Sau đó Vũ Thiên cùng Tố Tố và Phương Uyển cũng đã đi vào giấc ngủ.
“----”
Vào lúc này, trong đêm khuya tại Thanh Trúc Đảo, trên đỉnh núi Mai Hoa có một cô gái khoảng mười bảy tuổi, dung mạo mỹ miều đang đước trước một cái vực thẩm, nàng hiện tại đang khóc như lê hoa đái vũ.
Không ngừng gào thét, tiểu thủ của nàng thì đấm vào lòng ngực của mình:
“Là do, là do Dung Nhi vô dụng, nên, nên phụ thân mẫu phân phải vì cứu ta mà mất mạng…”
Người thiếu nữ này không có phương danh, nàng chỉ biết từ lúc nàng có nhận thức cho đến bây giờ mọi người trong tổ chức điều gọi nàng là Sát Mỹ Dung, song thân của nàng bằng Dung Nhi mà thôi…
Nguyên nhân khiến ba mẹ của Mỹ Dung, là vì một nhà ba người của nàng muốn rời khỏi tổ chức (Đây là một tổ chức sát thủ), cao tầng của tổ chức trước mặt thì đồng ý với yêu cầu của gia đình Dung Nhi, nhưng sau lưng thì lại sai người trong tổ chức hạ sát cả ba để giữ sự tối mật cho tổ chức.
Song thân của nàng cũng đã có tu vi Thiên Phú Tổ, nhưng dưới sự vây công của hơn mười tên cường giả có cùng cảnh giới, bọn họ cũng chỉ có thể hy sinh bản thân mở ra một con đường máu để cho nữ nhi của mình trốn thoát mà thôi.
Trong lúc đau thương quá độ vì mất đi mẫu thân và phụ thân, đồng thời với sự tuyệt vọng trước sự cường đại của tổ chức, khiến Mỹ Dung cũng không thể sinh ra ý niệm trả thù.
Nên nàng đã trọn cách nhu nhược nhất, là tiến đến nơi này để uyên sinh, đi xuống hoàng tuyền cùng song thân của mình…
Hít một hơi thật sâu, rồi dung nhi hét thật to:
“A a a...”
Sau đó lùi về sau ba bước, rồi chạy thật nhanh tiến về phía vực thẩm rồi nhảy xuống. Bỗng dưng lúc này dị biến phát sinh, chỉ thấy một ông lão râu trắng bạc phơ đang tư phía dưới vực bay lên, vị cường giả này cũng tiện tay túm cỗ nàng kéo lên.
Bi kéo lên nàng lại liên tục lấy đà rồi nhảy xuống vực, nhưng lần nào cũng vậy cũng bị vị lão nhân này dùng linh lực của bản thân nắm đầu lôi lên, đến lần thứ tư ông lão này cũng đã thấy phiền rồi dùng linh lực của bản thân định trụ lấy Sát Mỹ Dung, rồi cười híp mắt nói:
“Ha ha, tiêu oa nhi kia, gặp phải chuyện gì, mà quyết tuyệt uyên sinh như thế, đừng phí phạm thiên phú trời cho bản thân ngươi như thế chứ”.
Trong lòng ông ấy thì thầm nghĩ:
“Không biết tiểu nha đầu Độc Cô Yên Lan năm nay có bệnh hả gì ấy, vậy mà lại thu đệ tử, làm đại ca cũng phải bắt ta ra ngoài kiếm một cái, nói cái gì mà khi Học Viện chính thức chiêu sinh, sẻ cho ba tên đồ đệ chân truyền giao lưu một thoáng.
Ta phi ta phi, cái gì mà giao lưu chẳng phải là thấy ta quá lười, muốn kiếm việc cho ta làm hay sao, nhưng vận khí của Độc Cô Tuyệt ta cũng không tệ, mới rời khỏi Thiên Phú Học Viện dạo một vòng đã tìm thấy được tiểu cô nương này (Ông lão này cũng là một trong tam đại hiệu trưởng của Thiên Phú Học Viện).
Nữ oa này thiên phú cũng rất tốt a, ám hệ thất cấp, thiên phú có cùng thuộc tính với lão phu, nhất định phải thu làm đệ tử chân truyền mới được”.
