Lý Lệ nhìn thấy chiếc gậy ngày càng đến gần, ánh mắt dường như rất hưng phấn, hận không thể nhìn chiếc gậy nhanh chóng đập đầu, tốt nhất là một gậy đánh chết luôn.
Mà bên kia, Nghiêm Hi chỉ đơn giản là nhìn nhà họ Chu đang xông tới, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng không hề hoảng sợ, chỉ lẳng lặng nhìn chiếc gậy khắc hình đầu rồng ngày càng đến gần.
Đứng gần mới phát hiện, thì ra trên gậy ông cụ này được tỉ mỉ điêu khắc một con rồng uy nghiêm, nhìn rõ được cái miệng mở to. Lúc này Nghiêm Hi mới bình tĩnh nở nụ cười lạnh lùng, ông Chu khắc hình con rồng trên gậy, vậy có phải là ông cho rằng ông là một con rồng cực kỳ uy nghiêm, quyền thế ngập trời không?
Đúng rồi, Nghiêm Hi giờ mới nhớ tới, nhà họ Chu ở thành phố G tự xưng là nhà hoàng đế.
Nụ cười lạnh từ từ hiện lên trên khóe miệng, mà Lãnh Diễm ở sau cũng không hoảng hốt, không vội, miễn cưỡng nhìn chiếc gậy sắp rơi trúng. Lý Duệ Thần phía sau cũng không lên tiếng, chỉ thản nhiên nhìn sang. Trong lúc đó Tiếu Thâm và Cố Tiêu cũng đang sáng mắt nhìn đến bên này.
Lý Thánh Đức chú ý tới tình hình như thế, cảm thấy chuyện này có gì đó kỳ quặc, không kịp suy nghĩ nhiều, kêu to: “Từ từ đã!”
Ầm!
Kèm theo tiếng của Lý Thánh Đức là tiếng của chiếc gậy gỗ rơi xuống.
Mọi người kinh sợ, chỉ thấy nháy mắt chiếc gậy rơi xuống, Nghiêm Hi vốn đang thanh tao nho nhã chợt di chuyển linh hoạt, hai tay nắm lấy chiếc gậy gỗ khắc hình con rồng, linh hoạt xoay tròn. Sau khi xoay người ba trăm sáu mươi độ, gậy đã nằm trong tay. Tiếp đó lại như trên gậy có rất nhiều vi khuẩn, nhíu mày ghét bỏ, nhẹ nhàng buông chiếc gậy trong tay. Chiếc gậy rơi xuống đất, nhẹ nhàng vang lên tiếng động.
Người nhà họ Chu ở đó sửng sốt, Chu Khải càng không thể tin nhìn Nghiêm Hi đang rất ung dung thoải mái, sao cô có thể?
Động tác nhanh nhẹn như vậy, với bản lĩnh của hắn không thể nào luyện được trong thời gian ngắn. Rõ ràng ba mình rất có bản lĩnh, cho dù là đàn ông trai tráng tập võ vài năm có lẽ cũng không tiếp nổi chiêu đó. Nhưng Nghiêm Hi lại tiếp được, chẳng những thế, còn rất nhẹ nhàng cướp lấy.
Chu Khải hít một hơi thật sâu, bây giờ hẳn cảm thấy lòng mình trống rỗng. Người trước mặt này thật sự là Nghiêm Hi mình bảo vệ hai năm sao? Tại sao bây giờ cô ấy nở nụ cười tự tin thoải mái mà xa lạ như vậy?
Hay là…
Chu Khải liếc mắt nhìn Lãnh Diễm sau lưng Nghiêm Hi, giờ này Lãnh Diễm đang nở nụ cười thản nhiên trên khóe miệng. Người này giống như nhìn thấy bạn gái mình nghịch ngợm còn lộ vẻ cưng chiều, còn hơi bất đắc dĩ, nhưng chủ yếu vẫn là rất kiêu ngạo!
Chu Khải hình như hiểu mà không hiểu, hắn cảm thấy Nghiêm Hi trước mắt chắc chắn là Nghiêm Hi mình đã bảo vệ , chỉ là giờ phút này sự tự tin trên mặt Nghiêm Hi so với trước đây càng thêm hấp dẫn sự chú ý của hắn. Nghiêm Hi như vậy mới thật sự là có thể chết người.
Nghiêm Hi cúi đầu nhìn chiếc gậy rồng rơi xuống đất, khẽ nheo mắt, sau đó bình tĩnh ngẩng đầu nhìn mấy người già đang khiếp sợ nhìn mình, nở nụ cười tiếc nuối, nhẹ nhàng nói: “Thật xin lỗi, không cẩn thận làm rơi gậy của ông.”
Nói xong còn cẩn thận ngồi xuống nhặt chiếc gậy bị ghét bỏ lên, cẩn thận phủi hết bụi đất ở trên, hai tay dâng trả lại cho ông Chu.
Ông Chu nhìn động tác này của Nghiêm Hi, thật lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh. Đến khi một đôi tay nhỏ bé cầm gậy của mình xuất hiện trước mắt mới bình tĩnh trở lại, mắt không thể tin nhìn cô gái nhỏ bé yếu ớt trước mắt. Đúng là không thể nhìn người từ bên ngoài, không ngờ rằng động tác của đứa nhỏ này có thể nhanh nhẹn như vậy, dùng sức rất đúng chỗ.
Nghiêm Hi nhìn ông Chu vẫn đang nhìn chằm chằm mình, căn bản không nhớ tới phải cầm gậy mình lại. Cô nhẹ nhàng nhướng mày lên, vẻ mặt không vui, từ nhỏ đến lớn cô rất ghét bị người ta nhìn!
Cô mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Chu lão gia? Đồ của ông nên cầm về!”
Lúc này ông Chu mới chợt hiểu, đưa cánh tay đã đông cứng từ lâu, lúc đầu ngón tay của mình chạm vào thanh gỗ thô ráp rõ ràng có thể cảm nhận được ngón tay mình đang run rẩy.
Sau khi đưa gậy, Nghiêm Hi rút tay lại, cười cười nhìn vẻ mặt tái nhợt của ông Chu. Sau khi chờ ông Chu bình tĩnh trở lại, cô mới nói: “Ông nói hôm đó là tôi đẩy Lý Lệ xuống nước sao?”
Ánh mắt vốn đang mở to giờ này không biết nghĩ đến cái gì mà tỏa sáng lấp lánh, hết sức đẹp mắt khiến ông Chu không muốn nhìn thấy. Lúc nãy vừa nhìn thấy bản lĩnh chân chính của Nghiêm Hi ông đã rất khiếp sợ, giờ này ông Chu yên lặng nhìn Nghiêm Hi, sau đó mới chậm rãi gật đầu.
Chỉ là lần này lúc trả lời cũng đủ nhận ra ông Chu khá đề phòng Nghiêm Hi. Có thể nói Nghiêm Hi vừa lộ ra bản lĩnh trước mặt mọi người như vậy, Ông Chu càng nghi ngờ mục đích tiếp cận của Nghiêm Hi hơn. Cho dù Nghiêm Hi từ nhỏ đã sống trong gia đình phú quý và quyền thế, vậy có thể nói rõ cái gì?
Chẳng lẽ mục đích tiếp cận một người của một người không còn thứ khác ngoài trứng?
Nghiêm Hi nhìn ánh mắt đề phòng của ông Chu, cũng không giận, vừa khẽ mỉm cười vừa ung dung hào phóng, giống như một cô công chúa cao cao tại thượng, kết hợp với Lãnh Diễm trở nên hòa hợp, chỉ khác là một nam một nữ mà thôi.
Nghiêm Hi khẽ mỉm cười, “Nếu như tôi không sai, lúc ấy là ai truyền tin tức cho các người để xuất hiện ở đây?”
Ông Chu nghe vậy, vẻ mặt ngưng trọng, khẽ nhớ lại, ngày đó hai người bọn họ cùng đến nghĩa trang thăm con, trên đường xuống núi bất ngờ gặp được Nghiêm Hi. Sau đó hai người lên xe rời đi, lại không ngờ rằng, lúc hai người sắp lái xe xuống đường quốc lộ có nhận được một tin nhắn giấu tên: có muốn biết một sự thật khiến cho ông khiếp sợ hay không?!
Tin nhắn kia như thế nào, bây giờ ông Chu vẫn còn nhớ rõ.
Nghiêm Hi nhìn vẻ mặt thay đổi của ông Chu, biết mình đã đoán đúng, sau đó nhẹ nhàng nhìn lướt qua Lý Lệ đang đứng đó không nhúc nhích, khẽ mỉm cười, sau đó dời mắt đi, vô cùng hài lòng nhìn Lý Lệ, dù trong ban đêm cũng có thể nhìn thấy rõ sắc mặt trắng bệch.
“Như vậy, lúc mấy người đến đây vừa hay nhìn thấy tôi và Lý Lệ giành giật nhau, đúng lúc đó, là tôi dùng tay đẩy Lý Lệ đến gần bên hồ có phải không?”
Đôi mắt sáng trong thản nhiên đảo qua, làm như đang hỏi mấy người cùng nhau chạy tới, Lý Thánh Đức thấy Nghiêm Hi bình tĩnh như vậy chợt cảm thấy có gì đó rất quen thuộc, nhưng nhất thời không biết là thế nào.
Nghiêm Hi thấy ánh mắt vừa suy tư vừa tìm tòi nghiên cứu của Lý Thánh Đức, không thể không nheo hai con mắt nhỏ bé lại, sau đó khôi phục lại như thường, vẻ không biết người này, tiếp tục nói với ông Chu: “Như vậy, ông dựa vào cái này để quyết định tội danh của tôi, sao ông có thể chắc chắn là tôi không bị đẩy xuống nước. Có lẽ ngay từ lúc mấy người tới đây, hai người chúng tôi cũng đã đánh nhau. Với bản lĩnh của tôi lúc nãy, ông Chu cũng hiểu tôi sẽ không chấp kẻ yếu thế, hoặc là có người yếu thế muốn tới tìm tôi tranh luận, kết quả bản thân không cẩn thận rơi vào trong hồ. Là tôi tốt bụng đưa tay kéo cô ta lại bị người ta kéo xuống?”
Ông Chu nghe Nghiêm Hi thản nhiên phân tích, suy nghĩ trong đầu càng thêm rõ ràng, hoặc là còn có một khả năng khác, Lý Lệ cố ý đánh nhau với Nghiêm Hi, đúng lúc đó để cho bọn họ tận mắt chứng kiến cảnh Nghiêm Hi đẩy Lý Lệ xuống nước.
Ông Chu quay đầu liếc mắt nhìn Lý Lệ bên cạnh Chu Khải nước mắt đầm đìa từ lâu, đôi mắt dịu dàng rõ ràng vô cùng uất ức nhưng vẫn cố cắn chặt môi không để tiếng khóc thốt ra.
Ông Chu lắc lắc đầu, cảm giác mình thật sự bị nha đầu Nghiêm Hi giỡn mặt, Lý Lệ nhu nhược như vậy sao có thể làm được. Chuyện khác không nhắc đến, sao con bé có thể biết bọn họ sẽ chạy đến đúng lúc đó?
Giả thiết này không phải không có, chỉ là yêu cầu kỹ thuật quá cao, ông Chu tự nhận dù mình có thế lực cũng không thể làm được như vậy, nắm bắt thời gian không sai chút nào, có thể đảm bảo bản thân không bị uy hiếp về tính mạng.
Nếu có thể làm được, như vậy cô con dâu Lý Lệ này thật sự là thần.
Vì vậy, vứt bỏ ánh mắt hoài nghi nhìn dáng vẻ uất ức của Lý Lệ, quay đầu trừng mắt liếc Nghiêm Hi, giọng độc ác: “Nghiêm tiểu thư, ta thật sự không nghĩ tới, không những cô rất xinh đẹp, tài ăn nói không tệ, ngay cả mưu kế cũng không chê vào đâu được.”
Nghiêm Hi nghe lời khen khạc ra từ trong miệng ông Chu, rất dễ nhận ra đây không phải là kết quả cô muốn, giận dữ nhưng cũng nằm trong dự liệu của cô, không thèm để ý giương mày, bĩu môi, dáng vẻ ông không tin cũng không sao.
“Được rồi, nếu như ông không tin, vậy thì thôi. Dù sao tôi sẽ không đi làm một chuyện như vậy.”
Ông Chu nhìn cô gái thông minh vừa rồi, bây giờ đã bỏ qua bởi vì chỉ một câu nói của mình?
Liếc mắt nhìn Lý Thánh Đức đứng cạnh không nói lời nào, rất dễ nhận thấy, Lý Thánh Đức cũng lộ vẻ không hiểu. Bây giờ mới hiểu ra, Nghiêm Hi này thực ra cũng không đơn giản. Vốn tưởng rằng cô gái này chỉ là một người muốn leo lên người Chu Khải, nhưng một cô gái bình thường sao có thể phong thái và khí thế ung dung với rõ ràng như vậy?
Điều này chứng tỏ cô gái này được giáo dục rất tốt, nếu cô gái như vậy vào Chu thị…
Ông Chu chăm chú nhìn Nghiêm Hi, sau đó liếc mắt nhìn lại dáng vẻ lưu luyến không rời của con trai, có lẽ, cưới được Nghiêm Hi lợi hại này sẽ có ích cho Chu thị hơn rất nhiều so với Lý Lệ, đại thiên kim tập đoàn Thánh Đức.
Lý Lệ nhìn Nghiêm Hi trước mắt như thay đổi thành một người hoàn toàn khác, vẻ mặt cô ta thản nhiên mà tự tin, ngay cả phụ nữ nhìn vào không kiềm nổi tiếng tim đập mạnh, đôi mắt vẫn luôn dịu dàng chợt trở nên trầm tư. Nghiêm Hi trước mặt này đâu còn chút nào tức giận, rõ ràng là dáng vẻ của một công chúa vui mừng được người trong nhà nuôi.
Toàn bộ khí thế này không thể có ở người bình thường, chỉ là quyết đoán như vậy cũng đủ khiến Chu lão gia và Lý Thánh Đức cẩn thận đề phòng.
Như vậy Nghiêm Hi…
Liếc mắt nhìn qua Chu Khải vẫn đang nhíu chặt mày, một lúc lâu đột nhiên trưng ra dáng vẻ quyến rũ không giống ngày thường, hai tay mềm mại như không xương nhẹ nhàng vòng qua cổ Chu Khải, không coi ai ra gì ghé vào lỗ tai hắn dịu dàng nói.
“Có phải đột nhiên cảm thấy Nghiêm Hi cao cao tại thượng như vậy làm cho anh trèo lên không được đúng không?”
Chu Khải vốn đang suy nghĩ thất thần vì Nghiêm Hi lập tức bị hành động này của Lý Lệ lôi về, hai mắt nhìn Lý Lệ trước ngực cười đẹp đẽ như hoa anh túc* (thuốc phiện), đâu còn hình tượng đoan trang hiền thục bình thường.
Đôi tay nhỏ bé như không xương của Lý Lệ lặng lẽ vuốt ngực Chu Khải, tiếp tục nói: “Thủ đoạn của cô ta dường như rất cao, cô ta chỉ coi anh như một con vật được cưng chiều, nuôi để đùa giỡn mà thôi. Cho dù chúng ta không kết hôn, đến lúc cô ta tốt nghiệp, người đàn ông kia cũng sẽ xuất hiện, cô ta sẽ rời bỏ anh. Cho nên là anh may mắn, bỏi vì anh đã thoát khỏi cô ta từ lâu mới tránh khỏi bị người phụ nữ này vứt bỏ.”
Tiếng nói êm ái của Lý Lệ khiến xương cốt hắn trở nên mềm yếu, nhưng vừa nói xong lại khiến cho xương cốt mềm yếu đó trở nên lạnh như băng trong tủ lạnh, cả người không nhúc nhích mặc cho bàn tay nhỏ bé trước ngực bày trò.
Trong đầu Chu Khải căn bản không có chỗ để suy nghĩ tới những cái khác, trong đầu chỉ ngập lại một câu: “Cô ta cũng chỉ coi như một con vật được cưng chiều, nuôi để đùa giỡn mà thôi. Cho dù chúng ta không kết hôn, đến lúc cô ta tốt nghiệp, người đàn ông kia cũng sẽ xuất hiện, cô ta sẽ rời bỏ anh.”
Chu Khải có cảm giác lồng ngực mình như bị người ta đâm một nhát dao, cảm giác đau đớn khiến trái tim co rút, dần dần cảm thấy máu trong người ngưng lại, giống như lưỡi dao lạnh lẽo vô tình, xuôi theo huyết quản khiến máu bên trong cũng trở nên đông cứng.
Hắn cảm thấy lạnh, rất lạnh. Đến bây giờ khi hắn nhìn thấy Nghiêm Hi đã cảm thấy mình là một kẻ bạc tình, là mình phản bội tình cảm của hai người trước. Cho dù đó là ba mình ép buộc, cũng là bản thân không kiên định, vì muốn được Nghiêm Hi tha thứ, hắn đã chạy khỏi hôn lễ của mình, chạy đi tìm cô. Một đêm đó, hắn dường như nhớ tất cả mọi con đường lớn nhỏ của thành phố G đều hiện dấu chân mình, hoặc cho tới bây giờ cũng sẽ có người nhớ, một đêm đó, có một người đàn ông mặc lễ phục chính thức, cài hoa chú rể trên ngực mơ hồ nhìn xung quanh.
Đêm đó là đêm hắn nhếch nhác nhất trên đời này.
Vì cô, hắn cam lòng.
Nhưng đến bây giờ bị một câu của người khác đánh thức, thì ra trước kia chỉ một mình hắn đơn phương kiên trì, có phải Nghiêm Hi cô vẫn luôn vụng trộm cười nhạo hắn?
Lý Lệ quyến rũ nhìn đôi mắt Chu Khải trước mắt trong nháy mắt biến đổi phức tạp, cười hài lòng, sau đó nhẹ nhàng đến gần ngực hắn trấn an: “Không sao, anh đã kết hôn rồi.” Nói xong, đưa tay vỗ về trái tim như đang ngừng đập của hắn.
Bởi vì Lý Lệ vẫn luôn ở trong ngực Chu Khải, hai người lại đứng ở trong góc, Lý Lệ đưa lưng về phía mọi người, cho nên ngoài Chu Khải không còn ai nhìn thấy. Mọi người chỉ thấy Lý Lệ chợt luồn tay qua cổ Chu Khải, không biết nói gì, sắc mặt Chu Khải chợt khác thường, sau đó Lý Lệ nằm trước ngực hắn trấn an hắn.
