• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai ngày trôi qua yên bình, cho đến ngày thứ ba, Trác Mộng Nhan là ban cán sự môn Toán của lớp, trước đó giáo viên toán đã dặn cô giờ giải lao thì xuống văn phòng tìm cô ấy.

Lúc này Trác Mộng Nhan đang vội vã chạy đến văn phòng, tâm trí lại thỉnh thoảng nghĩ đến Lôi Kình, cả buổi sáng nay không thấy anh đâu, cả đám Lý Vấn Hàn cũng không xuất hiện. Chắc lại rủ nhau trốn tiết.

Thở dài một hơi, lại không để ý va trúng ai đó.

Cả hai đều than một tiếng nhưng may là lực va chạm không lớn. Trác Mộng Nhan được người nọ giữ chặt tay.

“Lại khiến cậu suýt té rồi.”

Không nghĩ tới là Hoắc Dực Hành, thành thật cô cũng không ghét anh ta, nhưng cô cũng không muốn có tiếp xúc nào với anh ta. Nguyên nhân thì… ngoài vì Lôi Kình còn là vấn đề ở chính cô.

Cô lắc đầu, chưa kịp rút tay ra đã bị một âm thanh lạnh căm làm tê dại cả đầu óc: “Tình tứ quá nhỉ?” Ý mỉa mai lộ rõ mồn một.

Trác Mộng Nhan kinh ngạc nhìn sang, khuôn mặt xấu tệ của Lôi Kình rơi vào tầm mắt. Quen biết anh gần một năm nay, ít nhiều cũng nhìn ra được anh của lúc này đang tức giận, mà mức độ còn không nhẹ.



Trác Mộng Nhan vì sự xuất hiện của Lôi Kình mà quên mất cổ tay vẫn đang được Hoắc Dực Hành nắm lấy, đến khi kinh hoảng muốn rút về thì một lực lớn nắm lấy vai cô kéo giật ra. Cô đau đớn, thở nặng nề nhìn chằm chằm Lôi Kình.

Đợi khi đứng vững đã bị tiếng gầm của thiếu niên dọa cho thét lên cùng với âm thanh rên đau của Hoắc Dực Hành.

“Lôi Kình, đừng.” Trác Mộng Nhan không biết rằng, lời lẽ thốt ra trong vô thức này đã đẩy mối quan hệ của cả hai vào ngõ cụt, cũng đẩy thiếu niên đó vào tình trạng không khống chế được nữa.

Lôi Kình đạp ngã Hoắc Dực Hành xuống đất, mặc kệ tiếng la hét của bạn học, càng chẳng để lọt tai lời nói của Trác Mộng Nhan, anh cưỡi trên người Hoắc Dực Hành dùng nắm đấm cứng như thép nện liên tục vào mặt anh ta, không kiêng kỵ, nể nang. Cả khuôn mặt anh lại trở về… không, còn đáng sợ hơn cả cái đêm tại con hẻm đó. Lúc này anh không những chỉ có vẻ khát máu mà là anh thật sự muốn đánh chết Hoắc Dực Hành.

Trác Mộng Nhan thở dồn dập, nước mắt rơi không ngừng, chợt cô chạy đến bảo mấy người Lý Vấn Hàn cản Lôi Kình: “Nhanh, nếu không Hoắc Dực Hành sẽ xảy ra chuyện mất.”

Nhưng cô không ngờ, bọn họ lại lạnh lùng nhìn cô như nhìn một kẻ phản bội, Viêm Hoài cười khẩy, rồi thô lỗ nắm cổ áo của cô, lạnh giọng khinh thường: “Trác Mộng Nhan, Kình ca của bọn này chẳng thiếu gái, một đứa trơ trẽn, lăng nhăng như cô lại dám chơi anh ấy. Lần này đến cả bản thân cô còn không cứu được thì đừng mơ cứu thằng khốn kia.”

Lý Vấn Hàn dù bất mãn với Trác Mộng Nhan nhưng anh không nhịn được Viêm Hoài thô lỗ với con gái: “Đừng có động tay động chân.”

Viêm Hoài hừ một tiếng đẩy mạnh, khiến cô ngã ngồi xuống đất.

Bạn học ngày càng vây đông, không một ai dám cản thiếu niên đã biến thành con sói hoang đang không ngừng muốn cào xé con mồi.

Trác Mộng Nhan cắn chặt môi, nước mắt rơi như thác nước, cô thở mạnh rồi bất chấp tất cả đứng dậy chạy tới ôm chặt lấy thiếu niên đang cưỡi trên người Hoắc Dực Hành.

“Lôi Kình…” Cô bậc khóc nức nở, giọng không rõ nhưng vẫn đi vào tai anh: “Xin anh… xin anh đừng đánh nữa…xin anh… Lôi Kình.”

Cô từ phía sau ôm chặt cổ Lôi Kình, quả thật có chút cản trở, nhưng thứ cản trở và khiến anh dần dần hạ tay chính là tiếng khóc thương tâm cùng với những câu chữ cay đắng đó.

Lôi Kình gầm lên rồi kéo mạnh tay cô hất ra.



Thiếu niên mang khuôn mặt của diêm vương, anh cúi đầu nhìn cô, bóp lấy cái cằm tinh xảo nâng cao, nghiến răng nói: “Lôi Kình tôi đây đúng là mắt mù mới thích cô. Ông đây thích được cũng bỏ được. Bởi vì… Trác Mộng Nhan cô không xứng.” Buông cái cằm cô ra, cũng không nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của cô thêm giây nào.

Anh giẫm lên ngực Hoắc Dực Hành, khuỷu tay đặt trên đầu gối, cúi người từ trên cao khinh thường nhìn xuống anh ta, thiếu niên cười vang một tiếng: “Mày muốn gái của tao đúng không, cho mày.”

Trác Mộng Nhan chết trân không thở nổi nhìn bóng lưng kiêu ngạo, hiên ngang của anh xa dần, bên tai là vô số lời nói ác ý, chế giễu, khinh bỉ. Những tiếng cười đùa trên nỗi đau của người khác cũng không khiến cô tỉnh táo.

Hoắc Dực Hành được người đưa đến phòng y tế cô cũng chẳng quan tâm, giáo viên đến bảo cô đến văn phòng đoàn cô cũng không nghe rõ. Đến khi Hoa Mỹ Cốt đau lòng đỡ cô đứng dậy, mang cô rời khỏi nơi đó, cô mới dần trở về với hiện thực tàn nhẫn đang diễn ra.

Ngồi bên cạnh Hoa Mỹ Cốt dưới gốc cây, cô gác đầu trên vài cô bạn, khóc tức tưởi, miệng lẩm bẩm: “Tại sao anh ấy lại không tin… tại sao không cho… không cho tớ cơ hội.. giải thích.”

Hoa Mỹ Cốt đỏ mắt ôm lấy vai Trác Mộng Nhan, chuyện Lôi Kình đánh Hoắc Dực Hành, khi cô ấy chạy xuống đã xong hết rồi, chứng kiến Trác Mộng Nhan nhếch nhác ngồi dưới sàn, nước mắt rơi không ngừng, cả người như kẻ vô hồn, xung quanh là những lời chỉ trích, phán xét, cô ấy tức tối mắng một trận rồi ôm Trác Mộng Nhan đến đây.

Cô ấy cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra. Không phải Lôi Kình coi Trác Mộng Nhan như bảo bối sao?

Tại sao lại đối xử với cô như vậy?

Nghe tiếng khóc nghẹn uất của Trác Mộng Nhan là đủ rõ, cô có bao nhiêu tổn thương.

Hoa Mỹ Cốt gửi tin nhắn cho Lý Vấn Hàn, cô ấy phải tìm ra nguyên nhân khiến Lôi Kình đột ngột trở mặt: [Rốt cuộc Kình ca làm sao vậy?]

Lý Vấn Hàn chỉ gửi qua một video, không nói bất cứ lời nào khác.

Có Trác Mộng Nhan bên cạnh, cô ấy không xem liền được.



Vỗ nhẹ vào vai cô: “Mộng Nhan, cậu muốn về lớp không?”


Chuyện này không thể trốn tránh, cùng lắm chỉ là bị đại ca của trường cho vào danh sách đen mà thôi, Trác Mộng Nhan lau nước mắt, cô ngồi thẳng lưng, ánh mắt sưng húp, mang sự buồn đau hướng đến những thiếu niên đang chơi bóng rổ ngoài kia. Cô cắn môi để không khóc nữa, cô biết Lôi Kình đã hiểu nhầm mình, nhưng quan trọng là điều gì đã khiến anh tức đến như vậy, bởi vì cô chắc chắn anh nổi cơn thịnh nộ là trước khi gặp cô và Hoắc Dực Hành. Chỉ là cô thấy tổn thương khi bị anh nói những lời quá đáng như vậy, cô không có, cô không lăng nhăng, cô không chơi đùa gì ai cả.


Nuốt khan, cô nhắm nghiền mắt, hít sâu một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc, đứng dậy nhìn cô bạn: “Về lớp thôi, tớ không muốn tránh né.”


Mà có thể đám Lôi Kình cũng chẳng có trong lớp. Đúng như hai người suy đoán, bọn họ không về phòng học.


Nhiều ánh mắt dán chặt vào Trác Mộng Nhan, đủ thể loại, vô cùng phức tạp.


Có cô bạn vô cùng tốt bụng cho cô một thanh socola, an ủi: “Tớ tin cậu.”


Thế là đủ rồi, chỉ cần một người hoàn toàn tin bạn thì bạn chẳng sợ gì cả, huống chi cô có tận hai người bằng lòng tin tưởng cô vô điều kiện.


Trác Mộng Nhan đỏ mắt cảm ơn cô ấy: “Phi Điếu, cảm ơn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK