Lệ Thanh Kỳ và Thanh Thanh thấy ông như vậy cũng vội đỡ ông dậy nói.
” Âu lão gia ông đừng làm vậy, con biết ông yêu thương Thiên Dương muốn chọn cho anh ấy có một người vợ tốt.Con không trách ông đâu.”
” Bác à,đời người ai cũng có những sai lầm, bác đừng tự dằng vặt mình như vậy. Hôn sự trước đây là do Dạ Hàn và ba của Thiên Dương lập ra, giờ nên giử hay hủy con sẽ để cho Dạ Thanh tự mình quyết định.”
Âu lão gia đưa mắt nhìn về Thanh Thanh đầy hi vọng, cô nhìn sang Dạ Thần như ngầm hỏi ý, hắn khó chịu quay đi tỏ vẽ không đồng ý. Cô lại nhìn sang Lạc Lạc đứa con của cô và Thiên Dương, tuy trước đây nó được tạo ra không phải từ tình yêu, nhưng nó có cũng cần một gia đình trọn vẹn.Huống hồ Thiên Dương lại vì cô mà bị thương nặng như thế, cô không thể bỏ mặc anh trong lúc này được.
” Con… không thể rời xa Thiên Dương trong lúc này được,anh ấy cần con, Lạc Lạc cần con. Con xin ông cho con đón Lạc Lạc về chăm sóc thằng bé trong thời gian này có được không ạ?”
” Được, đương nhiên là được.Nó là con của con mà, con thì phải ở cùng mẹ chứ. Thanh Thanh, cảm ơn con đã tha thứ cho ông.”
Dạ Thanh mĩm cười nhìn ông rồi ôm Lạc Lạc vào lòng, cuối cùng cô cũng có thể ở cạnh con mình rồi. Nếu Thiên Dương có thể nhìn thấy cảnh này chắc anh ấy sẽ vui lắm.
Sau một hồi tâm sự cô tiễn Lệ Thanh Kỳ và Dạ Thần ra ngoài, Lệ Thanh Kỳ cứ níu lấy tay cô không muốn đi. Bà vừa mới nhìn nhận lại cô nên có chút không nỡ rời xa, Dạ Thần thấy bà cứ bịnh rịn mãi nên bước tới nói.
” Mẹ ạ, mẹ chỉ là về nhà với con thôi mà.Hết giờ làm Dạ Thanh lại đến thăm mẹ, chúng ta con dắt theo tiểu nghịch ngợm này, còn sợ Dạ Thanh không đến sao?”
” Con không phải là tiểu nghịch ngợm, con là Lạc Lạc dể thương. Cậu đừng một tiếng tiểu nghịch ngợm, hai tiếng quậy phá được không?”
” Con cũng biết trả treo nữa sao? Thằng nhóc con này…”
” Thanh Thanh, anh Dạ Thần…”
Vừa chỉ mới nghe giọng của An Tâm thôi, mà ai kia đang cao có với Lạc Lạc bỗng chóc nỡ nụ cười vui như đi hội. An Tâm từ xa vừa gọi vừa chạy đến cười hỏi.
” Hai người định đi đâu đấy?”
Câu hỏi vừa ra khỏi miệng An Tâm mới phát hiện ở đây còn có người lạ, nhưng nhìn kiểu gì cũng cảm thấy bà vô cùng quen mặt. An Tâm theo phép lịch sự cuối đầu chào, Riêng Lệ Thanh Kỳ đã nhận ra cô, bà định mở miệng hỏi thì thấy Dạ Thần nháy mắt liên tục. Như hiểu ý bà mĩm cười hỏi.
” Cháu là bạn của Dạ Thần à?”
” À dạ, cháu là Phó An Tâm, là bạn của Thanh Thanh và Dạ Thần. Bác là…”
” Đây là mẹ anh. Mẹ, đây là bạn con An Tâm.” Dạ Thần mĩm cười giới thiệu.
” Cháu chào bác ạ.”
Lệ Thanh Kỳ nhìn An Tâm từ trên xuống dưới, ánh mắt đầy ý cười liếc nhìn sang Dạ Thần.Hắn biết bà đã nhận ra An Tâm, hắn nhẹ đưa tay lên miệng ra dấu cho bà đừng nói ra sự thật. Lệ Thanh Kỳ khẽ mĩm cười xuôi theo con trai, không biết cậu con trai mình đang muốn giở trò gì mà che dấu thân phận như vậy.Nhưng chỉ cần cậu mang được đứa con dâu này trở về là bà vui rồi.Lệ Thanh Kỳ quay sang Thanh Thanh nói.
” Vậy mẹ về nhé, sức khỏe con chưa ổn con làm việc đừng cố sức quá.”
” Con biết rồi mẹ.Lạc Lạc ở với ngoại ngoan nhé! Chiều mẹ về sẽ sang đón con.”
” Vâng ạ.”
An Tâm nghe họ nói chuyện thì ngơ ra, sao Thanh Thanh lại gọi mẹ của Dạ Thần là mẹ?Chẳng lẽ Thanh Thanh là… An Tâm đưa mắt nhìn Dạ Thần như thầm hỏi, Dạ Thần nhìn cô nhẹ gật đầu xác nhận rồi bước đến nói với cô.