Nghiêm Hi thản nhiên liếc mắt qua bên kia, nhìn bóng lưng Lý Lệ nằm trong ngực Chu Khải, chợt cảm thấy thật ra Lý Lệ rất thích hợp ở cùng người nhà họ Chu. Cô không phải là kẻ ngốc, chỉ nhìn sắc mặt Chu Khải thay đổi cũng biết lời Lý Lệ không hề tốt đẹp gì.
Vừa muốn dời tầm mắt đi chợt thấy ánh mắt phức tạp của Chu Khải nhìn qua, Nghiêm Hi giật mình, từ trước đến nay ánh mắt Chu Khải oán niệm xưa nay chưa từng có, trong nỗi tuyệt vọng còn ẩn chứa tự giễu, giống như hắn chợt ý thức mình đúng là một tên ngu ngốc.
Nghiêm Hi không hiểu, khẽ đau lòng vì một Chu Khải như vậy. Cô có yêu, thật có yêu, chỉ một chút yêu thích. Nhưng chỉ một chút yêu thích thôi, Lãnh Diễm vừa xuất hiện, chút yêu thích đó cũng bị Lãnh Diễm bá đạo đuổi đi. Bản thân cô chỉ còn sót lại áy náy với hắn, nhưng cũng dần biến mất bởi vì Lý Lệ.
Nhưng tại sao bây giờ Chu Khải nhìn cô với ánh mắt như vậy?
Không chờ Nghiêm Hi nhìn rõ ý tứ trong mắt Chu Khải, Chu Khải đã sắp dời tầm mắt mình đi, giống như Nghiêm Hi là một người độc ác đáng ghét, chỉ liếc mắt cũng khiến bản thân chán ghét.
Hai bàn tay nhẹ nhàng vòng qua eo cô từ sau lưng, Nghiêm Hi hồi hồn, hơi thở lành lạnh quen thuộc giúp cô an lòng, nghiêng đầu khẽ mỉm cười với Lãnh Diễm.
Lãnh Diễm cũng không nói gì, chỉ sóng vai cùng cô đứng đó, yên lặng khích lệ cô.
Hai người ông Chu và Lý Thánh Đức nhìn hai đứa nhỏ trước mắt này, rõ ràng cảm giác tim mình như theo bản năng để bọn nó lui về sau một bước. Bây giờ chỉ còn lại hai người kiêu ngạo từng lăn lộn hơn nửa đời người chống đỡ, nếu không có chút kiêu ngạo này, e rằng không ép được hai người trẻ tuổi.
Lý Thánh Đức khôi phục tinh thần trước, cười lạnh nhìn Lãnh Diễm, sau đó nhìn Nghiêm Hi đang thờ ơ, giọng điệu xem thường: “Chẳng lẽ Nghiêm tiểu thư muốn dùng gia thế chèn ép người khác sao? Ta hiểu rõ Lãnh tiên sinh có gia cảnh, thế lực rất tốt, có lẽ nhà họ Chu và nhà họ Lý chúng ta không thể chống lại, nhưng ở thành phố G này, bây giờ vẫn do ta quyết định. Nếu mấy người muốn cường cũng không dễ dàng như vậy!”
Ông Chu nghe vậy, nhẹ nhàng tiếp lời, “Không sai, cho dù mấy người quyền thế ngất trời ở thành phố A, cũng sợ không phải là đối thủ của chúng ta ở đây.”
Nghe vậy Nghiêm Hi vẫn ung dung cười như cũ, nghiêng đầu liếc nhìn người đàn ông không nhúc nhích đó, dáng vẻ rõ ràng không xem hai người này ra gì, mỉm cười, “Hai vị, hai người có thể đã hiểu lầm rồi, chúng tôi cũng định trở về thành phố A rồi. Chỉ cần mấy người không trở lại thành phố A tìm chúng tôi gây phiền toái, tôi đảm bảo nhà họ Chu và nhà họ Lý sẽ bình yên vô sự.”
Sau khi nói xong còn nhìn Lý Thánh Đức thật lâu, cái nhìn vừa như cảnh cáo, vừa như không có gì cả, chỉ thản nhiên nhếch miệng mà thôi.
Tuy rất thờ ơ nhưng cũng đủ để Lý Thánh Đức lấy lại chút tự tin.
Nghiêm Hi cảm thấy mệt mỏi. Tại sao tối nay ra ngoài lại gặp phải tình huống này cơ chứ, liếc mắt nhìn người đàn ông vẫn đang cười, nhẹ nhàng hỏi: “Anh có vấn đề gì sao?”
Lãnh Diễm khẽ mỉm cười, vẻ mặt dịu dàng nhìn cô: “Mệt sao?”
Nghiêm Hi bĩu môi, từ chối cho ý kiến.
Lãnh Diễm cười khẽ, cũng xoay người liếc nhìn chỗ Lý Lệ, sau đó nhìn Chu Kỳ vẫn luôn không cho phép nói: “Người tối nay đừng nghĩ rằng tôi không biết là ai, chỉ là thấy khó khăn lắm Hi Hi mới đồng ý trở về thành phố A không như tôi dự trước. Nhưng về sau còn dám chọc tới tôi nữa, tự gánh lấy hậu quả.”
Lời này nói cho người phụ nữ Chu Kỳ ngu ngốc, thế nhưng con ngươi lạnh lùng như gánh nặng đâm vào lưng Lý Lệ, cảm giác người đàn ông này lạnh lùng đáng sợ. Tại sao phải để cô cảm thấy, đôi mắt lạnh lẽo trong vắt kia có thể nhìn rõ tất cả mọi thứ, giống như thế gian này không gì có thể lừa gạt được hắn. Lý Lệ đổ mồ hôi lạnh, chẳng lẽ, tối nay người nọ đã nói tất cả rồi?
Nhưng nghĩ lại, với thủ đoạn cô dùng với người nọ, đàn ông khó có thể phản bội cô, thay vì ở đây nơm nớp lo sợ, không bằng nên rời đi sớm. Nhưng, nhớ tới câu nói kia của Nghiêm Hi.
Bọn họ cũng muốn quay về thành phố A?
Đôi lông mày thanh tú khẽ nhăn lại, trong lòng dường như không vui. Tại sao Nghiêm Hi luôn muốn dây dưa không dứt với cô?
Về phần Nghiêm Hi, Lý Lệ cảm giác bản thân càng nhìn càng không hiểu. Trước đây lúc còn đi học, tuy cũng không ưa gì dáng vẻ thản nhiên thờ ơ không xem ai ra gì của cô ta nhưng đều có thể nhận ra cô ta không hề muốn khiêu chiến.
Nghiêm Hi bây giờ, bề ngoài luôn cười rất lương thiện, nhưng từ đầu đến cuối đôi mắt kia không hề để lộ chút khác thường nào. Lý Lệ không hiểu, liếc mắt nhìn Lãnh Diễm sau lưng Nghiêm Hi, hai người này trông như cùng một khuôn mẫu. Tại sao?
Lý Lệ khẽ cau mày, không nghĩ ra nổi, chẳng lẽ Nghiêm Hi và Lãnh Diễm đã quen biết từ lâu? Lâu đến mức thay đổi lẫn nhau, còn khiến cho đối phương trở nên cực kỳ giống mình!
Lãnh Diễm không để ý tới những người đang sững sờ tại chỗ, ôm Nghiêm Hi rời khỏi nơi đó. Bất luận tối nay người nọ là do ai phái tới, anh cũng đã biết, chỉ là không biết tối nay còn có một thu hoạch bất ngờ, Nghiêm Hi đã tính về thành phố A. Chuyện này khiến Lãnh Diễm vô cùng vui mừng.
Vừa đi vừa hỏi: “Bà xã, em muốn về thành phố A với anh sao?”
Nghiêm Hi liếc mắt nhìn anh, chợt nở nụ cười kỳ dị bên miệng, quay đầu lại nhìn người nhà họ Chu vẫn đang trừng mắt ở đó. Lý Thánh Đức vẫn đang nhìn hai người Lãnh Diễm rời đi, đúng lúc đụng phải ánh mắt Nghiêm Hi quay đầu lại nhìn. Trùng hợp như thế, Lý Thánh Đức cảm thấy đôi mắt này hết sức quen thuộc, cháy hừng hực, cho dù bị Nghiêm Hi bắt quả tang vẫn không hề thuyên giảm.
Nghiêm Hi sửng sốt, nhớ lại mười bảy năm trước, vẫn là ánh mắt đó nhìn cô, sau này cô đã trải qua quãng thời gian đen tối nhất cuộc đời mình.
Còn muốn lập kế hoạch sao? Lý Thánh Đức, lần này chỉ sợ sẽ không như ý ông tính toán đâu.
Cô quay đầu nhìn về phía Lãnh Diễm vẫn đang mỉm cười, “Lãnh Diễm, chúng ta về thành phố A sẽ gặp trở ngại rất lớn, anh có…”
Lãnh Diễm thôi nhìn Lý Thánh Đức phía sau, nghe Nghiêm Hi nói thế, thoáng sững sờ, ngay sau đó hiểu ra, bí mật của bà xã mình cũng không ít đâu? Nhưng không suy nghĩ đã thốt ra ngoài miệng: “Không biết, dù trời có sập cũng không thể khiến em rời anh lần nào nữa, dù cho em muốn rời khỏi cũng không được!”
Giọng nói trầm thấp có chút bá đạo, dường như còn ẩn chứa chút dịu dàng, Lãnh Diễm chỉ cảm giác nhịp tim mình đập thình thịch. Bây giờ nàng dâu còn nhỏ khó khăn lắm mới tiếp nhận, thời gian mình đi với cô không nhiều. Trong thời gian này, hai người cùng ăn cùng ở, dù biết tâm trạng Nghiêm Hi thay đổi bất thường, nhưng trong lòng vừa vui vừa lo khi được Nghiêm Hi tiếp nhận.
Sau khi nếm trải phần ấm áp ngọt ngào này, quay đầu nhớ lại những ngày trước đây. Bốn năm không có cô, đó là một đoạn phim câm, không tiếng, không màu, thậm chí cũng không có niềm vui, chỉ còn lại một khoảng trống trong tim. Dù ai làm gì làm thế nào cũng không thể mở miệng, cả người đột nhiên như biến thành trục bánh xe, một ngày hai mươi tư giờ trở thành hai mươi lăm giờ sử dụng, mỗi ngày đều rất bận rộn. Sáng sớm mỗi ngày vào phòng làm việc bắt đầu làm việc, nhìn tấm ảnh Nghiêm Hi trên bàn trở thành món ăn tinh thần, mỗi ngày đều dựa vào nụ cười của cô để chống đỡ.
Cho nên, Nghiêm Hi, vết thương đó anh cũng không muốn nếm thử lần nữa, cũng đừng nghĩ rời đi nữa, nếu không anh không chắc chắn có nổi điên ném cả anh và em vào trong vận mệnh luân hồi, làm lại từ đầu, cho dù có chết cũng phải chết chung một chỗ. Vài ngàn năm sau anh cũng sẽ ôm cô, sau khi bị người đời sau phát hiện cũng sẽ ngạc nhiên nói: Nhìn xem, tình yêu của người này đối với bạn vĩ đại cỡ nào, hai người cùng sinh cùng chết, đây là câu chuyện tình yêu lãng mạn đến mức nào.
Khi đó anh nghĩ, dù là giữ lại một đối tượng giả cũng được, chỉ cần bọn họ được đi cùng nhau, là đủ rồi.
Nhớ lại tâm trạng của mình khi đó, rồi nhìn lại Nghiêm Hi trước mắt, Lãnh Diễm chợt có cảm giác không an toàn, ôm eo Nghiêm Hi thật chặt. Đến lúc Nghiêm Hi không thể thở nổi thốt lên lời kháng nghị, Lãnh Diễm chợt vội vàng cắt đứt cô: “Chúng ta không về thành phố A được không, em thích nơi nào, anh dẫn em đi. Chúng ta hãy đi du lịch vòng quanh thế giới, trước kia không phải em nói em đã chuẩn bị bản đồ du lịch thế giới, đợi đến lúc em trưởng thành sẽ hoàn thành sao? Bây giờ chúng ta đi thôi!”
Nghiêm Hi chợt cũng không rõ Lãnh Diễm sao lại như vậy, nhìn xung quanh, phát hiện hai người đã rời khỏi vườn hoa đó từ lâu, xung quanh không còn bất kỳ ai, ba người Lý Duệ Thần cũng không theo kịp bọn họ. Nghiêm Hi dừng bước, hai tay nâng mặt Lãnh Diễm, dịu dàng hỏi: “Thì sao, không phải vẫn luôn muốn em về thành phố A sao? Sao đột nhiên giở quẻ muốn dẫn em đi du lịch vòng quanh trái đất?” Ánh mắt Nghiêm Hi lo lắng, chưa từng thấy Lãnh Diễm bỗng nhiên thay đổi như vậy, tâm trạng như của một đứa bé khiến cô rất lo lắng.
