Mục lục
Bé Con, Chú Không Thể Chờ - Du Ánh Tuyết - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hương thơm thoang thoảng xông vào mũi, nguy hiểm thật!

Anh bất giác thở phào một hơi, bất đắc dĩ nhìn cô, sau đó lại dịu dàng vén tóc cô ra sau tai. Thật không dám tưởng tượng nếu như anh đến chậm một bước thì có phải cô nhóc bất cẩn này sẽ ngã trên đất đến mức sưng mặt hay không.

Nhóc con ngu ngốc...

Kiều Phong Khang khẽ thở dài, cả đời này anh thật sự không muốn buông tay cô nữa. Cho dù con đường phía trước sẽ phải chịu bao nhiêu chỉ trích hoặc đối thủ của anh là ai thì anh cũng sẽ không thể buông tay nữa rồi.

Đúng như những lời mà anh đã nói với cậu nhóc kia, cho dù để cô ở bên ai thì đời này anh cũng không yên tâm được. Chỉ có đặt cô dưới cánh tay mình để bảo vệ, tránh hết mọi khổ sở khó khăn bên ngoài thì anh mới có thể an tâm mà thôi.

“Phong Khang, em đến rồi à?”

Kiều Nam Thành thấy anh thì cất tiếng chào hỏi, giọng nói của ông ta đè xuống rất thấp bởi vì người vợ yêu của dấu của ông ta đang nằm mệt mỏi ngủ say trên đùi.

Kiều Phong Khang chậm rãi đứng dậy, anh khoác tay lên lưng Du Ánh Tuyết, cẩn thận đỡ lấy cô. Ngay lập tức, khuôn mặt nhỏ của cô dán sát vào eo anh.

“Chuyện của Minh Đức em đã nghe nói rồi, nếu như cuộc phẫu thuật thành công thì sẽ khá hơn.” Anh mở lời an ủi.

Kiều Nam Thành thở dài một hơi, cúi đầu xuống liếc nhìn người vợ mệt mỏi đến mức không chịu nổi của mình rồi nói: “Chỉ mong như vậy, nếu không thì Ngọc Vân cũng không kiên trì được nữa.”

“Bảo chị dâu giữ gìn sức khỏe cho tốt.” Kiều Phong Khang lại cúi đầu nhìn cô nhóc đang ngủ say sưa trên người mình: “Anh hai, em đưa con bé về trước nhé. Tối nay con bé sẽ ở chỗ của em.”

Tối hôm qua, suốt cả đêm anh đều không hề cho cô ngủ một giấc thật ngon, bây giờ chắc chắn cô không thể mở mắt ra nổi nữa rồi.


“Ừm.” Kiều Nam Thành gật đầu: “Hôm nay con bé canh giữ ở đây suốt một ngày mà không ăn gì cả, mang con bé về trước cũng tốt.”

“Có tin tức gì thì anh báo với em nhé.”

Sau khi Kiều Phong Khang dặn dò một tiếng thì hơi dùng sức ôm ngang Du Ánh Tuyết lên. Nằm trong vòng ngực rắn chắc của anh, cả cơ thể thon nhỏ của cô giống hệt như một đứa trẻ sơ sinh non nớt.

Dường như tham luyến phần nhiệt độ ấm áp kia, cô vùi gò má vào sâu trong ngực anh. Sau đó khẽ kêu “ưm” một tiếng, hai cánh tay mảnh khảnh thân mật ôm lấy cổ Kiều Phong Khang, ôm anh thật chặt.

Kiều Phong Khang chỉ cảm nhận được sự ấm áp dưới ngực, anh cúi đầu nhìn cô, trong mắt tràn đầy vẻ dịu dàng.

Vào lúc này, thời gian giống như bị ngừng lại vậy. Nếu như có thể... anh thật sự chỉ muốn ôm cô như vậy, ôm mãi đến lúc bạc đầu...

