“Tiểu Nhan đến ngâm chân sao?” Chị lễ tân thấy cô liền tươi cười chào hỏi.
Cô gật đầu: “Dạ, trời lạnh, chân em đau quá, ngủ không nổi.”
Lễ tân thu lại nụ cười, cảm thấy cô bé xinh xắn này thật đáng thương, còn trẻ đã bị chấn thương nặng, tới lúc về già chắc chắn còn khó chịu hơn nữa.
Massage xong mới ngâm chân, xong cũng đã hơn một tiếng sau, Trác Mộng Nhan nghỉ lại thêm 10 phút mới rời khỏi spa.
Chỉ là chân vẫn còn đau nhức nhiều.
Đêm khuya tuyết đầu mùa cũng rũ xuống nhân gian, phủ trắng cả đất trời, Trác Mộng Nhan vì nhức chân mà tỉnh dậy.
Kể từ khi cùng Lôi Kình chiến tranh lạnh, Trác Mộng Nhan không chủ động liên lạc với anh, Lôi Kình cũng giận cô vài ngày, cuối cùng vẫn là anh cầu hòa trước.
Về sau toàn là anh chủ động, tần suất gọi cho cô, nhắn tin cho cô so với trước đã giảm nhiều, vì trước đó anh đã nói sắp tới anh bận vì dự án kia. Cô không hỏi anh đang làm gì, nhưng cô biết anh rất coi trọng nó, cũng không muốn làm phiền anh. Đợi anh chủ động nhớ tới mới cùng trò chuyện. Nhưng Trác Mộng Nhan nhận rõ rằng bọn họ đều không còn thoải mái, tự nhiên như xưa, ai cũng dè dặt, bất an, sợ sẽ đâm rách bức màn vô hình đó.
Cho đến đêm nay, cơ thể đau đến chết đi sống lại, cô chưa bao giờ yếu đuối như vậy, và cô muốn được nghe giọng của anh, muốn được anh an ủi mình.
Trời lạnh lẽo nhưng trên trán cô lại rịn một tầng mồ hôi, cô cắn môi cố chịu cơn đau gọi cho anh.
Và rốt cuộc cái ý nghĩ trong lòng cô đã hiện một cách rõ ràng vào khoảnh khắc giọng nói của Lôi Thích Huyên văng vẳng bên tai.
“Trác Mộng Nhan? Giờ này khuya lắm rồi còn gọi anh ấy. Anh ấy đang tắm, không tiện nghe máy.”
Lý ra cô phải hỏi: “Vậy tại sao khuya thế này cô lại ở cùng chỗ với Lôi Kình còn ngang nhiên mà nhận điện thoại của anh.” Nhưng Trác Mộng Nhan không còn muốn hỏi hay nói gì nữa, cô thật sự mệt rồi, mệt đến không nhịn được mà khóc thầm sau khi cúp máy.
Ngày hôm sau, Trác Mộng Nhan ngồi trên thư viện, cô không do dự gửi tin nhắn cho Lôi Kình: [Chúng ta chia tay đi.]
Lôi Kình bị cô cả tháng nay lạnh nhạt đã sắp điên, bây giờ nhận phải tin nhắn vô tình này của cô, anh chửi thề gọi ngay lại.
“Trác Mộng Nhan, em rốt cuộc nổi hứng đủ chưa?”
Mặc kệ anh nổi cơn thịnh nộ, Trác Mộng Nhan thờ ơ đáp: “Em không muốn tiếp tục nữa.”
“Lý do là gì? Mẹ kiếp, em đừng có bảo là đã yêu người khác, ông đây không phải con nít.” Lôi Kình nghiến răng, muốn chạy tới trước mặt cô hung hăng đè cô lên giường mà làm cho tới khi cô tỉnh ra mới thôi, nhưng Lôi Kình không thể. Anh bực bội vò đầu bức tóc đợi cô đáp.
Rồi cô nói thế này: “Em chán yêu anh rồi Lôi Kình, chỉ vậy thôi.” Cứ thế ngắt điện thoại của anh, còn chặn luôn số của anh, chặn tất cả các mạng xã hội của anh.
Lôi Kình nhận thức được, cô không phải bồng bột hay dỗi hờn vu vơ. Cô thật sự muốn chia tay.
Rốt cuộc là mẹ nó cô bị úng đầu hay gì?
Cố gắng thi xong học kỳ một, Lôi Kình lập tức bay sang thành phố K, anh phải dạy dỗ cho cô nhóc đó một bài học vì cái tội chặn anh, cho anh vào danh sách đen, dám nói chia tay với anh.
Anh phải cho cô biết chỉ có anh mới khiến cô “lên đỉnh”.
Càng nghĩ càng không cách nào hạ nhiệt nổi dù tiết trời tháng một lạnh đến thấu xương.
Thế rồi anh nhìn thấy gì, anh đã nhìn thấy cô được nam sinh anh đã từng gặp một lần ôm vai, cô có giãy giụa nhưng sau đó lại cười tươi như hoa mặc cho anh ta ôm ấp mình.
Lôi Kình nắm tay thành quyền, anh chưa khi nào phẫn nộ và căm hận như lúc này.
Không nói một lời, chạy tới nắm cổ áo của Thẩm Túc cho anh ta một đấm vào mặt. Cái khuôn mặt công tử bột trắng nõn ngay tức thì bầm tím một mảng, Thẩm Túc rên đau ngã xuống sàn.
