Anh bước về trước một bước, thân thể mềm mại của cô vô thức dựa vào kệ bếp sau lưng.
Kiều Phong Khang bình tĩnh nhìn vào mắt cô: “Tôi biết mà còn cố hỏi đấy! Ánh Tuyết! Trả lời tôi nào! Bây giờ khác trước kia ở đâu?”
Bầu không khí đột nhiên trở nên mập mờ.
Du Ánh Tuyết chỉ cảm thấy đôi mắt anh như một vòng xoáy sâu, suýt nuốt lấy cô.
Lòng cô mềm mại lạ thường, ngay cả thân thể cũng mềm nhũn. Trên mặt phủ một tầng sương mù mỏng, cô si mê nhìn anh: “Cháu đã chuẩn bị từ tháng trước, vẫn dự định đón sinh nhật với chú. Hơn nữa…”
Cô nháy mắt liên tục rồi nói nhỏ: “Cháu muốn ở bên chú..”
Câu nào cũng là lời trong lòng.
Anh hơi rung động, ánh mắt càng dâng lên nhiều tình cảm: “Em muốn cỡ nào?”
Không có từ ngữ nào có thể diễn tả.
Nhưng mỗi khi rảnh rỗi, trong đầu chỉ còn lại hình ảnh của anh.
Du Ánh Tuyết nhìn anh đầy yêu thương, sau đó ánh mắt chuyển đến môi anh.
Mắt anh càng sâu không thấy đáy, anh đợi cô…
Cô liếm môi, nhón chân hôn lên đôi môi mỏng mê người của người đàn ông. Kiều Phong Khang “Hừ” một tiếng, cô ôm cổ anh và hôn sâu hơn.
Chiếc lưỡi nhỏ bắt chước anh, quấn quýt chủ động dây dưa với anh.
Kiều Phong Khang hài lòng thở ra một hơi, hai cánh tay ôm cô thật chặt.
Từ nụ hôn có thể cảm nhận được nỗi nhớ trong bốn ngày xa cách.
Cho nên… Hóa ra trước giờ không chỉ một mình anh nhớ cô bé này, mà cô cũng rất nhớ anh…
“Ánh Tuyết! Nếu em nhớ tôi như thế thì sau này… Dù chuyện gì xảy ra cũng đừng rời xa tôi!”
Du Ánh Tuyết đang chìm đắm trong nụ hôn lại nghe anh vừa thở dốc vừa nói nhỏ.
Cô sửng sốt gật đầu. Được!
Không rời xa!
Trên thế giới này, rất khó tìm một người yêu mình mà mình cũng rất yêu anh ấy, nên cô có lý do gì rời xa anh?
Nếu rời xa anh, có lẽ từ đó cuộc sống của cô sẽ không còn màu sắc….
Hôm sau.
Du Ánh Tuyết dùng bữa sáng với anh từ sớm rồi quay về trường.
Tâm trạng cô rất tốt.
Phùng Linh Nhi nhìn cô, vừa “Chậc chậc” vừa lắc đầu: “Cậu xem cậu kìa! Vừa về một đêm đã giống như nạp điện. Vui sướng vậy à? Cố ý ngược đãi mấy kẻ độc thân như tớ đúng không?”
“Vậy… Hay là cậu cũng tìm một người sạc điện cho mình đi?”
"Tớ cũng muốn nha! Nhưng tớ chẳng gặp được ai làm con tim mình rung động" Phùng Tính Nhí hơi buồn rầu.
Tìm một người yêu mình đã khó, anh ta còn là người mình yêu như Du Ánh Tuyết càng khó hơn.
Phùng Tinh Nhi cảm thán xong lại tiếp tục cằn nhằn với cô: "Anh Tuyết! Đừng trách mình không nhắc' cậu, người như chú ba luôn được nhiều cô gái mơ ước, cậu phải giữ chặt chú ấy đấy!” truyen, one Du Ánh Tuyết cảm thấy Phùng Tính Nhí nói rất đúng.
Chưa nói đến người khác, có thể nhắc đến Tô Hoàng Quyên. Tô Hoàng Quyên còn chưa từ bỏ ý định với anh mà!
“Vậy theo cậu… Tớ phải làm sao mới có thể giữ chặt chú ấy đây?”
“Chuyện này đơn giản mà! Kết hôn là được! Chụp con dấu của cậu lên chú ấy là được rồi.”
Kết hôn à? Du Ánh Tuyết chu miệng: “Lúc trước chú ấy có cầu hôn, nhưng tới không đồng ý..”
“Sao cậu lại không đồng ý?” Phùng Linh Nhi cảm thấy khó hiểu.
“… Thưa cô! Tôi chỉ mới 18 tuổi. Nếu bây giờ có người cầu hôn cậu thì cậu sẽ đồng ý à?”
“Tất nhiên là đồng ý nha!” Phùng Linh Nhi gật đầu không hề chần chờ, cô ta bắt đầu dạy dỗ: “Nếu người như chú Ba của cậu, tốt mọi mặt, còn thương tớ, yêu tớ thì tại sao tớ phải từ chối? Cậu thật là… Cậu chiếm được lòng chú Ba nên mới không biết quý trọng.”
“… Nhưng dù tớ đồng ý thì bây giờ tớ vẫn chưa đủ tuổi kết hôn đâu” Du Ánh Tuyết nghe cũng cảm thấy có lý, nhưng mà… “Tớ đồng ý rồi! Đợi tớ đủ tuổi kết hôn thì chúng tớ sẽ cưới. Vậy cũng đâu có gì quá đáng nhỉ?”
“Bốn năm nữa cậu mới đến tuổi kết hôn. Cậu có lòng tin duy trì tình cảm – bốn năm nữa thì không sao cả. Nhưng để tránh các sự cố đột ngột, tốt nhất bây giờ nên đính hôn.”
***