Lôi Phong từng nhắc nhở rằng: “Con và Lôi Kình không thể, không phải vì quan hệ anh em họ trên danh nghĩa mà là Lôi Kình không yêu con. Hãy cố gắng từ bỏ thằng bé đi, con cứ cứng đầu lún sâu vào cái hố yêu đơn phương không thấy đáy này, sớm muộn con cũng sẽ đánh mất chính mình.”
Đúng vậy, cô ta dường như chẳng còn là Lôi Thích Huyên hoạt bát, hiếu động như trước nữa, cô ta trở nên ích kỷ, chanh chua, ganh tị với người con gái khác chỉ vì người đó được Lôi Phong yêu, được Lôi Kình thương.
Thậm chí là cô ta đã quá tham lam, mong muốn tình yêu của hai người đàn ông đó chỉ dành cho duy nhất mình mình.
Ánh mắt vô hồn chợt chạm tới một cặp đôi đang đè nhau trên thân cây sồi, nơi này tối như mực, chỉ có ánh trăng mờ nhạt cùng ánh đèn mông lung ở xa xa hắt tới, mắt tỏ thế nào cũng chịu thua, cô ta dừng bước, khoảng cách tuy không xa nhưng vì cô ta để chân trần đi trên cát nên không gây ra tiếng động mà cặp tình nhân nọ lại đang say trong nụ hôn cháy bỏng nên chẳng để tâm tới xung quanh.
Sợ làm phiền tới bọn họ, Lôi Thích Huyên cố gắng đi nhẹ hơn, thời điểm lướt qua cô ta nghe rõ ràng giọng đàn ông quen thuộc. “Cô bé, em mà còn trêu nữa, anh làm em tại đây đấy.”
Hơi thở của Lôi Thích Huyên ngưng trọng, cô ta cắn mạnh môi, sau vài giây nín thở như sắp chết, cô ta cố gắng nhấc chân lên bước đi một đường không ngoảnh lại. Xa dần giọng nói trầm khàn luôn dỗ dành, an ủi cô ta suốt hơn mười năm qua, cô ta nghĩ rằng chưa có thời khắc nào khiến cô ta tuyệt vọng và bi ai như lúc này. Tại sao? Ông trời phải bắt cô ta nhìn thấy tất thảy những cảnh mà cô ta căm ghét nhất cõi đời này?
“A Nhan, về sau lại mua cho em kiểu đầm lông vũ như thế này nhé?” Thiếu niên thở gấp như vừa hôn vừa thả giọng.
Cô gái nhỏ ôn nhu “dạ” một tiếng. Sau đó là những âm thanh môi lưỡi ướt át quyện chặt vào nhau.
Lôi Thích Huyên rơi từng giọt nước mắt, rồi chuyển dời ánh nhìn mờ mịt đến biển trời lồng lộn, cô ta nghĩ… cô ta muốn được hòa quyện cùng với nó.
Cả không gian đều đang chìm trong những cuộc vui, bất ngờ có tiếng ai đó gào thét. “Có người đuối nước. Nhanh… cứu.”
Không ai thấy rõ Trầm Miên đã bất chất Dư Mẫn Tiệp lôi kéo mà một đường lao xuống biển đen.
Khoảnh khắc ôm được Lôi Thích Huyên lên bờ thì anh đã chẳng còn chút sức mà động đậy, Lôi Thích Huyên càng khỏi phải nói, cô ta đã bất tỉnh.
Có ai đó sơ cứu tạm thời cho cô ta, cô ta vẫn nhắm nghiền mắt, Lôi Phong cùng cả nhóm chạy tới đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động.
Bế cô ta lên lao nhanh đến bệnh viện. Thế là buổi tiệc cứ thế chấm dứt, mọi người đều tập trung tại trước cửa phòng cấp cứu.
Sáng hôm sau, Trác Mộng Nhan thức dậy cùng Hoa Mỹ Cốt đến bệnh viện. Tối hôm qua vì chuyện của Lôi Thích Huyên nên Lôi Phong cùng Lôi Kình đều ở lại bệnh viện chăm sóc cô ta, các cô không tiện ở lại chỉ có thể trở về khách sạn.
Nhớ đến vẻ mặt lo lắng nghiêm trọng của Lôi Kinh lúc ấy, cô biết không nên ích kỷ nhưng mà… hai tay xoắn vào nhau, ánh mắt trôi dạt cùng cảnh vật bên ngoài.
Đến bệnh viện, lúc thấy người đàn ông có lẽ là “bạn trai” của Dư Mẫn Tiệp bên ngoài phòng của Lôi Thích Huyên, cô có chút ngạc nhiên nhưng vì bọn họ vốn không quen biết gì nhau nên chỉ khẽ gật đầu theo phép lịch sự.
Trầm Miên ngược lại không ngạc nhiên khi thấy cô và Hoa Mỹ Cốt, anh nhếch môi đoạn rời đi.
Thu hồi lại tầm mắt trên bóng lưng anh, Trác Mộng Nhan toang gõ cửa thì phát hiện vừa rồi người đàn ông kia không đóng kín, một khe hở vừa đủ để cả cô và Hoa Mỹ Cốt thấy được cảnh bên trong.
Lôi Thích Huyên yếu ớt ôm lấy eo Lôi Kình, anh không đẩy ra, còn ôn nhu mà vỗ vỗ lưng cô ta, như được cổ vũ, cô ta ở trong lòng người con trai mình yêu, ngọt ngào nói: “Anh Kình, anh còn thương em không?”
“Lại hỏi vớ vẩn gì đó.”
“Tối hôm qua… em…” cô ta ho khan vài tiếng, vừa đúng lúc chạm phải vạt váy bay nhẹ ngoài cửa chính, như đoán được người tới là ai, Lôi Thích Huyên chợt thẳng lưng, nhìn thiếu niên thật chăm chú.
“Em thấy ổn chưa?” Lôi Kình sợ cô nhóc này nhiễm lạnh nặng.
Lôi Thích Huyên không đáp, chỉ ôm chặt eo anh, cô ta đỏ mặt gọi: “A Kình.”
“Chuyện gì nữa?” Mặc kệ vẻ mặt bất lực của anh, cô ta thở gấp rồi thổ lộ: “Em thích anh.” Dứt lời không đợi thiếu niên phản ứng ra sao, cô ta đè hai vai anh, nhướn người nhắm chính xác làn môi khô ráo mà áp lên.
Lôi Kình lặng người đi mất hai giây, khi sực tỉnh liền đẩy cô ra.
“Em úng đầu rồi hả?”
“Không. Em chưa bao giờ tỉnh táo như vậy?” Cô ta khẳng định vô cùng dứt khoát.
Lại cười một cách thê lương: “Là anh không phát hiện, A Kình.” Cô ta lại lướt qua vạt váy bay bay ngoài cửa, có thể nhìn ra người nọ đang run rẩy.
Cô ta kéo lấy cổ tay Lôi Kình, liếm môi tha thiết lên tiếng: “Nếu như em tỏ tình anh sớm, có khi giờ bạn gái của anh là em, mà không phải Trác Mộng Nhan.”
“Lôi Thích Huyên.” Anh nộ lên.