này…