Nghe thấy lời nói của ông lão, Dung Nhi hét ầm lên:
“Ông lão chết bầm mau thả ta ra, hãy để cho ta chết đi, ta là một người vô dụng mà… oa oa oa…”
Nghe thấy bốn chữ ông lão chết bầm, Độc Cô Tuyệt đã ho sặc sụa rồi, vẫn cố gắng chấn tỉnh đáp:
“Tiểu cô nương có được thiên phú ám hệ thất cấp, thuộc tính thiên phú đỉnh cấp thế mà còn cho mình là vô dụng, thì trên đời đã không còn thiên tài nữa rồi a.
Hãy nói cho lão phu biết, đến cùng ngươi gặp được chuyện gì, biết đâu ta có thể giúp được cho tiểu oa nhi ngươi”.
Lúc này Mỹ Dung đã có lại một chút bình tỉnh rồi, nàng vội vàng đánh giá ông lão trước mắt của mình, những gì Dung Nhi là một ông lão với quần áo rách nát trên người, trên thân thì phát ra mùi rượu nồng nặc. Sát Mỹ Dung càng khóc và gào thét to hơn:
“Hu hu hu, một ông lão lôi thôi nát rượu như ngươi thì giúp được gì cho ta, cái tên cao tuổi nhà ngươi mau thả tiểu cô nương như ta ra, cho ta được chết đi.
Ta không muốn sống nữa, ta phải tận mắt thấy ba mẹ mình chết đi vì ta, mà không có cách nào giúp đỡ họ.
Tiểu nha đầu ta cũng không có biện pháp báo thù cho họ, ta thật vô dụng vô dụng quá mà… oa oa…”
Lão Nhân đã bắt được trong điểm trong lời nói của Mỹ Dung lên tiếng giảng:
“Tiểu nha đầu có thể ngừng khóc được không, phiền chết lão gia ta rồi…
Không phải là song thân bị kẻ thù giết sao, trở thành đệ tử trân truyền của lão phu, ta sẽ cho người thực lực trả thù, có được cửu cấp thiên phú và sở hữu song tuyệt thiên phú (tên hiệu trưởng này tuy lười thật nhưng tài phú lại đứng đầu Thiên Phú Học Viện)”.
Ta phi, Mỹ Dung càng thêm bực mình đáp:
“Dựa vào bộ dáng của ngươi cũng có thể phát ngôn như thế, ta là heo mới tin cái xú lão nhân ngươi, ngươi nghĩ ngươi là ai…?”
“Ta là ai ư”.
Ông lão hỏi lại bản thân, sau đó chợt nhận ra mình chưa giới thiệu, mới vội vàng trả lời:
“Nha đầu, ngươi biết Thiên Phú Học Viện không, ta chính là một trong tam đại hiệu trưởng của nơi đó”.
“Ta phi ta khinh, ngươi mà là hiệu trưởng, chắc học viên sẽ nát rượu hết a”.
Lão nhân ấy lúc này đã nổi điên rồi, nói thêm vài câu nữa chắc sẽ bị Mỹ Dung chọc cho tức chết, ông ấy lập tức túm lấy Dung nhi, phá không gian bay đi mất, trong lòng thầm nghĩ:
“Ngươi không tin chứ gì, lão già ta sẽ đưa ngươi về học viện, xem lúc đó ngươi tin hay không”.
“----”
Trở lại Hoang Mạc Đảo, lúc này trời cũng đã sáng rồi, sau khi dùng xong bữa sáng, Vũ Thiên, Tố Tố Và Uyển Nhi một lần nữa đến theo chân Ái Hoa Tiên Tử một lần nữa đi đến Hoang Vu Đại Đấu Tràng.
Bước vào tòa lâu hai tầng của đấu tràng, bọn họ đã thấy Mi Mi và Lão Trong tài đã ở trong đó đợi từ sớm rồi…
Sau đó bọn họ ngay lập tức tiến lên tầng trên, truyền tống vào tầng một của đấu tràng, rồi tiến vào phòng của ông ấy, sáu người lại truyền tống thêm một lần nữa mới có thể đến được tầng bốn của Hoang Vu Đại Đấu Tràng.
Khi đã đến tầng thi đấu bốn người Ái Hoa theo chân Mi Mi vào phòng chờ, còn vị trọng tài ấy đã đi đăng ký thông tin chiến đội thi đấu cho tầng một rồi.
Vừa vào trong phòng, Mi Mi lên tiếng nhắc nhở:
“Lần này ba vị đấu sĩ hãy cận thận, theo nguồn tin mà tầng một chúng ta điều tra được, lần này tiểu đội của Xà Nhân Tộc rất mạnh, có sự tham gia của thánh nữ Mỹ Linh Lung và một cặp tỷ muội đồng sinh đều sở hữu song tuyệt thiên phú”.