Mục lục
Bà Xã, Ngoan Ngoãn Để Anh Sủng Em - Nghiêm Hi - Lãnh Diễm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếu “đại mỹ nhân” nhìn hai người này mỗi người một câu, lại nghĩ đến Nghiêm Hi đã rời khỏi thành phố A từ bốn năm trước, trong lòng âm thầm xem thường hai người đàn ông phát cuồng vì yêu này.

Giống như một tên du côn, Tiếu Thâm đứng huýt sáo ở một bên, trong đôi mắt dài mảnh tất cả đều là thích thú, anh cường điệu nói: “Oa oa, hai người đang tiến hành đại chiến đoạt vợ sao?” Tiết mục này bốn năm trước đã diễn ra trong ba người bọn họ rồi, Tiếu Thâm lại nhớ lại bốn năm trước, khi đó bọn họ bao nhiêu tuổi nhỉ?

Ngay sau đó anh kéo tay Cố Tiêu đi về phía ghế salon, vừa đi vừa lớn tiếng nói: “Cố Tiêu, nhanh nhanh nhanh, anh xem đi, anh mới đi có mấy năm mà hai anh em nhà này đã thành ra thế này rồi, anh mau nhìn đi.” Sau đó anh ngồi trên ghế salon với Cố Tiêu, xem kịch vui.

Lãnh Diễm và Lý Duệ Thần liếc mắt nhìn nhau, nghe Tiếu Thâm hứng chí nói như vậy, cả hai đều cảm thấy xấu hổ.

Cố Tiêu nhìn thẳng vào hai người đàn ông trước mặt, quay lại nhìn Tiếu Thâm đang nhếch miệng cười, hình như anh hiểu ra chút gì đó, một giây sau nhìn lại, lại cảm thấy không khí đã thay đổi rồi, có chút quỷ dị.

Trực giác của Cố Tiêu mách bảo anh hỏng rồi, lập tức ngượng ngùng mở miệng: “Ách, bệnh nhân ở đâu, tôi đi trước khám cho bệnh nhân, bệnh nhân là nhất mà, đúng không?”


Lãnh Diễm chỉ chỉ cánh cửa sau lưng, “Vào đó đi” Một câu nói đơn giản, cũng là mệnh lệnh.

Cố Tiêu đúng là số khổ, anh là bác sĩ mới về nước, thế nào lại lưu lạc đến đây cho người ta bắt đi xem bệnh cho người cảm cúm phát sốt chứ?

Nhưng nhìn sắc mặt quỷ dị của Lãnh Diễm và Lý Duệ Thần, lại nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế salon không biết sống chết vẫn nhếch miệng cười, vô cùng khâm phục Tiếu “đại mỹ nhân”.

Tiếu “đại mỹ nhân” còn chưa kịp hiểu ánh mắt kia của Cố Tiêu có nghĩa là gì thì Cố Tiêu đã đi khám bệnh cho bệnh nhân rồi.

Lãnh Diễm, Lý Duệ Thần không yên tâm cũng theo vào, Cố Tiêu mở túi lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cho Nghiêm Hi, cầm ống nghe nhịp tim của cô.

Hai người đàn ông đứng bên cạnh nhìn Cố Tiêu không chớp mắt, theo dõi từng động tác tay của anh. Cố Tiêu bỗng chốc đổ mồ hôi hột, áp lực thật quá lớn, ai đến đấy đánh bất tỉnh hai người đàn ông này dùm anh đi!

Sau nhiều lần đắn đo suy nghĩ, Cố Tiêu nhìn hai người đàn ông đã chia ra đứng hai bên trái phải của mình một lát, cuối cùng vẫn đề nghị: “Các cậu đi ra ngoài trước đi, hiện tại bệnh nhân không có gì đang ngại, chỉ bị sốt một chút thôi, cần không khí thoáng đãng, những người không có nhiệm vụ thì trước tiên cứ đi ra ngoài đi.”

Nghe vậy, Lãnh Diễm nhíu mày, ngẩng đầu mỉm cười với Cố Tiêu, nháy mắt với cậu ta mấy cái, liếc mắt nhìn Lý Duệ Thần cũng đang dùng ánh mắt như vậy nhìn anh, cuối cùng khẽ cười, vỗ vỗ bả vai Cố Tiêu, “ Được, tất cả nhờ anh vậy.” Anh nói xong liền đi ra ngoài.

Dường như Lý Duệ Thần hiểu nụ cười này của Lãnh Diễm là có ý gì, cũng cười theo, vỗ vỗ bả vai Cố Tiêu rồi đi ra ngoài.

Nhưng Tiếu Thâm đứng dựa người vào cạnh cửa lại thấy khó hiểu, anh nhìn hai người đàn ông vốn đang tranh giành một cô gái bé nhỏ, bây giờ lại cùng nhìn nhau cười quỷ dị khiến anh không khỏi hoảng sợ.

“Sao vậy?”

Tiếu Thâm rất thông minh, nháy mắt liền hiểu được tâm trạng của hai người đàn ông này, phàm là những chuyện liên quan đến Nghiêm Hi, họ sẽ không để cho bất cứ ai động vào, trừ lần này ra, ai động đến cũng sẽ gặp xui xẻo, hai người bọn họ nhất định sẽ đồng lòng hướng họng súng vào kẻ đó.

Tiếu Thâm cười hơi miễn cưỡng, giả ngốc trước mặt hai người họ: “Sao không ở trong đó chăm sóc Nghiêm Hi, lần này cô ấy đúng là không khỏe rồi, ha ha.” Vừa nói, vừa đứng thẳng lưng, sẵn sàng nghênh đón sự công kích của hai người đàn ông kia.

Ở trong phòng, Cố Tiêu cẩn thận lấy nhiệt kế ra nhìn, Wow, bốn mươi độ, chẳng trách ba người kia ồn ào ngoài phòng khách như vậy mà cô vẫn ngủ sâu như thế này.

Trong một căn phòng khác, Chu Châu cố gắng dán chặt lỗ tai lên cánh cửa, nghe người đàn ông kia kêu thảm thiết ở bên ngoài, trong lòng cô rất hưng phấn, Lưu Thế Hiền không nhìn nổi, chạy tới túm cổ áo Chu Châu xách lên giống như xách một con mèo nhỏ, sau đó đặt cô ngồi ngay ngắn trên giường.

“Đàng hoàng một chút.” Đối với bà xã hơi không bình thường của mình, quả thực Lưu Thế Hiền rất nhức đầu. Anh không biết nên dạy cô như thế nào, dường như cô lớn như vậy rồi nên không còn cách nào để điều chỉnh lại mấy cái ý tưởng kỳ kỳ quái quái trong đầu cô cho nó nghiêm chỉnh lại thì phải?

Làm sao tìm được một cái bình phong để che cửa lại đây?

Chu Châu không nhìn thấy vẻ mặt vô cùng rối rắm của Lưu Thế Hiền, chỉ nghe được tiếng ba người đàn ông kia nói chuyện bên ngoài, máu sói của cô lập tức sôi trào.

Gào khóc! Ba người đàn ông kia cô đều đã gặp, đều là những người khôi ngô, tuấn tú bậc nhất. Giờ phút này, ở bên ngoài trăng thanh gió mát, giờ phút này, ở trong phòng, có người cười đến mắt cũng híp lại thành hình bán nguyệt rồi, long lanh sáng rỡ.

Chu Châu rất hưng phấn, cô xuống giường, cẩn thận kéo một cánh cửa ra thành một khe nhỏ rồi nhìn ra bên ngoài, quần áo của Lãnh Diễm và Lý Duệ Thần không có một nếp nhăn, lại còn toàn là những nhãn nhiệu nổi tiếng trên thế giới, cô không biết bọn họ đang làm gì chỉ thấy hai người họ nhún nhún vai.

Cảm thấy tầm mắt bị che khuất, Chu Châu mở rộng cửa thêm một chút nữa.

Lúc này tầm mắt của cô cũng lớn hơn rồi, tiếng rên của Tiếu “đại mỹ nhân” thỉnh thoảng phát ra từ phía sau ghế sa lon: “Nhẹ một chút!” Thanh âm khàn khàn vô lực, hình như lộ ra một chút quyến rũ dị thường.

