Mục lục
Bé Con, Chú Không Thể Chờ - Du Ánh Tuyết - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người phụ nữ này, sao vội vàng muốn rời khỏi mình như vậy? Thực sự thích Minh Đức như thế ư?

Đôi mắt của Kiều Phong Khang tối sầm lại, sức lực trong tay không khỏi tăng lên vài phần.

Trong lúc này, cô đau tới mức gương mặt đều trắng bệch, hơi thở càng khó khăn hơn.

“Khi nào thì quyền chủ động lại ở trên tay cháu rồi hả?” Đôi mắt Kiều Phong Khang trở nên lạnh lùng hơn, nâng cằm cô lên cao, để cô nhìn thẳng mình: “Du Ánh Tuyết, ngày nào đó tôi ghét cháu, cháu phải lập tức thu dọn đồ cút khỏi đây! Nhưng mà trước khi tôi đuổi cháu, tốt nhất là cháu nên ngoan ngoãn ở nhà họ Kiều! Đừng chọc giận tôi!”

“Chú ba, chú quá không phân rõ phải trái rồi!” Du Ánh Tuyết buồn bực, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Gương mặt Kiều Phong Khang càng lạnh hơn: “Nói chuyện với thú cưng còn cần lý sao? Du Ánh Tuyết, cháu có tư cách đó à?”

Hai chữ “thú cưng” đâm Du Ánh Tuyết bị thương.

Kiều Phong Khang vĩnh viễn cao cao tại thượng như vậy. Anh là trời, là vương, là chúa tể. Mà Du Ánh Tuyết cô là nô bộc hèn mọn phủ phục dưới chân anh.


“Hóa ra chú ba coi cháu như thú cưng.” Cô cười nhạo.

Kiều Phong Khang thờ ơ nhìn chằm chằm cô, không nói tiếp.

“Ở trong mắt chú, thực ra cháu chỉ là con chó được chú nuôi dưỡng, cho nên chú có thể không tôn trọng mộng tưởng của cháu, tự tiện sửa nguyện vọng của cháu! Cho nên chú cảm thấy cháu nên giống như một con chó, tùy ý chú gọi thì đến, đuổi thì đi!” Bởi vì quá tức giận, giọng nói của cô càng cao hơn.

Lông mày của anh không nhịn được giật giật.

Ở trong mắt anh, anh cảm thấy cô giống như con mèo nhỏ anh nuôi. Bề ngoài nhìn dịu ngoan vô hại, nhưng vươn móng vuốt ra thì rất sắc bén! Nhiều năm như vậy, có ai dám hét to trước mặt anh như thế!

Du Ánh Tuyết cô là người đầu tiên, cũng sẽ là người cuối cùng! “Chú ba, không, là anh Kiều!”

Du Ánh Tuyết sửa lại, sống lưng thẳng tắp, trên gương mặt là bướng bỉnh không thể xâm phạm, cô nghiến răng nói: “Từ giờ trở đi, tôi sẽ không làm thú cưng của anh nữa! Tối nay tôi sẽ đi!”

Sau khi nói xong, cô buồn bực trừng mắt nhìn anh, xoay người rời đi.

Mấy người ở một bên đều trợn mắt há miệng.

Chuyện này...



Ở đâu ra cô nhóc không sợ chết, vậy mà dám khiêu chiến quyền uy của anh Kiều trước mặt mọi người? Nếu không phải gương mặt của Kiều Phong Khang quá khó coi, bọn họ rất muốn vỗ tay tán thưởng sự dũng cảm của cô nhóc này.

Nhưng mà...

Du Ánh Tuyết bước một bước, trong nháy mắt...

Khuỷu tay đột nhiên bị bàn tay to như bàn ủi chế trụ.

Cô cảnh giác quay đầu, trong nháy mắt còn chưa hoàn hồn, cả người đã bị ném lên trên chiếc giường trong phòng một cách thô bạo.

Giường vô cùng mềm mại, cơ thể cô bị hãm sâu xuống.

Đợi hoàn hồn, cô gần như lập tức đứng dậy. Nhưng mà bóng đen đè nặng xuống.

Kiều Phong Khang cúi người xuống, một tay đè bên hông cô, ép buộc cô.

Khí thế quá mạnh mẽ, chỉ một ánh mắt, đã có giá trị sát thương một trăm phần trăm!

Hơn nữa hiện giờ, vậy mà cô ở trên giường với chú ba... Thậm chí còn có tư thế mập mờ như vậy.

Mặt hai người cách nhau rất gần, gần đến mức hơi thở của anh đều phả lên mặt cô.

Lông mi của Du Ánh Tuyết run rẩy lợi hại hơn, hơi thở đều bắt đầu khó khăn.

Hai người gần nhau như vậy khiến trái tim cô đập loạn lên, lo sợ bất an.

Phải biết rằng, tuy cô và Kiều Minh Đức đính hôn nhiều năm như vậy, nhưng hai người chưa từng nằm trên cùng một chiếc giường, khoảng cách quá gần như thế.

“Anh tránh ra.” Du Ánh Tuyết hoàn hồn, nắm chặt tay đẩy anh ra.

Đôi mắt cô vội vàng dời đi, không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Tình huống này... Quá kỳ lạ rồi...

Nhưng mà sức lực của cô, sao có thể đấu lại người đàn ông này?

Anh chẳng những không lùi lại, trái lại còn cúi người, càng dán sát hơn. Cô thậm chí có thể cảm nhận được tiếng tim đập như tiếng trống của người đàn ông, còn có...



Dưới bàn tay cô là cơ ngực rắn chắc của anh...

Cơ thể Du Ánh Tuyết cứng ngắc, khẩn trương tới mức đâm sâu móng tay vào trong da thịt.

Chỉ nghe giọng nói của anh trầm thấp vang lên bên tai: “Du Ánh Tuyết, đừng không biết trời cao đất rộng khiêu chiến tôi. Nếu không... Tôi sợ, kết quả cô sẽ không chịu nổi.”

Giọng nói của anh rất nhẹ.

Thậm chí là dịu dàng, người ngoài nhìn, chẳng thấy có chút không vui nào.

Nhưng lúc này Du Ánh Tuyết nghe ở trong tai, lại cảm thấy sống lưng lạnh toát, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh.

Nếu mình chọc giận anh, vậy sẽ có hậu quả gì?

Nhìn thẳng vào đôi mắt tà tứ thâm thúy của anh, hơi thở của cô dồn dập hơn, hoảng sợ nhắm mắt lại, đột nhiên không dám tưởng tượng.

Môi cô giật giật, muốn lớn tiếng phản bác anh, đối nghịch với anh. Nhưng cô sợ hãi, yết hầu thật sự khô khốc, không nói được một chữ nào.

Kiều Phong Khang lạnh lùng nhìn chằm chằm đôi mắt cô, cuối cùng đứng thẳng.

Cơ thể cao lớn đứng thẳng, bình tĩnh sửa áo sơ mi hơi lộn xộn, nói với vẻ sâu xa: “Nếu tò mò, cô có thể thử xem!”

Kiều Phong Khang mặc kệ Du Ánh Tuyết, bước ra ngoài.

Trong phòng, bầu không khí lập tức khôi phục như bình thường. Mấy người còn lại không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.

Một lúc lâu sau Du Ánh Tuyết mới hoàn hồn từ trong cơn hoảng sợ. Cô đứng dậy, vội vàng chỉnh lại tóc, vẫn không dám nghĩ câu nói đó của Kiều Phong Khang là có ý gì.


Hậu quả sao? Anh có thể làm gì mình? Là nấu ăn, hay là chém ra rán?


“Giỏi lắm, không ngờ cô còn nhỏ tuổi như vậy, mà lá gan không nhỏ nhỉ!” Trần Thanh Tùng tiến lên phía trước, vỗ vai cô, trong giọng nói tràn ngập khen ngợi.


Du Ánh Tuyết không hiểu gì cả.


Hồ Minh Tuấn cũng giơ ngón cái lên khen ngợi cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK