Tâm Di rất nhanh đã thích ứng được với công việc mới. Cô hoà đồng, vui vẻ, rất được các đồng nghiệp ở đây yêu quý. Đặc biệt là Tiêu Lệ, cô ấy luôn tận tình giúp đỡ cô hết lòng hết dạ.
Hôm nay, vẫn như thường ngày, Tâm Di đến cửa hàng và bắt đầu công việc quen thuộc. Tô Uyển Ninh mặc dù vẫn chưa biết được lai lịch thật sự của cô, nhưng linh cảm của bà mách bảo, giữa họ chắc chắn có một mối liên kết nào đó. Vậy nên, bà ấy đối xử với cô vô cùng tốt.
“Di Di à!”
Tô Uyển Ninh từ trên tầng đi xuống, còn chưa thấy mặt người thì đã nghe thấy tiếng gọi tên cô. Mọi người ở đây đều đã quen cả rồi, họ cũng rất yêu quý Tâm Di nên việc bà chủ có hơi thiên vị cô một chút thì họ cũng không có ý kiến gì. Ngược lại, họ còn cảm thấy vui thay cho cô.
Nghe bà chủ gọi tên mình, Tâm Di vội đi lên phía trước rồi đáp lời.
“Bà chủ! Tôi ở đây.”
Nhìn thấy cô gái nhỏ đứng đó, Tô Uyển Ninh chậc lưỡi một cái rồi nhẹ giọng trách móc cô.
“Đã nói bao nhiêu lần rồi, cứ gọi là cô út đi, gọi bà chủ nghe xa cách quá.”
Tâm Di cười khổ, cô trước giờ đều chỉ có một mình, không có họ hàng thân thích. Bây giờ gặp được bà ấy, cô rất quý. Nhưng cách gọi thân mật như vậy, cô lại gọi không quen miệng cho lắm.
Nhìn thấy biểu cảm của cô, Tô Uyển Ninh cũng chỉ biết lắc đầu thở dài. Đường đột bắt cô gọi mình như vậy, quả thật là làm khó cho cô rồi. Dù biết rõ, út nhiều gì cô gái nhỏ này cũng có quan hệ với Tô gia, việc gọi như vậy cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Nhưng dẫu sao thì cô cũng đã lưu lạc bên ngoài rất lâu rồi, cho nên cũng không thể ép buộc cô được.
“Được rồi! Không ép con nữa. Tập gọi dần từ từ rồi sẽ quen.”
“Dạ!”
“Anh hai! Anh cũng tới đây sao?”
“Là Uyển Ninh gọi anh đến. Cũng không biết là có chuyện gì nữa.”
“Nếu như đã tới thì vào thôi.”
Tô Dĩ Đông gật đầu rồi hai người cùng đi vào trong.
Vừa bước vào cửa hàng, họ đã được Tiêu Lệ chào đón.
“Xin chào quý khách! Rất vui khi quý khách đã ghé thăm cửa hàng chúng tôi.”
Tô Dĩ Thiên nhìn cô gái đang đứng trước mặt. Khoé môi kéo ra một nụ cười trêu chọc.
“Ây da! Tiêu Lệ chúng ta lại gặp nhau rồi.”
“Cậu ba! Đã lâu không gặp.”
Tô Dĩ Thiên còn muốn trêu chọc cô thêm vài câu nữa nhưng đã bị Tô Dĩ Đông chen ngang vào.
“Uyển Ninh đâu?”
“Thưa cậu hai! Bà chủ đang ở trên phòng làm việc, một lát nữa sẽ xuống ngay ạ.”
“Vậy sao?”
“Vâng! Bà chủ bảo tôi tiếp đón hai cậu. Mời hai cậu ngồi nghỉ ngơi trước ạ.”
Tiêu Lệ kính cẩn cúi đầu mời hai vị khách đặc biệt đi về phía chiếc ghế sofa. Sau khi mời hai người họ ngồi xuống thì cô xin phép rời đi.
Đi về hướng của Tâm Di làm việc, Tiêu Lệ liền gọi cô.
“Di Di! Em qua đây.”
“Chị có chuyện gì sao?”
“Bên ngoài có hai vị khách đặc biệt, em giúp chị lấy cà phê ra mời họ.”
“Vâng! Em sẽ làm ngay.”
Sau khi phân phó xong, Tiêu Lệ trở ra, đứng đối diện với hai người họ. Một lúc sau thì Tâm Di từ bê trong bưng ra hai tách cà phê.
“Mời hai vị dùng cà phê.”
Đặt tách cà phê xuống trước mặt từng người, Tâm Di kính cẩn cúi đầu nhỏ giọng nói.
Tô Dĩ Thiên đưa ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ rồi hỏi.
“Cô là nhân viên mới sao?”
“Vâng!”
“Ừm! Cô tên gì?”
“Dạ thưa Diệp Tâm Di.”
Tô Dĩ Đông đang lướt điện thoại, vừa nghe qua ba chữ Diệp Tâm Di thì liền ngẩng mặt lên nhìn. Khi bắt gặp gương mặt non nớt của cô gái nhỏ, đôi mắt điềm tĩnh kia bỗng dưng hơi chấn động.
Nhìn cô gái nhỏ trước mặt này, tại sao lại cảm thấy thân thuộc đến thế? Đặc biệt là gương mặt đó, hình như là ông đã từng gặp qua. Còn có cái tên Diệp Tâm Di… Diệp Tâm Di… lại khiến ông nhớ đến người vợ của mình Diệp Tâm Ly…
“Cô họ Diệp?”
“Vâng! Tôi họ Diệp.”
“Vậy cô có biết Diệp Tâm Ly hay không?”