” Anh đưa mẹ về trước, chiều anh qua đón em sang ăn cơm với anh và mẹ.”
” Ăn cơm… với…mẹ anh sao?”
” Ừm, sợ à?”
Dạ Thần nhìn cô bằng ánh mắt trêu ghẹo khiến An Tâm mặt đỏ rần lên vì ngượng.
” Ai… ai sợ chứ, được ăn miễn phí mà sao lại không đi.”
” Vậy chiều anh trở lại đón em và Dạ Thanh, anh đi trước đây.”
Dạ Thần vừa đi khỏi An Tâm liền kéo tay Thanh Thanh hỏi.
” Cậu là em gái thất lạc của Dạ Thần sao?Chuyện này là thật đúng không? Nhưng sao lần trước mẫu giám định tóc không cùng huyết thống mà?”
” Sao cậu biết? “
” Dạ Thần nói với mình.”
” Hai người đã tiến triển tới mức nào rồi, mau khai thật đi.”
” Tụi… tụi mình chỉ là bạn bè thông thường thôi, mà cậu nói đi chứ sự thật là sao?”
” Anh ấy đã giám định lại mẩu máu, kết quả là cùng huyết thống. An Tâm, mình thật sự đã tìm được gia đình rồi.”
” Chúc mừng cậu Thanh Thanh, à không.Bây giờ phải gọi cậu là Dạ Thanh mới đúng.”
An Tâm ôm chằm lấy cô, Dạ Thanh nhăn mặt đau đớn nói.
” Cậu ôm mình chặt quá, vết thương mình đau.”
” Mình xin lỗi, xin lỗi.Mình vui mừng cho cậu quá mà quên mất, cuối cùng ông trời cũng đã công bằng với cậu rồi.”
Dạ Thanh mĩm cười, nhưng bổng dưng nụ cười ấy lại mất đi vẽ tươi tắn của ngày thường.Cô thở dài nói.
” Nếu ông trời công bằng thì đã không để cho Thiên Dương trở nên như thế…”
An Tâm biết cô vẩn buồn lòng vì Thiên Dương đã hơn một tuần rồi ẩn chưa tỉnh lại,An Tam nhẹ nắm bàn tay Thanh Thanh an ủi.
” Cậu đừng buồn, ông trời không phụ lòng người tốt đâu.Nhất định anh ấy sẽ tỉnh lại thôi.”
” Mình cũng mong là vậy.”
” Thôi được rồi đừng ủ rủ nữa vào thôi.”
Trịnh Kỳ hôm nay ra viện, Tư Thành từ sớm đã đến giúp hắn thu dọn đồ đạc. Nhưng hắn cứ ở lì trên giường mãi chẳng chịu về, chóc lát lại đưa mắt nhìn ra cửa như đang đợi ai đó. Tư Thành thắc mắc đi đến cửa nhìn ra, không thấy ai hắn quay lại nhìn Trịnh Kỳ hỏi.
” Lão nhị, rốt cuộc cậu đang nhìn gì ngoài đó hay đang đợi ai à?”
” Không đợi ai cả?”
” Thế sao cậu cứ nhìn ra cửa mãi thế, giấy ra viện cũng đã lấy rồi, mau về thôi.”
” Cậu cứ về trước đi, tôi… tôi qua thăm lão đại một lát.”
” Chẳng phải lúc nãy đã sang đó rồi sao? “
” Thì cậu cứ về trước đi.”
“Tay cậu vẩn còn đau không tiện lái xe đâu, tôi đưa cậu về.”
” Thôi được rồi, cậu ra lấy xe đi.Tôi ra sau.”
” Được, nhanh lên đấy.”
Tư Thành vừa đi khuất Trịnh Kỳ lại đến cửa ngó ra. ” Cái cô ngốc này biết hôm nay mình xuất viện mà không đến chào mình một tiếng sao? Bác sĩ gì mà vô tâm vậy chứ?” Đi đi lại lại trong phòng mãi không được, hắn bước ra đi đến phòng trực của Lý Tiểu Nhã.Thấy cô vẩn đang bận làm việc hắn đẩy cửa bước vào, thấy hắn Tiểu Nhã khó hiểu hỏi.
” Anh tìm tôi à, có việc gì sao?”
” Ừm… hôm nay tôi ra viện.”
” Tôi là bác sĩ điều trị của anh tôi biết mà. Vậy thì sao?”
Cái cô gái ngốc này, mình đã nói vậy rồi mà còn không hiểu sao? Chẳng lẽ đợi mình nói là mình đợi cô ta từ sáng đến giờ thì mới hiểu à.Lý Tiểu Nhã thấy mặt anh tự dưng trở nên khó coi liền bước tới hỏi.
” Sao thế, hay vết thương của anh có vấn đề gì à?”
Tiểu Nhã đưa tay vén áo hắn ra định kiểm tra vết thương,Trịnh Kỳ vội giữ bàn tay cô lại rồi đặt lên ngực trái mình,nơi trái tim hắn đang đập rộn ràng.Ánh mắt ôn nhu nhìn cô đầy tình ý nói.
” Phiền bác sĩ kiểm tra giùm, tôi có một vết thương mới ở đây.”