Du Ánh Tuyết không nhận lấy, chỉ đánh giá.
Áo ngủ của nam này, hẳn là của anh ta.
Tuy là quan hệ cha chú và con cháu, nhưng nam nữ khác biệt, cô mặc vào sẽ không thích hợp lắm.
“Cầm lấy mặc đi, tuy là của nam, nhưng hoàn toàn mới.” Kiều Quốc Thiên nói: “Đương nhiên, nếu cháu chê bẩn, vậy thì thôi.”
“Cháu không có ý đó.” Du Ánh Tuyết nhỏ giọng giải thích, nghe anh ta nói vậy, cũng không thể không nhận lấy. Nếu không có vẻ mình không biết tốt xấu.
Kiều Quốc Thiên hài lòng: “Cháu tắm đi, lát nữa cháu xuống phòng dưới lầu ngủ một giấc.”
“Dạ, cảm ơn chú tư.”
Du Ánh Tuyết xoay người đi vào phòng tắm, bị dầm mưa thành như vậy, toàn thân ướt nhẹp, quả thực không thoải mái.
Đối với cô hiện giờ mà nói, có thể thay bộ quần áo đã là chuyện vô cùng hạnh phúc.
Cô không biết rằng, Kiều Quốc Thiên ở phía sau luôn nhìn theo cô. Từ trên xuống dưới, cuối cùng nhìn chằm chằm cẳng chân bóng loáng non mịn của cô.
Đôi mắt anh ta nóng rực.
“Người đâu.”
Đợi Du Ánh Tuyết đi vào phòng tắm, không thấy bóng dáng, Kiều Quốc Thiên mới nhìn nơi khác.
Người giúp việc đi lên.
Kiều Quốc Thiên dặn dò: “Bảo phòng bếp chuẩn bị ít đồ ăn mang tới phòng.”
“Dạ, cậu tư.” “Còn nữa...” Kiều Quốc Thiên nghĩ một lát nói: “Trong nhà còn thuốc ngủ không?”
“Còn ạ.”
“Lấy hai viên cho tôi.”
Trong lòng người giúp việc nghi ngờ, nhưng không hỏi nhiều. Chỉ thuận theo mang thuốc ngủ tới.
Kiều Quốc Thiên thưởng thức viên thuốc ngủ màu trắng trong tay, khóe miệng hơi nhếch lên nụ cười xấu xa.
Cô nhóc này đã được Kiều Phong Khang và Kiều Minh Đức nhận định, dù thế nào cũng không tới phần anh ta, nhưng càng như vậy, Kiều Quốc Thiên này càng muốn chơi trước rồi nói.
Cùng là người nhà họ Kiều, loại ưu đãi này, anh ta đâu thể cam tâm cho bọn họ chiếm hết, mình không có gì?
Bên kia.
Sắc mặt Kiều Phong Khang đã vô cùng khó coi.
Điếu thuốc trong tay còn chưa cháy hết, đã bị anh dụi tắt.
“Cậu nói... Cô ấy dầm mưa rất lâu sao?”
Nghiêm Danh Sơn hết hồn hết vía.
Người khác không biết tâm tư của tổng giám đốc Kiều đối với cô Du, nhưng anh ta biết rõ nhất. Hành động tự ngược này của cô Du, quả thực là như ngược đãi tổng giám đốc Kiều.
“Đúng vậy. Nhưng mà may mắn nửa tiếng sau, cô lên xe của anh Kiều. Nhìn tuyến đường, là đi về biệt thự.”
“Anh Kiều nào?”
“Anh Kiều Quốc Thiên ạ.”
Kiều Quốc Thiên?
Sắc mặt Kiều Phong Khang thay đổi, ý lạnh trên mặt thấm vào người, nhiệt độ trong phòng làm việc lập tức giảm xuống.
Anh không nói một lời, cầm lấy chìa khóa xe bước nhanh ra ngoài. Vẻ mặt Nghiêm Danh Sơn mờ mịt, đi theo nói: “Tổng giám đốc Kiều, buổi tối còn có tiệc từ thiện.”
“Bỏ đi!”
Hai chữ rất có lực, rét lạnh thấu xương.
Nếu là người khác thì không sao, rơi vào trong tay Kiều Quốc Thiên, căn bản chính là dê vào miệng cọp.
Từ xưa tới nay Kiều Quốc Thiên và anh đã không hợp, đối với cô nhóc này đã thèm nhỏ dãi, hiện giờ Du Ánh Tuyết rơi vào tay anh ta, không biết anh ta sẽ đánh chủ ý gì.
Rất nhanh, Du Ánh Tuyết tắm rửa xong đi ra.
Mặc trên người áo ngủ của Kiều Quốc Thiên. Áo ngủ rất rộng, rất dài, khiến cô nhìn càng xinh xắn hơn. Vốn cột tóc đuôi ngựa, hiện giờ lại xõa ra, khô một nửa buông trên vai, đen bóng giống như thác nước.
Mới tắm xong, cô nhìn có vẻ trắng trong thuần khiết mà lại tươi mát, tinh thuần động lòng người.
Kiều Quốc Thiên ngồi trên ghế sofa, nhìn thấy Du Ánh Tuyết thì đôi mắt sáng lên. Rất lâu, tầm mắt không thể dời khỏi người cô.
Du Ánh Tuyết phát hiện ra dị thường, nâng mắt, khi nhìn thẳng vào mắt anh ta thì cô hơi giật mình. Nhưng Kiều Quốc Thiên nhanh hơn một bước thu liễm lại tâm tình.
Đứng dậy, anh ta đưa sữa cho cô: “Nhân lúc còn nóng uống đi. Chú đã bảo phòng bếp chuẩn bị ít thức ăn, cho dù không đói bụng cũng phải ăn một xíu. Cháu đang ở độ tuổi phát triển mà.”
Giọng điệu của anh ta giống như bậc cha chú dặn dò con cháu khiến cô nhóc này nhanh chóng mất đi cảnh giác.
“Cảm ơn chú tư.” Du Ánh Tuyết không nghĩ nhiều, uống cốc sữa.
Ngửi mùi thơm, cô thật sự đói bụng rồi. Từ tối hôm qua đến bây giờ, cô chưa ăn một hạt cơm nào vào bụng. Cho dù không có khẩu vị, hiện giờ đồ ăn ngon ở trước mặt, cũng không chịu nổi rồi.
Cho dù cảm thấy quấy rầy, nhưng cô vẫn nghe lời ngồi xuống.
Ăn một lát, Du Ánh Tuyết chỉ cảm thấy cả người dần mệt mỏi, không ngừng ngáp.
Tối hôm qua chưa ngủ, tinh thần vốn không tốt, nhưng cô không nghĩ tới cơn buồn ngủ tới nhanh như vậy.
“Chú đã bảo người làm dọn dẹp phòng dưới lầu. Chú thấy cháu mệt như vậy, đừng cố gắng nữa, đi ngủ một lát đi.” Kiều Quốc Thiên có mục đích khuyên cô.
Du Ánh Tuyết vốn cố gắng chống đỡ một lát, nhưng mà xoay người, chỉ cảm thấy mệt tới mức không đi nổi.
Cuối cùng ngay cả chính cô cũng không biết nằm xuống thế nào. Chỉ biết hơi dính vào gối, cô lập tức ngủ say.
Say tới mức không có cảm giác.
Du Ánh Tuyết an tĩnh nằm trên giường, ngủ rất say, hô hấp an tường mà bình yên.
Kiều Quốc Thiên ngồi ở mép giường, nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn đó, đôi mắt càng sâu thẳm.
Chẳng trách Kiều Phong Khang lạnh lùng cách xa người ta vạn dặm, vậy mà phá lệ nuôi cô nhóc này ở nhà.
Cô thật đẹp, đẹp tới mức cứ nhìn như vậy, sẽ cảm thấy thế gian yên bình, không có một chút hỗn loạn.
Khó kìm nén nổi, Kiều Quốc Thiên vươn tay sờ mặt Du Ánh Tuyết.
Hơi thở dần trở nên trầm trọng rồi.
“Quả nhiên là yêu tinh nhỏ bé biết trêu chọc người khác.” Anh ta khàn giọng nói.
Du Ánh Tuyết ngủ rất say, hoàn toàn không biết lúc này có người đang có chủ ý xấu xa với mình.