Bạn học cũng kinh hãi hét lên vây quanh.
“Lôi Kình, dừng lại.”
Cảnh tượng này vô cùng quen thuộc, như năm đó, anh vì hiểu lầm cô mà như một con sói hoang dã cưỡi lên người Hoắc Dực Hành đánh anh ta đến bất tĩnh. Mà lúc này… tương tự với dáng vẻ năm xưa, thậm chí còn đáng sợ hơn, anh cưỡi trên người Thẩm Túc không ngừng nện xuống từng cú đấm cứng như thép.
Tai không lọt một lời khuyên can nào.
Trác Mộng Nhan biết nếu không cản được, anh sẽ đánh chết Thẩm Túc.
Cô hoảng sở chạy đến thét lớn: “Lôi Kình, em ghét anh.”
“Chia tay đi.”
Hai câu liên tục, cũng là những câu chữ chí mạng đối với người con trai ấy.
Thiếu niên rốt cuộc cũng dừng tay, anh đứng dậy, cặp mắt đỏ ngầu nguy hiểm đến gần kéo cô ép sát vào ngực, anh gằn giọng: “Em mới vừa nói gì?” Bàn tay dính máu như muốn bóp nát eo cô.
Trác Mộng Nhan thở dồn dập, cô hít sâu rồi nhìn thẳng vào đôi mắt hằn đầy tia máu của anh, lạnh lùng nhả ra từng chữ: “Tôi ghét anh, Lôi Kình. Anh quên là chúng ta đã chia tay rồi sao?”
“Chia tay?” Lôi Kình cười chua chát, bóp cằm cô nâng lên: “Vậy nhắc cho em nhớ chút chuyện.” Dứt lời anh phủ lấp cái miệng nhỏ của cô, nuốt sạch những tiếng kháng cự, rên đau.
Hai tay Trác Mộng Nhan không ngừng đánh vào ngực anh, cho đến khi Lôi Kình bất ngờ rời khỏi môi cô.
Trác Mộng Nhan lạnh mặt nâng tay cho anh một cái bạt tai: “Anh cút đi.”
“Trác Mộng Nhan… từng phân trên thân thể em đều thuộc về anh.” Lôi Kình cắn chặt răng lần nữa giữ eo cô: “Em lại vì thằng khác mà đánh anh?”
Trác Mộng Nhan mệt mỏi lên tiếng: “Lôi Kình, vậy anh nghĩ lại thử xem, anh đã làm gì với tôi, anh muốn thân thể tôi, tôi đã toại nguyện cho anh. Anh nói anh yêu tôi, nhưng anh luôn mập mờ với “em họ nuôi” của mình, các người còn học cùng trường, sớm chiều ở bên nhau. Còn nữa… tôi từng hỏi ai là người đã đổi nguyện vọng đại học của anh, anh nói sao…” Trác Mộng Nhan rơi từng giọt nước mắt, cô tuyệt vọng cố gắng tiếp tục: “Anh bảo rằng anh không tìm ra, là anh đã lừa dối tôi, chỉ bởi vì anh muốn bao che Lôi Thích Huyên. Chính cô ta đã làm ra cái trò ti tiện, ly gián tôi và anh. Thế mà anh lại tha cho cô ta, giấu giếm tôi tất thảy, cả việc cô ta học cùng với anh, nếu lần đó tôi không bắt gặp hai người cười nói bên nhau có phải anh sẽ mãi mãi không cho tôi biết đúng không.” Cô đẩy ngực anh mạnh một cái.
Nâng tay chỉ thẳng mặt Lôi Kình, nước mắt cô vẫn không ngừng lăn trên má, cô nghẹn ngào thốt ra những câu chữ thật cay đắng và chua xót: “Những lúc tôi yếu đuối nhất, đau đớn nhất, cần anh nhất… anh đều ở bên một đứa con gái khác.”
Cô nhìn người đàn ông cao lớn cũng đang khóc kia, anh đứng yên không làm bất cứ hành động nào, bởi vì anh đã hoàn toàn vô lực. Cuối cùng Lôi Kình ngừng thở nghe bảo bối mà anh luôn tâm tâm niệm niệm yêu thương khàn giọng nói.
“A Kình.” Cô gọi cái tên thân mật của anh lần cuối: “Em không hối hận khi yêu anh… nhưng nếu được quay trở lại, em thà rằng chúng ta chỉ là những kẻ xa lạ.” Dứt lời cô chạy tới đỡ Thẩm Túc mặt mày bầm tím rời đi.
Cả sân trường phút chốc chỉ còn bóng dáng người đàn ông cô độc, anh ngước mặt nhìn bầu trời chói chang trên cao.
Tất thảy đều tan biến, chỉ còn mỗi nụ cười rạng rỡ của cô gái nhỏ, cô gái mà anh yêu ngay từ lần đầu gặp gỡ.
Hết lần này đến lần khác khiến cô tổn thương, cả hai đã đi đến bước đường ngày hôm nay, anh dường như là kẻ khốn duy nhất có lỗi.
Cũng là thằng đàn ông tệ hại rạch lên người cô vô số vết thương.
Cô nói rằng nếu có thể quay trở lại cô thà rằng cả hai chỉ là những kẻ xa lạ. Nhưng anh thì, anh biết dù trở lại ngàn lần thời điểm ấy, anh vẫn yêu cô, yêu đến cả đời cũng không thể quên.
Lỗi lớn nhất của anh đó là… vẫn không biết cách yêu trọn vẹn một người.