Anh còn lạnh mặt dọa nạt Hoa Mỹ Cốt: "Tôi muốn nói chuyện riêng với cô ấy, cậu cùng bọn Viêm Hoài ăn cùng đi." Giọng điệu hoàn toàn không cho phép người ta từ chối.
Hoa Mỹ Cốt tái mặt liếc liếc Trác Mộng Nhan.
Trác Mộng Nhan thở dài, cô mím môi nhìn thẳng vào khuôn mặt hầm hầm của Lôi Kình, nhíu mày nói: "Anh đừng có dọa người khác."
"Anh dọa ai chứ hả? Còn không phải em dọa anh à." Đại ca à, anh nói lý lẽ chút được không, ai dám dọa anh hả?
Môi cô giật giật, ngay sau đó Viêm Hoài đã cười hớn hở lôi kéo Hoa Mỹ Cốt đi.
"Đừng có bắt nạt cậu ấy đó." Nhìn cô bạn đi rồi còn ngoái đầu lại đáng thương ngó mình mếu méo như cầu cứu, Trác Mộng Nhan không nhịn được mà lớn giọng cảnh cáo Viêm Hoài.
Khi đã yên tĩnh trở lại, Trác Mộng Nhan thở dài nhìn Lôi Kình lên tiếng: "Anh muốn nói chuyện gì?"
“Em quen Hoắc Dực Hành?”
Chớp chớp mắt, Trác Mộng Nhan cảm thấy cái tên này quen quen, giây sau chợt nhớ ra, là cái người hôm qua cô đưa tài liệu, nghĩ tới cuộc chạm mặt với Lôi Thích Huyên sau đó, chắc cô ta đã mách với Lôi Kình.
Lôi Kình chờ một hồi, quan sát từng thay đổi trên khuôn mặt xinh xắn của cô nhóc, anh cũng nhận ra hình như cô không nhớ Hoắc Dực Hành là ai, tâm tình cũng dịu xuống một chút.
“Lôi Thích Huyên nói với anh à?” Không trả lời trực tiếp mà hỏi lại, cô thật sự không thích cô ta, trông thì hoạt bát, dễ gần nhưng lòng dạ lại đầy quỷ kế. Cũng chẳng rõ cô đ động chạm gì tới cô ta mà cô ta lại bài xích mình như vậy.
Thấy Lôi Kình gật đầu, cô lại nhớ đến câu nói chế giễu, khinh thường của Lôi Thích Huyên hôm qua, hỏi thêm: “Anh với Hoắc Dực Hành là anh em?”
“Ai mẹ nó anh em với thằng đó.” Tâm trạng vừa tốt đẹp phút chốc bị cô chọc cho giận trở lại.
“Tôi… tôi chỉ nghe đồn thôi.” Trác Mộng Nhan hết hồn, không ngờ phản ứng của anh lại dữ dội như vậy, xem ra cái người họ Hoắc kia và Lôi Kình có thâm thù đại hận gì rồi, thầm nhũ sẽ không bao giờ nhắc đến Hoắc Dực Hành nữa.
Rốt cuộc Lôi Kình cũng nhận thức được vừa rồi giọng của mình có hơi hung hăng, lại dọa cô nữa rồi, thầm chửi bản thân vài lần: “Tin đồn đều là giả thôi.” Bạn trai nào đó dứt lời liền chột dạ gãi gãi mũi, thử nhìn cô, cô gái nhỏ chỉ cắm đầu ăn cơm, có vẻ như không thèm để ý đến anh nữa rồi.
Rất nhanh đến ngày thứ bảy.
Trác Mộng Nhan cầm theo túi giấy đựng “đồng phục” mà Dư Mẫn Tiệp đưa đến thẳng địa điểm tổ chức tiệc sinh nhật.
Muốn cô mặc cái thứ trang phục “quê mùa” kia sao, cô ta là cái gì mà cô phải nghe.
Đi thẳng đến trước cửa phòng, Trác Mộng Nhan gõ cửa, ngay sau đó một nam sinh ra mở cửa.
Cái gọi là đồng phục hóa ra chỉ là muốn cô bẻ mặt mà thôi. Thoáng qua những người có mặt trong phòng, không có ai mặc đồng gì đó, kế sách ngu xuẩn.
Cô ta đã mưu tính như vậy, Trác Mộng Nhan cũng chẳng buồn giữ mặt mũi cho cô ta làm gì nữa, vốn có chuẩn bị một món quà cho có lệ nhưng xem ra giờ không cần tới rồi, cô đưa cái túi giấy kia ra trước mặt Dư Mẫn Tiệp, nhếch miệng: “Sinh nhật vui vẻ.” Sau đó dứt khoát rời khỏi phòng.
Vốn cô không phải người ích kỷ đến thế, vốn định cố gắng sống chung với bọn họ nhưng đi đâu cũng gặp phải những người như thế, xấu xa, mưu tính.
Dư Mẫn Tiệp và cô đừng nói là làm bạn, đến cả nhìn cô cũng không muốn nhìn cô ta nữa.
Lôi Kình cùng đám Viêm Hoài chạy mô tô trên đường, tuy tốc độ rất nhanh nhưng anh vẫn nhìn thấy bóng dáng cô gái nhỏ đang ngồi trên chiếc ghế ngoài cửa hàng tiện lợi. Kinh ngạc vì có thể gặp cô ở đây, anh chạy vòng lại.
Kít. Tiếng phanh xe còn cả tiếng động cơ mô tô thật không muốn chú ý cũng không được.
Trác Mộng Nhan nâng mắt, thiếu niên đứng ngược sáng, ánh đèn đường màu vàng tắm trên thân thể anh, người đó đang cởi mũ bảo hiểm, rồi sau đó cả khuôn mặt anh lộ ra.
Hình ảnh đó… như mộng cảnh đẹp đẽ khiến cô rung động mà ngắm đến thất thần.
“Sao em ở đây?” Đến khi anh lên tiếng hỏi, cô mới chột dạ cụp mi.
Rồi lần nửa nhìn anh, cô nói: “Đi dạo.”
Đám Viêm Hoài chạy tới. Thấy là Trác Mộng Nhan, bọn họ biết điều đứng ở xa đợi nhưng cũng không quên nhắc nhở: “Kình ca, sắp đến giờ đua rồi.”
Lôi Kình mặc kệ, anh ngồi xuống trước mắt cô, lúc này cô đã cao hơn anh rồi.
Chợt anh hỏi: “Đi cùng anh không?”
“Đi đâu?”
Thiếu niên cười mỉm, ngón tay trỏ cong lại gõ nhẹ vào cánh mũi cô, anh nói: “Xem anh đua xe.”
Cô chớp mắt, vài giây sau gật đầu, cô nhẹ giọng. “Đưa tôi đi đi.”
Lôi Kình mất chục giây ngẩn người, anh không ngờ cô đồng ý nhanh như vậy, còn tưởng rằng phải nài nỉ một lúc nữa. Sau đó cả người lâng lâng, trái tim dâng trào ngọn lửa nóng cháy. Anh đứng dậy mở lòng bàn tay ra, nghênh ngang nói: “Ông đây đưa em đi bán.”
Trác Mộng Nhan cuối cùng cũng nhoẻn miệng cười, trước dáng vẻ kiêu ngạo của thiếu niên, cô vỗ bóp một cái vào lòng bàn tay ai đó đoạn đứng dậy.