Một lúc sau, Kiều Phong Khang ôm cô chậm rãi đi ra khỏi bệnh viện. Hiện tại cả bệnh viện đều vô cùng yên tĩnh, hai bên tai Kiều Phong Khang chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp đều đều của cô. Cho dù chỉ nghe như vậy nhưng anh vẫn cảm thấy rất mãn nguyện, những lo lắng trước kia cũng nhờ cô mà tạm thời đều than thành mây khói.

Nghiêm Danh Sơn lái xe đến, anh ta đã chờ ở bệnh viện từ sớm. Nhìn thấy Kiều Phong Khang ôm Du Ánh Tuyết bước ra thì anh ta lập tức mở cửa sau cho bọn họ.

“Tổng giám đốc Khang, cẩn thận!” Vào lúc Kiều Phong Khang khom người ôm Du Ánh Tuyết đi vào, anh ta nhanh miệng lên tiếng nhắc nhở, theo bản năng cánh tay đè trên khung cửa tránh cho hai người họ đụng đầu vào.

Không biết có phải do thiếu hơi ấm của anh khiến cô không yên lòng hay là bởi vì Nghiêm Danh Sơn lớn tiếng nên hai hàng lông mày của Du Ánh Tuyết bất giác nhíu chặt lại.

“Nhỏ tiếng một chút.” Kiều Phong Khang xoay người lại, hạ thấp giọng dặn dò Nghiêm Danh Sơn: “Đừng ồn ào làm cô ấy thức.”

Anh cẩn thận giống như đang đối xử với món đồ mà mình yêu quý nhất khiến cho hô hấp của Nghiêm Danh Sơn cũng căng thẳng theo, ngay cả thở cũng không dám thở quá mạnh.

Sau khi ngồi vào ghế lái, anh ta bất giác ngước mắt lên kiếng chiếu hậu để nhìn hai người ngồi sau, cuối cùng vẫn chậc lưỡi không dứt. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì ai có thể ngờ được một ông chủ lớn thiết diện vô tư, thấy chết không sờn này lại dè dặt, si tâm vì một người phụ nữ như vậy.

Có lẽ, mỗi người đều có một khắc tinh như thế này nhỉ? Tình yêu không hề có lý do, chính bởi vì người đó là cô cho nên trong mắt anh, những người phụ nữ khác đều trở nên hèn mọn, ngay cả khách qua đường cũng không phải.



Đơn giản thế mà thôi!

Du Ánh Tuyết dựa vào vai Kiều Phong Khang ngủ say, thỉnh thoảng anh lại cúi đầu xuống nhìn cô, những ánh đèn đường bên ngoài cửa sổ chiếu vào gương mặt nhỏ nhắn của cô càng làm tăng thêm vẻ đau thương. Kiều Phong Khang đau lòng vuốt ve gương mặt cô.

Một lát sau, chiếc xe nhanh chóng lái đến biệt thự.

Kiều Phong Khang lại tiếp tục ôm cô xuống xe một lần nữa, cô nằm gọn trong lồng ngực anh, chậm rãi mở đôi mắt còn đang ngáy ngủ của mình lên.

Ngay khi đối diện với ánh mắt Kiều Phong Khang, Du Ánh Tuyết chợt ngẩn người.

Dưới ánh đèn lờ mờ của biệt thự, gương mặt anh tuấn kia lại cách cô gần trong gang tấc, cô chỉ cảm thấy toàn bộ khung cảnh trước mắt mình như mộng ảo. Vừa rồi cô vẫn còn đang ở trong bệnh viện cơ mà, hơn nữa...

Trong lúc cô ngủ, người đàn ông này đã xuất hiện trong giấc mơ của cô... cảm giác đó vừa mê ly vừa không chân thật. Thế nhưng, cô tuyệt đối không ngờ rằng mình chỉ vừa chớp mắt một cái... đột nhiên anh lại xuất hiện ngay trước mắt, ở sát bên cạnh cô, còn ôm cô như vậy nữa...

Từng nhịp đập trái tim anh cũng vô cùng chân thật, theo bản năng cô nỉ non một tiếng: “Chú ba.”

Giọng nói mơ hồ, nhỏ nhẹ chứ không được thanh thúy vang vọng như thường ngày, thế nhưng vẫn mang theo một chút quyến rũ khó tả.

“Tỉnh rồi sao?”

Anh mở miệng hỏi lại, thế nhưng không hề có ý định buông cô xuống mà chỉ một đường ôm thẳng cô vào trong biệt thự.

Du Ánh Tuyết thật sự rất mệt mỏi, cả người mệt mỏi, trái tim cũng mệt mỏi. Cô không giãy giụa nữa, chỉ vùi mặt vào trong ngực anh. Sau khi yên lặng một lúc lâu, cô buồn rầu mở miệng: “Minh Đức... vẫn còn trong phòng chăm sóc đặc biệt...”

“Anh biết.”

“Bác sĩ nói... nếu như suy nghĩ theo chiều hướng không tích cực thì anh ấy có thể... sẽ không tỉnh lại nữa...”

Nói đến đây, giọng nói của cô hơi nghẹn ngào. Kiều Phong Khang có thể cảm giác được hơi lạnh trước ngực, có lẽ áo sơ mi của anh cũng đã bị nước mắt của cô làm ướt hết rồi.

Anh đặt cô xuống ghế salon trong phòng khách, ngồi xổm xuống bên người cô, nâng gương mặt bi thương của cô lên rồi mở miệng nói: “Đừng bi quan như vậy, theo quy định thì bác sĩ luôn phải nói ra hậu quả nghiêm trọng nhất cho người nhà bệnh nhân để mọi người có thể chuẩn bị tinh thần mà.”

“Cho nên... thật ra anh ấy sẽ không sao, đúng không?”

Du Ánh Tuyết nắm lấy bàn tay anh, vội vàng hỏi lại.

Cô gấp gáp bắt lấy tay anh giống như anh là cọm rơm cứu mạng cuối cùng của mình vậy, chỉ cần anh gật đầu thì cô nhất định sẽ tin tưởng, chỉ cần anh nói thì cô có thể yên tâm rồi.

Kiều Phong Khang vui vẻ nhìn cô kéo lấy tay mình, anh thích cô lệ thuộc vào anh như vậy. Sau khi sờ đầu trấn an cô một lúc thì khẽ gật đầu nói: “Yên tâm đi, người hiền thì sẽ được trời phù hộ mà.”

Nếu như anh đã nói vậy thì Du Ánh Tuyết sẽ tin tưởng... vô điều kiện. Vẻ bi thương trên mặt cô đã tản đi không ít, tinh thần cũng không còn căng thẳng như trước nữa.

“Lên lầu đi tắm rồi xuống đây ăn một chút gì đó với tôi đã.” Kiều Phong Khang sắp xếp.

Du Ánh Tuyết gật đầu, đứng dậy đi lên lầu. Đến nửa đường, cô vô thức quay đầu lại nhìn xuống dưới, chỉ thấy anh vẫn còn đứng đó cứ mãi dõi theo cô. Ánh mắt anh sâu như vậy, tình cảm nồng đậm như vậy không hề có chút che giấu nào cả.

Bốn mắt nhìn nhau, trong lòng Du Ánh Tuyết thầm giật mình, bỗng nhiên trong ngực có chút nóng lên giống như đang có một trận sóng triều cuồn cuộn không ngừng vậy. Sau khi đối mắt với anh một lúc, cô bèn nghiêng đầu chạy lên lầu.

Tất cả những hành động, cử chỉ nhỏ của cô bao gồm sự thẹn thùng, mất tự nhiên toát ra trong ánh mắt, Kiều Phong Khang đều có thể phát giác tất cả.



“Dì Lý!” Sau khi tỉnh hồn lại, anh bèn cất tiếng gọi.

Dì Lý vội vàng chạy đến hỏi: “Cậu Minh Đức thế nào rồi ạ? Có nghiêm trọng lắm không?”

“Không sao đâu.” Kiều Phong Khang chỉ có thể trả lời như vậy, sau đó anh căn dặn: “Bảo phòng bếp chuẩn bị một ít thức ăn đi, hai phần ăn.”