Lãnh Diễm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhìn mình lo lắng, hai mắt đen nhánh hốt hoảng dần bình phục, sau đó cũng bình tĩnh trở lại. Lúc Nghiêm Hi nhìn chằm chằm vào đôi mắt biến đổi kia, Lãnh Diễm chợt thở một hơi thật dài, khép chặt đôi mắt.
Nghiêm Hi lo lắng: “Lãnh Diễm?” Rốt cuộc anh sao vậy.
Từ từ mở mắt ra, vẻ mặt hốt hoảng như Nghiêm Hi nghĩ rốt cuộc cũng không còn nữa, anh khẽ nhếch môi, nở nụ cười nghịch ngợm, nhẹ nhàng đưa tay vuốt từng sợi tóc cô, giọng nói vô lại hiếm thấy: “Hù dọa em sao? Em xem lúc nãy anh đáng sợ cỡ nào, cho nên về sau em không thể tự ý rời bỏ anh như bốn năm trước, biết không? Nếu không anh sẽ điên mất, thật sự điên mất.” Bởi vì, em có cách khiến cho một người điên lên trong thời gian ngắn nhất, cũng không tổn phí của em chút hơi sức nào.
Nghiêm Hi vẫn còn rất lo lắng chợt lóe lên chút tức giận, lời nói giỡn của Lãnh Diễm lại biến thành lời nói tiêu cực. Cô khẽ nhướng mí mắt lên, nhìn lại khuôn mặt anh tuấn trước mắt, khóe miệng vẫn nở nụ cười đùa giỡn, tâm trạng dường như rất tốt, nhưng đôi mắt đen nhuốm vàng kia hoàn toàn chứa đựng ánh sáng nặng nề như xin thề.
Nghiêm Hi đau lòng, rốt cuộc cô đã làm gì mới khiến một Lãnh Diễm luôn luôn kiêu ngạo có thể nói là luôn coi trời bằng vung bỗng trở thành một người luôn lo được lo mất như vậy?
Ánh mắt yêu thương chợt lóe lên rồi biến mất, ngược lại biến thành hờn dỗi không vui, “Lãnh Diễm, anh dám trêu chọc em!” Cô rất tức giận chỉ vào Lãnh Diễm đang cợt nhả trước mặt, nói xong nhào tới há mồm cắn anh. Chân Lãnh Diễm dài, một bước của anh bằng hai bước của Nghiêm Hi, thấy con thú nhỏ giương vuốt nhào tới, một bước dài xoay người bỏ chạy.
Nghiêm Hi đuổi theo phía sau: “Đừng chạy, hôm nay không tha cho anh…”
Mắt thấy Lãnh Diễm biến mất ở khúc quanh phía trước, Nghiêm Hi thét một tiếng chói tai chạy đi thật nhanh, nháy mắt cũng biến mất sau khúc quanh, cũng không nghĩ tới bị bắt lấy mạnh mẽ. Cô phản xạ có điều kiện giơ tay lên chuẩn bị đánh. Tối nay chuyện của người đàn ông kia khiến cô cảnh giới trong lòng, đột nhiên xuất hiện lực…
Kết quả, chiêu của mình bị người nào đó dễ dàng bắt được, chuyển một cái vắt tay sau lưng, miệng không hề có biện pháp bảo vệ bị đôi môi thơm mát lạnh lùng đặt lên.
Mùi vị này…rất quen thuộc, giống như gió đông mát lạnh, lại có vị nhàn nhạt đặc sắc riêng.
Cơ thể Nghiêm Hi lúc nãy còn căng thẳng chợt mềm nhũn, cả người buông lỏng mặc cho người trước mặt ôm lấy, cả người xụi lơ, toàn bộ sức lực hòa quyện trong khoang miệng người này, khiêu khích tùy ý.
Hoàn toàn tập trung tinh thần, dường như cảm thấy không khí trong lồng ngực cạn kiệt, phổi không thể tiếp tục thải khí, đại não cũng trở nên thiếu dưỡng khí vì nụ hôn sâu của người đàn ông này.
Cảnh báo đầu tiên phát ra không phải là bản thân Nghiêm Hi, mà là hệ thống sinh lý tận tụy của Nghiêm Hi. Hít thở không thông, mạch máu trong người Nghiêm Hi dần mở rộng, khuôn mặt bị ép đến mức đỏ bừng, mà khoang miệng tiếp xúc thân mật cũng sẽ tăng nhiệt độ lên thật cao.
Lãnh Diễm phát hiện người trong ngực không bình thường, mượn ánh đèn đường nhìn cô gái nhỏ bé bên dưới, lúc này mới giật mình lập tức tách ra khỏi Nghiêm Hi, buông hai tay ôm cô sau lưng ra, dùng tay mình bối rối vỗ lưng cho cô không ngừng.
“Khụ…khụ…” Nghiêm Hi ho đến mức nước mắt đầy mặt, trong mắt vô cùng uất ức, Lãnh Diễm càng nhìn càng thấy đau lòng, “Không sao chứ, nhanh thở đi, sao em ngốc vậy cơ chứ, cũng không phải lần đầu tiên hôn môi, sao có thể khiến mình nghẹn chết như vậy?”
Lãnh Diễm nói là do vừa tức giận vừa buồn cười lại không biết làm thế nào, vừa trêu chọc cô ngốc ngếch, vừa cười cô trong sáng. Thật sự tâm trạng anh cực kỳ tốt, kỹ thuật hôn của cô không thuần thục như vậy, rõ ràng là bốn năm chia cách thật sự không hôn.
Anh lại liên tưởng đến cảnh đẹp chiều nay lúc cô ở trong phòng bệnh, tâm bệnh tích tụ bốn năm qua của Lãnh Diễm đột nhiên biến chuyển rất tốt.
Nghiêm Hi vốn đang ho, thở không ra hơi, trong lồng ngực đột nhiên có dưỡng khí từ phía sau không ngừng được tiếp ra trước khiến chân tay cô trở nên luống cuống. Cô lại nhìn Lãnh Diễm trước mặt lúc tức giận lúc vui mừng lúc cao hứng, cô quả là sắp phát hỏa rồi. Anh là đang cười hài lòng vì cái gì?
Cười cô không biết hôn, cười cô thiếu chút nữa bị nụ hôn của anh làm cho nghẹn chết sao?
Chuyện này không phải lỗi của anh sao, còn cười được.
Bắt lấy cánh tay đang không ngừng giúp cô vỗ lưng, hung hăng trợn mắt nhìn anh nói: “Cười cái gì mà cười, không phải là không biết hôn thôi sao, chỉ có anh biết, kỹ thuật của anh cũng tốt, đắc ý cái gì, có gì đáng để đắc ý. Không biết đôi môi thật mỏng này cũng đã từng bị bao nhiêu người hôn qua, thế mà anh còn sử dụng nó…” Nghiêm Hi càng nói càng tức giận, cố gắng dùng tay áo bệnh viện của mình lau thật mạnh miệng Lãnh Diễm.
Cô biết Lãnh Diễm không phải là người như cô nói, nhưng cô không hiểu tại sao cô và anh giống nhau không tiếp xúc quá nhiều với người khác phái, tại sao kỹ thuật cũng không bằng anh?
Lãnh Diễm nhìn con quái thú nhỏ Nghiêm Hi trước mặt, chợt trưng ra vẻ mặt chọc giận lãnh đạo, ngoan ngoãn giơ đôi môi đáng thương cho lãnh đạo lau.
Thật ra thì, Lãnh Diễm cũng rất ngoan, nhìn lại đôi môi bị ống tay áo mình chà xát đến mức sưng lên, Nghiêm Hi chợt mềm lòng, cảm giác mình thật sự là đang cố tình gây sự.
Ngừng động tác tay, hai mắt Nghiêm Hi mở thật to nhìn hai cánh môi trên miệng. Mặc dù cô mềm lòng nhưng giọng nói cũng rất buồn rầu bất mãn: “Đau không?”
Lãnh Diễm bỗng nhiên thấy Nghiêm Hi như vậy rất buồn cười, nhưng bây giờ không thể, lãnh đạo rất tức giận, hậu quả khôn lường. Vì vậy anh cố nén nụ cười trong lồng ngực mình, lắc lắc đầu. Vật nhỏ mềm lòng là tốt, nhưng có lúc mềm lòng sẽ gây ra hậu quả không như cô dự liệu. chuyện này, sau này vẫn nên dạy dỗ một chút.
Nghiêm Hi nháy mắt, khẽ cắn môi, chợt ôm cánh tay anh hỏi: “Không phải em quá ngang tàng bạo lực chứ?”
Cái gì?
Lãnh Diễm vô cùng kinh ngạc đặt dấu chấm hỏi, nhìn thấy Nghiêm Hi vẻ mặt hối lỗi bỗng im lặng.
“Không hề, ai dám nói bà xã anh ngang tàng bạo lực, anh sẽ khiến người đó không có gì để ăn.” Nói xong còn khoa trương giơ nắm đấm của mình, khoa tay múa chân, vẻ mặt hung ác giống như thật sự sẽ xử đẹp.
Nghiêm Hi bị dáng vẻ như vậy của Lãnh Diễm chọc cười, chợt nhớ lại chuyện kia, nụ cười dần biến mất, chần chừ nhìn Lãnh Diễm, giống như không biết nên làm thế nào, ánh mắt lo lắng.
Lãnh Diễm hỏi, “Sao vậy, lo lắng chuyện gì sao?”
Nghiêm Hi im lặng thật lâu, lúc này mới nhẹ nhàng gật đầu, “Lãnh Diễm, nếu như anh phải chọn một là em một là người nhà, có phải là gây khó dễ cho anh quá không?”
Lãnh Diễm nghe thế sững sờ, ánh sáng tươi vui trong mắt cũng dần biến mất, suy nghĩ sâu xa, mím chặt hai môi sưng đỏ, vẻ mặt cương nghị giờ này xem ra hết sức nặng nề.
Thật lâu sau cũng không thấy Lãnh Diễm lộ vẻ gì khác, cũng không đáp lại vấn đề của cô. Nghiêm Hi cắn chặt môi dưới, ánh mắt đang mong chờ dần trở nên buồn bã, hàng lông mi dài khẽ hấp háy lộ vẻ tự giễu.
Cô chậm rãi cúi đầu, hãy nói đi, nếu phải đặt vấn đề này lên mặt bàn, nhất định sẽ làm khó Lãnh Diễm. Không phải bốn năm trước cũng đã biết đáp án rồi sao, Nghiêm Hi, đã biết đáp án từ lâu còn đau lòng làm gì?
Nhanh chóng ngẩng đầu về phía Lãnh Diễm đang dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn mình, Nghiêm Hi sững sờ. Lúc nãy không phải còn đang suy nghĩ vấn đề sao? Tại sao bây giờ trên mặt lại toát lên vẻ tìm tòi như vậy? Cô cố gắng đè nén nỗi nghi ngờ trong lòng, cười một tiếng, cố làm ra vẻ nhẹ nhõm, “Được rồi, em đùa thôi, giờ không còn sớm, chúng ta về thôi!”
Cười một cách thoải mái xoay người lên lầu lại bị đôi tay mạnh mẽ của Lãnh Diễm bắt lại, giọng nói người nọ sau lưng cực kỳ trầm thấp, tựa như đang đè nén cái gì đó, có chút khàn khàn, nhưng càng tăng thêm vẻ quyến rũ của đàn ông.
“Hãy nói cho anh biết, bốn năm trước, trước khi em đi đã gặp ai, nói gì. Còn nữa, nhà anh có bí mật gì, tại sao mấy người đều đặt lên mặt bàn bắt ta phải lựa chọn?”
Lãnh Diễm hình như đã hiểu ra vấn đề rồi, nha đầu này rời đi là vì mình?
Vừa không thể nào tiếp tục sống ở Lãnh gia, nhưng cũng không bỏ được anh!
Nhưng khách quan mà nói anh cũng không hiểu là vì cái gì? Mười bảy năm trước nhà họ Lãnh nhận Nghiêm Hi, cho nên nhà họ Lãnh có thể nói là nhà của Nghiêm Hi, như vậy cô và gia đình mình có thù hận gì lớn?
Hay là nói, chuyện này với chuyện mười bảy năm trước có liên quan gì?
Mười bảy năm trước đã xảy ra chuyện gì?
Lãnh Diễm quyết định, sau khi trở về sẽ tra rõ toàn bộ mọi chuyện gì đã xảy ra mười bảy năm trước, chỉ có thể biết chân tướng sự tình mới giúp anh biết mình rốt cuộc phải xử lý chuyện này như thế nào.
Nghiêm Hi nhìn thần thái thoắt ẩn thoắt hiện trong mắt Lãnh Diễm, đột nhiên nhớ ra vỗ hai cái vào miệng mình. Cái miệng rộng này, tại sao lại hỏi một câu như vậy, với trí thông minh của Lãnh Diễm, chắc chắn đã nhận ra được vấn đề gì rồi.
Nghiêm Hi lẳng lặng nhìn gương mặt đầy suy tư của Lãnh Diễm, mở miệng ra, một lần nữa ý thức được bản thân nói gì, khẽ cắn môi dưới, con ngươi đen láy di chuyển vòng vòng, ngẩng đầu nhìn Lãnh Diễm cười ha ha: “Không có gì, em nói nhầm, em muốn nói là nếu như mẹ anh không thích em làm con dâu bà, hơn nữa còn phản đối rất mãnh liệt thì phải làm sao bây giờ?”
Sắc mặt Lãnh Diễm rất khó coi, cũng không biết đã suy đoán được gì từ câu nói lúc trước của cô, tóm lại rất đáng sợ, giọng Nghiêm Hi càng lúc càng nhỏ, cuối cùng chỉ lớn hơn tiếng muỗi kêu một tẹo.
Lãnh Diễm nhìn thấy Nghiêm Hi có vẻ nhát gan, than một tiếng thật nhỏ, sau đó buồn cười xoa đầu cô, bất đắc dĩ nói: “Muốn gả cho anh sao? Vậy sao lúc trước em còn kháng cự? Thành thật khai báo, có phải từ nhỏ em đã yêu thích anh rồi không?”
Lãnh Diễm cố ý chêm vào chút đùa cợt, mặt Nghiêm Hi chợt đỏ ửng, ngẩng đầu lườm anh, “Sao lại có người tự sướng như vậy không biết!” Nói xong cũng mặc kệ anh xoay người lên tầng, Lãnh Diễm phía sau kiêu ngạo đắc ý cười lớn.
Nghiêm Hi chạy thẳng tới phòng bệnh mình, vì chạy nên tim đập rất mạnh, lại nghĩ tới lúc nói Lãnh Diễm còn cố ý hà hơi vào tai mình, đôi mắt sáng rực. Nghiêm Hi mong muốn đáng lẽ ra mình không nên hỏi câu đó. Mặc dù Lãnh Diễm rất phối hợp với cô thêm một câu nói để trêu chọc cô, nhưng rõ ràng anh đã bắt đầu nghi ngờ.
Như vậy chuyện này phải làm thế nào đây?
Sau khi đến thành phố A, không chừng sẽ không gạt thêm được nữa. Hơn nữa mấy người Lý Thánh Đức cũng muốn đến thành phố A, Lý Lệ như vậy sao có thể bỏ cuộc sống thật tốt ở thành phố G, cam tâm tình nguyện đi theo Chu Khải đến thành phố A phát triển sự nghiệp?
Nghĩ đến thành phố A có những lợi ích mới có thể tận dụng được, nhưng từ trước đến giờ bọn họ không có liên hệ nào với thành phố A, đến đó có gì tốt. Hay là nói mục tiêu của họ là chỗ ở, là nơi không có bất kỳ quan hệ nào với bọn họ…
Nhà họ Nghiêm!
Nghiêm Hi chợt nhớ tới ông ngoại ở nhà vẫn không có liên lạc. Bản thân cô không có ấn tượng sâu sắc với ông ngoại, ấn tượng duy nhất là mười bảy năm trước lúc cô năm tuổi, năm đó mẹ dẫn cô đến thành phố A tìm ông ngoại. Đó là lần đầu tiên Nghiêm Hi bé nhỏ biết, thì ra trên thế giới này cô còn có một ông ngoại.
Trong trí nhớ mơ hồ, phòng ốc trong nhà ông ngoại rất lớn, đang ở thành phố A, còn có ông ngoại hình như đối xử với mẹ không tốt lắm. Nghiêm Hi bé nhỏ nhìn mẹ ôm mình đứng trước cửa chính nhà họ Nghiêm cầu xin một ông lão bên trong cánh cửa thì cảm thấy ông lão này thật đáng ghét.
Người này nhìn mẹ con ôm nhau, sắc mặt rất khó coi, nói với giọng như đang nói với người xa lạ, “Lúc đầu ta đã nói, một khi rời khỏi nhà họ Nghiêm thì không còn là con gái của Nghiêm Đình tôi nữa. Bây giờ cô biết được làm gì, trở về nông thôn của cô đi, dẫn theo cả tên đàn ông kia đi trước đi.”
Nghiêm Hi không biết ông lão này, chỉ cảm thấy câu nói này của ông lão khiến mẹ mình khóc. Ông ta chính là người xấu. Cơ thể bé nhỏ thẳng thắn đứng trước mặt mẹ mình, không hề sợ hãi ông lão độc ác, giọng nói non nớt hầm hừ: “Người xấu, ông là người xấu, tôi không cho phép ông xem thường mẹ?”
Ông lão khổ sở nhìn con gái bảo bối của mình đang quỳ gối ngoài cửa, cuối cùng vẫn nghiến răng tàn nhẫn đuối nó ra ngoài. Nhưng ông không ngờ rằng cháu gái ngoại bé nhỏ đằng sau con gái lại dũng cảm như một chiến sĩ nhỏ nói câu đó với mình, tư thế bảo vệ thẳng lưng đứng trước mặt mẹ mình.
Đôi mắt từng nhìn qua vô số người Nghiêm Đình đột nhiên toát ra vẻ vui mừng, đứa bé này không tệ, có can đảm, sau này nếu ông không thể dựa vào cô con gái không có tương lai, có thể dựa vào cô cháu gái bé nhỏ của mình. Con gái gả ra ngoài như bát nước hắt đi. Nếu lúc đầu nó không để ý đến sự phản kháng của người trong nhà, như vậy cũng tùy nó đi!