Đới Hân Hân nghe xong thì sắc mặt trở nên tái mét. Cô ta không nghĩ tới, việc làm của mình vậy mà lại gây ra hoạ. Tống An Hạo chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này một cách dễ dàng được. Nếu bây giờ không đáp ứng yêu cầu đó thì cả hai người đều khó mà sống yên.
Nhìn bộ dạng thất thần của hai người trước mặt, anh lại chỉ cảm thấy vô cùng buồn chán.
“Sao hả? Rốt cuộc là có quỳ hay không?”
“Tống tổng! Tôi biết mình sai rồi, xin anh giơ cao đánh khẽ…”
“Cũng được thôi! Nếu như không quỳ thì tôi sẽ nói chuyện với anh trai của cô vậy.”
“Anh…”
Khí thế này rõ ràng là đang ép buộc. Ý là nói nếu như không làm theo thì anh sẽ lấy chuyện này ra nói lại với người làm chủ nhà họ Đới.
Thẩm Thiên Nam vẫn luôn giữ im lặng, bây giờ lại đột ngột lên tiếng.
“Được! Tôi quỳ.”
“Cút!”
Đới Hân Hân vội vàng đỡ Thẩm Thiên Nam đứng dậy. Ngay khi hai người họ vừa định bỏ đi thì An Hạo liền lên tiếng giữ lại.
“Đới Hân Hân! Lần này chỉ là cảnh cáo nhẹ mà thôi. Nếu như sau này, để tôi biết được cô cố tình gây sự với cô ấy… cái danh thiên kim tiểu thư nhà họ Đới này cô cũng không giữ nổi đâu.”
Giọng nói của anh nói ra rất nhẹ nhàng. Vậy mà khi rơi vào trong tai của Đới Hân Hân thì liền trở nên vô cùng kinh hãi. Dựa vào quyền lực của Bạch thị lại cộng thêm địa vị của Bạch Chí Thanh, bắt cô ta rời khỏi Đới gia với anh mà nói còn đơn giản hơn là lật bàn tay.
Vậy nhưng dù có tức giận trong lòng thì cô ta cũng không dám phản kháng. Cúi mặt xuống, dìu Thẩm Thiên Nam đi ra khỏi cửa, cô ta còn không quên để lại cho cô một ánh nhìn đầy sự thù ghét.
Tâm Di nhìn thấy ánh mắt đó nhưng cô cũng chẳng buồn quan tâm. Dẫu sao thì cô cũng không muốn có bất kì mối liên cần nào với hai người bọn họ cả.
Mọi chuyện xem như đã kết thúc. Đám đông lúc nãy cũng mau chóng tản ra. Đợi đến khi đám người kia đi hết, cô mới quay sang nhìn Ngọc Mai.
“Xin lỗi! Tôi đã liên lụy đến cô rồi.”
“Không sao đâu! Dù sao thì tôi cũng quen rồi.”
“Xin lỗi!”
“Thôi! Hai người cứ tự nhiên mua sắm, tôi còn có việc phải làm, xin phép đi trước.”
Cúi đầu chào hai người, cô bé ấy vội vã rời đi. Tâm Di nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn ấy,. bản thân cô lại khẽ thở dài.
“Sao vậy? Vẫn không vui sao?”
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai khiến cô không thể không quay lại nhìn. Vừa quay lại thì liền nhìn thấy gương mặt đẹp trai, xảo trá ngời ngời của An Hạo xuất hiện trước mặt mình. Cô nhìn anh một lúc rồi lên tiếng hỏi.
“Sao anh lại ở đây?”
“Anh… Đi mua chút đồ về nấu cơm cho em.”
“Em đây không dám làm phiền anh đâu thưa Tống tổng.”
Hai chứ sau cùng cô cố ý kéo dài hơn. Anh nghe qua liền biết là " bà xã đại nhân " nhà anh giận rồi.
Nắm lấy cánh tay cô, anh khẽ mỉm cười dịu dàng. Nói đúng hơn chính là nụ cười đang cố gắng che giấu tội lỗi.
“Vợ à…”
“Xin lỗi! Tôi không dám nhận.”
“Thôi mà… Em đừng giận có được không?”
“Tống An Hạo! Em hỏi anh lần nữa. Cuối cùng thì anh là ai hả?”
“Anh… Là chồng tương lai của em.”