Tô An An bị lời nói của Âu Thiên Dương vã mặt một cách đau đớn, cô ta chẳng những không biết mắc cở mà còn mặt dày hỏi.
” Vậy… anh nói vợ sắp cưới của anh, là đang nói đến cô ta sao?”
Âu Thiên Dương không trả lời cô ta mà đưa ánh mắt cưng chiều nhìn về phía Trần Thanh Thanh mĩm cười nói.
” Qua đây với anh.”
Thanh Thanh mĩm cười từ từ bước về phía anh,Thiên Dương đưa tay nắm lấy tay cô kéo về phía mình, vòng tay ôm lấy eo cô nhìn về phía mọi người dõng dặc tuyên bố.
” Tôi chỉ nói một lần duy nhất, mong mọi người chú ý nghe rõ và nhớ lấy.Trần Thanh Thanh là vợ sắp cưới của Âu Thiên Dương tôi, vợ tôi không cần phải bám gót bất kì đại gia nào để được sung sướng cả.Vì cô ấy đã có tôi rồi. Tôi không muốn nghe thêm bất kì một lời bàn tán không hay nào về vợ của tôi. Nếu ai đó cố tình tung tin đồn thất thiệt, thì tôi không ngại làm cho người đó phải thân bại danh liệt đâu. Thanh Thanh chúng ta vào trong thôi.”
Âu Thiên Dương kéo cô trở về phòng trực trước bao con mắt nhìn ngưỡng mộ lẩn ghen tỵ.Tô An An nghe Âu Thiên Dương tuyên bố mà chết lặng trong lòng.Cô ta cảm mến anh từ lúc gặp mặt trong buổi party tháng trước, cô luôn tìm mọi cách tiếp cận anh, xuất hiện trước mắt anh nhưng anh chưa từng để tâm đến. Cô xinh đẹp như thế, gia thế lại thuộc giới thương lưu.Vậy mà anh lại chọn cô ấy không chọn cô.Rốt cuộc Trần Thanh Thanh tốt chổ nào sao ai cũng quan tâm đến cô ta chứ!
Tần Phong đứng trong đám đông nghe hết những gì Thiôn Dương tuyên bố. Trong lòng anh hụt hẩng không biết nên làm gì, nghe cô bị bắt nạt hắn đã vội chạy đến, nhưng cũng vừa đúng lúc chứng kiến cảnh này. Tần Phong thụt lùi khỏi đám đông rời đi. An Tâm trong thấy, lòng lo lắng vội chạy theo anh.
” Tần Phong, đợi em.”
Như không nghe thấy và cũng không quan tâm, Tần Phong đi không quay lại.Nam Cung Dạ Thần cũng không ngờ gặp được Âu Thiên Dương trong hoàn cảnh này. Em rễ tương lai đang đứng trước mặt hắn tuyên bố người con gái khác là vợ tương lai, cảm giác này vô cùng khó chịu.Dù cho hắn đang nghi ngờ Thanh Thanh là Dạ Thanh em gái thất lạc của hắn, nhưng nếu kết quả không đúng thì sao đây?Hôn ước còn chưa được giãi trừ đã tuyên bố hôn sự với người khác, tên này đúng là chẳng ra gì.
Mặc Ảnh thì lại khác, hắn chú ý đến Phó An Tâm.Từ lúc bước vào cho đến giờ hắn chỉ chú ý mõi An Tâm, vì đơn giản hắn nhận ra cô chính là tiểu thư Phó gia, người có hôn ước với Nam Cung Dạ Thần bỏ trốn cách đây gần một tháng.Nhưng chẳng lẽ thiếu gia của hắn không nhận ra cô sao? Thấy An Tâm cũng quay lưng rời khỏi bệnh viện Mặc Ảnh nói khẽ với Dạ Thần.
” Thiếu gia, cậu có quen cô gái vừa bước đi đó không?”
” Có biết, vô tình cứu cô ta một lần. Có chuyện gì sao?”
” Thiếu gia, cô ấy là thiên kim của Phó gia Phó An Tâm, hôn thê bỏ trốn của cậu đấy.”
” Cái gì? Là cô ta sao?”
Nam Cung Dạ Thần khá bất ngờ khi biết An Tâm là vị hôn thê của hắn.Trái đất này tròn thật, xoay một vòng rồi cũng gặp nhau, đúng là oan gia ngỏ hẹp mà. Thảo nào lúc đầu nghe tên cô hắn đã cảm thấy quen quen,câu chuyện bắt đầu thú vị hơn rồi đây.
” Tạm thời để cô ta yên ổn một thời gian đi, đợi tôi xác minh xem Thanh Thanh có phải Dạ Thanh không rồi xử lý cô ta không muộn. Đi thôi.”
Âu Thiên Dương kéo tay Thanh Thanh trở vào phòng trực, vừa đóng cửa lại anh đã kéo cô áp sát vào tường.Hai mắt anh nhìn cô như muốn ăn thịt cô đến nơi, khoảng cách quá gần Thanh Thanh đưa hai tay chống lên ngực anh đẩy ra.
” Anh muốn làm gì vậy? Đây là phòng làm việc của em đấy!”
” Người đàn ông lúc nãy đứng ra bảo vệ em là ai thế?”
” Anh nói Nam Cung thiếu gia sao? Em và anh ta chỉ mới quen biết mấy ngày thôi, không có quan hệ gì cả.”
” Thật không?”
” Anh không tin em? Không đúng, là anh đang ghen sao?”
” Anh không có.”
” Không có sao, trên trán anh hiện lên chữ ghen to đùng luôn đấy.”
Âu Thiên Dương vòng tay qua eo cô xiếc chặc kéo cô về phía mình trầm giọng nói.
” Đúng anh đang ghen đấy, người phụ nữ của anh lại để cho một người đàn ông khác bảo vệ trước đám đông anh vô cùng khó chịu đấy.”
” Ngốc, người ta giúp đở bạn gái anh thôi mà, ghen gì chứ?”
” Người phụ nữ của anh không cần ai giúp cả, có anh bảo vệ là đủ rồi.”
Thanh Thanh buồn cười trước câu nói của anh, có cần bá đạo thế không? Người đàn ông này của cô tính chiếm hữu cao quá rồi, nếu sau này cưới nhau thật có khi nào anh mang cô đi dấu luôn không? Cô nhìn lên đồng hồ thì giật mình đẫy Thiên Dương ra nói.
” Chết, trễ giờ rồi, em phải đi khám bệnh cho bệnh nhân đây. Anh cũng về đi.”
” Thôi được, tạm tha cho em. Bài viết kia anh đã gở xuống rồi, em yên tâm làm việc đi. Anh cũng về đây.”
– —————
Tần Phong rời khỏi bệnh viện lên xe đi rất nhanh, An Tâm chạy theo không kịp sợ hắn buồn làm chuyện thiếu suy nghĩ vội bắt xe đuổi theo.Tần Phong đến một quán rượu uống rượu một mình,lúc An Tâm vào thấy hắn đã uống hết nữa chai. An Tâm nóng ruột vội chạy đến dành lấy chay rượu khó chịu nói.
” Anh muốn chết sao? Cả đêm trực vừa sáng ra lại uống rượu, còn uống nhiều như vậy anh không cần mạng sao?”
” Mặc kệ anh.”
Tần Phong dành lại chai rượu uống luôn một ngụm lớn nhìn An Tâm hỏi.
” Em biết họ bên nhau đúng không?”
“Em…”
” Vậy tại sao em lại dấu anh? Nếu không có chuyện hôm nay sảy ra em còn định dấu anh đến khi nào? Em muốn biến anh thành trò cười trong cuộc tình của họ sao?”
” Anh Tần Phong em không có, thật ra em cũng mới biết sáng nay thôi. Em…”
” Em đừng nói nữa, em về đi anh muốn một mình.”
Tần Phong lại cầm chay rượu lên uống một hơi dài,An Tâm nhìn anh tự hành hạ bản thân mà trong lòng đau đớn. Anh không biết rằng nhìn anh đau khổ vì người khác cô đau biết chừng nào, cô yêu anh ngay cái nhìn đầu tiên nhưng anh nào hay biết. Anh vô tư kể cho cô nghe tình cảm anh dành cho Thanh Thanh như thế nào, muốn bên cô ấy ra sao. Mỗi lời nói của anh như dao cứa vào tim cô, nhưng cô vẩn giả vờ cười vui nghe anh nói hết. Cho đến ngày hôm nay thì sao? Anh vì biết Thanh Thanh yêu người khác thì quay sang trách mắng cô, thậm chí đuổi cô đi không muốn thấy cô nữa. An Tâm quay lưng bước đi mặc kệ anh, nhưng trái tim cô lại không muốn như thế.Cô quay lại dành lấy chai rượu uất ức nói.
” Anh không được uống nữa, anh có biết anh làm như thế sẽ có người đau lòng không?”
“Hơ… đau lòng, ai sẽ đau lòng cho anh đây? Cô ấy chọn anh ta cũng phải thôi, anh ta là một vị chủ tịch giàu có tiếng tâm lừng lẩy. Còn anh, anh chỉ là một thằng bác sĩ quèn, sao có thể lo cho cô ấy cuộc sống sung sướng sau này,có đúng không?”
” Thanh Thanh không phải người như thế, anh không được dùng suy nghĩ hèn hạ đó để nghỉ về cậu ấy. Yêu một người là yêu bằng cả trái tim, dù người ấy giàu sang hay nghèo khó cũng không ảnh hưởng đến tình cảm đó anh hiểu không?”
” Em đã từng yêu ai chưa?”
” Em…”