Máu sói của hủ nữ Chu Châu lại sôi trào, kích động nhảy lên tại chỗ, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra chuẩn bị chụp hình lại.

(Chú thích: Hủ nữ: đương nhiên là nữ rồi :D, họ là người có cái nhìn thoáng hơn về đồng tính, đặc biệt ủng hộ đồng tính nam. Đại khái là thế :D)

Ở phía sau, mặt Lưu Thế Hiền tối xầm lại, anh cũng không hiểu, ba người đàn ông đánh nhau cũng có thể khiến cô hưng phấn lâu như vậy sao?

Ngoài phòng khách, cuộc chiến kịch liệt giữa ba người đàn ông đột ngột dừng lại, Chu Châu sửng sốt.

Tiếu Thâm bị đè ở dưới cùng ra sức phản kháng, anh thừa dịp lúc Lý Duệ Thần không để ý, đá Lý Duệ Thần một cái, lợi dụng sơ hở thoát khỏi vòng kìm của hai người kia.

Lúc này, anh không còn giống Tiếu “đại mỹ nhân” thường ngày nữa, mà chính là một người sa cơ thất thế.

(Chú thích: sa cơ thất thế: trước có quyền có thế, sau bị lụn bại hay bị phá sản)

Lãnh Diễm nhìn anh thừa cơ chạy thoát, nhìn Lý Duệ Thần một cái, ngay sau đó đứng dạy đuổi theo, Tiếu Thâm giống như con cá trạch lẩn khắp gian phòng khách nhỏ bé.

Chu Châu sững sờ nhìn ba người đàn ông chạy tới chạy lui, lại nhìn đến sự nhanh nhẹn của cả ba người, trong lòng cả kinh, bản lĩnh của ba người học không phải người bình thường có thể học được nha, rõ ràng là được huấn luyện trong quân đội.

Trước giờ đầu óc của Chu Châu vẫn mơ mơ hồ hồ nay đột nhiên lại thông minh hẳn lên, ánh mắt sâu xa chăm chú nhìn ba người này.

Lưu Thế Hiền đứng chống nạnh ở phía sau Chu Châu, nhìn kỹ thấy ánh mắt Chu Châu đã thay đổi lớn, anh liền ngậm miệng, không nói thêm gì nữa.

Tiếu Thâm bị rượt đuổi một hồi, chủ động xin dừng, sửa sang lại quần áo của mình: “Dừng một chút, tôi sai rồi, còn chưa được sao? Khi nào thì chuyển sang đề tài này rồi, hai người có thể có chung một mối thù được sao? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Hai người này, đắc ý cái gì chứ, trừ vấn đề quyền sở hữu Nghiêm Hi, còn có thể giống như bây giờ được sao?

Tiếu Thâm thở gấp, hé mắt nhìn hai người còn lại, Lãnh Diễm lườm Lý Duệ Thần đứng bên cạnh, bất mãn nhìn Tiếu “đại mỹ nhân” trước mặt, cười nhạo một cái: “Chỉ dựa vào cậu, cũng muốn dùng kế ly gián sao?”


Lý Duệ Thần đang chỉnh lại quần áo của mình, nghe vậy cũng nhẹ nhàng cười một cái, giữa anh và Lãnh Diễm chưa bao giờ tồn tại loại ngăn cách đó, ngược lại, sẽ vì thực lực của đối phương mà càng thêm thân thiết, không cần nói ra cũng tương đối hiểu ý tứ của nhau.


Tiếu Thâm rất buồn bực, giữa tình địch với nhau lại có thể nảy sinh thứ tình cảm này, anh cảm thấy đó chính là cái rắm, tình địch, cùng yêu một người con gái, làm sao có thể nảy sinh thứ tình cảm thân thiết như anh em thế này chứ?


Đối với “hoa hoa đại thiếu gia” Tiếu Thâm mà nói, bắt anh hiểu thứ tình cảm anh em này, không bằng bắt anh tin tưởng ngày mai sẽ là ngày tận thế còn hơn.


(Chú thích: hoa hoa đại thiếu gia: hoa hoa = trăng hoa, ở đây ý nói Tiếu Thâm là đại thiếu gia, anh ấy là người đàn ông trăng hoa. :D)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK