Cánh cửa phòng mở ra, Liêu An từ bên ngoài đi vào. Bà ta che kín cả người, lén lút chẳng khác nào một tên trộm.
Nghĩ cũng đúng thôi. Đường đường là dâu cả nhà họ Tô danh tiếng, nếu như để người khác biết, bà ta lén lút đi vào khách sạn thì coi như xong rồi.
“Minh Thành…”
“Sao giờ này em mới tới?”
“Em phải đợi bọn họ đi hết thì mới đi được chứ.”
Liêu An cởi chiếc khẩu trang và mũ trùm đầu ra, Lý Minh Thành im lặng nhìn bà một lúc rồi khẽ thở dài.
“Chỉ một chút nữa chúng ta đã có thể đạt được mục đích. Vậy mà…”
“Minh Thành à… Hay là bỏ đi. Chúng ta đã lấy của họ không ít rồi.”
“Không! Bằng mọi giá, anh phải để cho Gia Di lấy được toàn bộ cổ phần trong tay của Tô Dĩ Đông, như vậy thì sau này mới không bị người ta xem thường.”
“Nhưng mà bây giờ, Tô Dĩ Đông cũng bắt đầu nghi ngờ rồi.”
“Không chỉ có Tô Dĩ Đông không đâu, cả Tô Uyển Ninh và Lý Hải Minh cũng đều biết thân phận của Diệp Tâm Di rồi.”
“Gì chứ?”
Một mình Tô Dĩ Thiên biết được bí mật thân thế đó đã đủ để khiến Liêu An thấp thỏm không yên rồi. Bây giờ Tô Dĩ Đông cũng bắt đầu nghi ngờ, Lý Hải Minh và Tô Uyển Ninh lại biết hết mọi chuyện. Quãng thời gian sao này, chắc chắn là sẽ không dễ sống.
Bất giác, Liêu An thấy hối hận rồi. Nếu như biết có ngày hôm nay, thì năm đó, bà sẽ không giả mạo Diệp Tâm Ly để được rước về Tô gia đâu. Bây giờ bí mật cũng đã bị người khác biết, bà … bà thật sự hối hận rồi.
“Minh Thành à! Hay… chúng ta bỏ hết đi, mang theo số tiền chúng ta có được, đưa Gia Di đi thật xa, không bao giờ quay lại đây nữa.”
“Liêu An…”
“Em… Em không muốn trở thành người nắm quyền gì hết, em chỉ muốn bình an yên ổn sống một cuộc sống bình thường thôi. Minh Thành… em hối hận rồi.”
Nhìn thấy biểu cảm khổ sở của Liêu An, Lý Minh Thành thật sự là không nỡ. Ông ta đương nhiên biết, một khi chuyện bại lộ thì nhà họ Tô chắc chắn sẽ không tha cho hai người họ. Nhưng… bắt ông ta từ bỏ kế hoạch mà mình đã dày công cố gắng bao nhiêu năm qua ông ta lại không đành.
“Đừng lo! Anh nghe nói ba ngày nữa, Tô Diễn sẽ tổ chức một cuộc họp gia đình để chuyển nhượng hai mươi phần trăm cổ phần của Tô thị cho Gia Di. Đợi đến lúc đó, lấy được cổ phần rồi chúng ta sẽ bán nó. Lấy được số tiền từ việc bán cổ phần, chúng ta sẽ ra nước ngoài định cư, vĩnh viễn không về đây nữa.”
Liêu An nhìn Lý Minh Thành, trong đôi mắt của bà vẫn có chút nghi ngờ hỏi.
“Có thật không?”
“Thật! Cố gắng lên, chỉ một vài ngày nữa thôi.”
“Nhưng… Còn những người biết chuyện này… họ sẽ…”
“Anh đã có cách! Em đừng lo.”
[…]
“Tâm Di… Chị xin lỗi.”
Tiêu Lệ vừa dắt chiếc xe máy của mình, vừa quay lại khổ sở nói xin lỗi với Tâm Di.
Chuyện là lúc nãy, Tâm Di muốn về nhà của cậu mình. Tiêu Lệ rất tốt bụng, liền ngỏ ý đưa cô đi. Kết quả, đi được nửa đường thì chiếc xe giở chứng, chết máy dọc đường. Kết quả là Tiêu Lệ dắt còn Tâm Di thì đẩy xe.
Nhìn thấy bộ dạng hối lỗi của Tiêu Lệ, Tâm Di bật cười rồi trả lời.
“Có gì đâu mà xin lỗi chứ. Chị cũng là có ý tốt thôi mà.”
“Chị chỉ muốn đưa em về nhà thôi. Ai ngờ…”
“Được rồi được rồi! Phía trước hình ngư có tiệm sửa xe đó. Chúng ta để xe ở đó, em gọi người tới đón là được mà.”
“Em. thật sự không trách chị đó chứ?”
“Thật mà. Chị đừng có tự trách nữa.”
“Tiểu Di Di! Em thật tốt.”
“Đi thôi.”
Hai người tiếp tục đẩy. Quả nhiên ở đoạn đường phía trước có một tiệm sửa xe môtô.
Gửi xe lại cho ông chủ kiểm tra, Tâm Di lấy điện thoại ra định gọi cho chú Lâm đến đón thì điện thoại lại cùng lúc reo chuông. Tâm Di nhìn dãy số gọi đến thì liền nhấn nút trả lời.
“Alo! Cậu à …”
“Tiểu Di! Con đang ở đâu?”
“Con đang trên đường về nhà. Nhưng mà…”
“Có chuyện gì sao?”
“Cậu à! Chiếc xe của bọn con bị hỏng dọc đường rồi. Bọn con đang ở một tiệm sửa xe trên đường Hoàng Á.”
“Con gửi địa chỉ rồi đứng yên đó đợi cậu.”
“Dạ! Con biết rồi.”
Tắt máy, cô gửi địa chỉ cho Diệp Thanh. Hai người đứng đợi ở đó, một lúc sau thì Diệp Thanh lái xe đến.
Bước xuống xe, ông nhỏ giọng hỏi Tâm Di.
“Sao con không gọi cậu tới đón?”
“Dạ… Tại vì…”
Tâm Di ngập ngừng nhìn sang người đang đứng bên cạnh. Tiêu Lệ mím môi nhìn cô, hai người nhìn nhau với biểu cảm rất buồn cười.
Đưa mắt nhìn sang người kia, ông nhỏ giọng hỏi.
“Đây là…”
“À! Đây là chị Tiêu Lệ, bạn của con.”
“Chào cô! Tôi là Diệp Thanh, là cậu của Tâm Di.”
Diệp Thanh mỉm cười rồi gật đầu chào Tiêu Lệ.
Tiêu Lệ đứng đó, đôi mắt bắt gặp nụ cười kia, một cảm giác xao xuyến bất giác ập đến. Cô nhìn Diệp Thanh đến ngẩn người.
Người đàn ông này… thật quá là soái đi. Trái tim nhỏ bé của cô… sao lại đập mạnh thế này…
“Chị! Chị không sao chứ?”
Tâm Di đưa tay ra vỗ nhẹ vào vai khiến Tiêu Lệ giật mình. Nhớ lại khoảnh khắc lúc nãy,. bản thân nhìn chằm chằm người ta, Tiêu Lệ bỗng nhiên ngượng đến đỏ hết cả mặt.
“Chị… Chị không sao! Chào anh! Tôi là Tiêu Lệ, bạn của Tâm Di.”
“Không sao không sao.”
Tâm Di đứng đó, lặng lẽ như vô hình. Chỉ là cô cảm thấy cái bầu không khí này có gì đó quá là quái dị đi. Hình như là có chút mùi say say…
Nhìn gương mặt đỏ ửng của Tiêu Lệ, cô mím môi cố giấu đi nụ cười của mình. A… đây là… tình yêu sét đánh trong truyện đây mà. Nếu đã như vậy thì cô làm người tốt, đẩy thuyền cho họ vậy.
“Cậu à! Chúng ta… có thể mời chị ấy về nhà không?”
“Con muốn sao cũng được.”
“Dạ!”
“Chị Tiêu Lệ! Chị có muốn đến nhà cậu em không?”
“Chị… hình như không được tiện lắm.”
“Tiện mà tiện mà. Đi thôi! Chúng ta về nhà.”
Tiêu Lệ e dè nhìn người đàn ông trước mặt. Trái tim cô thật sự là sắp rơi xuống đất mất rồi. A… đẹp trai quá đi mất…
Tâm Di lén lút mỉm cười rồi kéo cô ngồi vào trong xe.
Diệp Thanh ngồi vào ghế lái, khởi động xe rồi đưa hai người về nhà của mình. Chắc là ông ấy không biết, ở dãy ghế phía sau có một đôi mắt đang lén lút nhìn mình rồi mỉm cười…