“Được, tôi sẽ lập tức đi ngay.”

“Còn nữa...”

Kiều Phong Khang nhớ đến một chuyện, khẽ liếc mắt nhìn lên lầu rồi sau đó hạ thấp giọng căn dặn dì Lý: “Chuyện tối hôm qua nhìn thấy một chiếc xe ở trước biệt thự, sau này đừng nhắc lại nữa.”

Dừng một lát, anh lại trịnh trọng bổ sung: “Nhất là không được để cho Du Ánh Tuyết biết.”

Trong lòng cô đã quá khổ sở rồi, nếu như để cô biết tối hôm qua Minh Đức đã ở đây suốt cả đêm thì chỉ sợ cả ngày cô đều không yên lòng. Làm sao anh nhẫn tâm để cô hành hạ bản thân mình chứ?

Dì Lý không hiểu ý của anh cho lắm nhưng vẫn gật đầu: “Nhất định sẽ không nhắc đến.”

Du Ánh Tuyết nằm ngửa trong bồn tắm, tinh thần vô cùng hỗn loạn.

Cô nghĩ đến Minh Đức, nghĩ một lát lại suy nghĩ đến chú ba... Sáng hôm nay, anh đã trịnh trọng nói với cô rằng anh không muốn nói đến ân tình, chỉ nói đến chuyện tình yêu...

Tình yêu...

Cô nhẩm nhẩm hai chữ này thật kỹ, run rẩy nhìn vòng tay kim cương trên cổ tay mình. Cho nên... anh đang gián tiếp... nói yêu cô sao?

Nếu như không phải vậy thì tối hôm qua anh cũng sẽ không cố chấp mà muốn cô hết lần này đến lần khác như thế chứ? Thậm chí, còn lớn gan đến mức ngay cả nơi đó của cô... cũng đã hôn qua.

Vừa nghĩ đến, Du Ánh Tuyết đã lập tức đỏ mặt. Cô cắn môi vô thức vuốt ve sợi dây kim cương trên cổ tay mình, cứ một vòng lại một vòng.

Du Ánh Tuyết “a” một tiếng, đầu đập vào mép giường phát ra tiếng vang. Cô tủi thân trừng mắt nhìn anh, vừa muốn đưa tay lên xoa xoa thì cổ tay đã bị một bàn tay khác chế trụ lại, đè xuống đỉnh đầu.

Anh rất dùng sức nắm lấy tay cô, mạnh đến mức vừa buông ra đã có thể nhìn thấy dấu vết ửng đỏ. Ánh mắt anh tràn đầy lửa giận nhìn chằm chằm vào Du Ánh Tuyết, bởi vì quá tức giận nên trên ngực phập phồng rất kịch liệt.

Dáng vẻ này của anh thật sự rất giống một con sư tử hoang dã điên cuồng, vô cùng dọa người.

Du Ánh Tuyết chỉ cảm thấy bản thân mình sẽ bị anh xé nát thành mảnh vụn bất cứ lúc nào, cô sợ đến mức ngay cả hô hấp cũng khó khăn, hoàn toàn không hiểu chuyện gì nên chỉ có thể ngơ ngác nhìn anh.

“Em thật sự yêu cậu ta như vậy sao?”

Yêu đến mức có thể chết cùng với Kiều Minh Đức à?

Anh cắn răng nghiến lợi hỏi, mỗi một chữ đều lộ ra sự ghen tỵ cùng cực của bản thân, thậm chí... trong lòng còn vô cùng căm hận. Anh hận cô không biết quý trọng bản thân mình, hận trong lòng cô chưa bao giờ có anh.


Nếu như trong lòng cô có anh thì làm sao lại đối xử với bản thân mình như vậy chứ?


“Sao cơ?”


Du Ánh Tuyết bị hỏi đến mức đầu óc mơ hồ.


Kiều Phong Khang vô cùng tức giận, anh cúi xuống cắn lên xương quai xanh của cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK