Âu lão gia kinh ngạc đánh rơi luôn quyển sách mình đang đọc, Âu lão gia nhìn Thiên Dương từ từ đứng lên hỏi.
” Ai nói con biết chuyện này?”
” Vậy là đúng phải không ông? Nếu cô ấy là người phụ nữ đêm đó sao ông còn ngăn cấm không cho con và cô ấy ở bên nhau? Còn đưa ra bằng chứng cô ấy sinh con cho một người khác để con hiểu lầm cô ấy chứ?”
” Vì thân phận cô ấy không thích hợp làm vợ con. Con có từng điều tra về gia thế cô ta chưa? Mẹ thì cờ bạc, cha thì có tiền án ra tù vì từng đâm thuê chém mướn. Một gia đình như thế có thể dạy ra một đứa con tốt sao? Một gia đình như thế có thể làm thông gia với một gia tộc tiếng tâm như Âu gia chúng ta sao?”
” Nhưng con yêu cô ấy, chúng con yêu nhau thật lòng. Sao ông có thể vì gia thế của vô ấy mà đánh giá nhân phẩm cô ấy chứ? một năm cô ấy mang thai sống ở đây chẳng lẽ ông không nhìn thấy cô ấy là một cô gái tốt sao?”
Âu Thiên Dương tức giận quát lớn, anh lại khóc.Anh như sắp nổ tung khi biết người phụ nữ năm đó là Thanh Thanh,anh trách bản thân sao không nhận ra cô sớm hơn? Thì giờ này cô đâu phải chịu bao uất ức, anh cũng đâu có cảm giác dày vò bản thân vì đã đối xử tệ bạc với cô như bây giờ.
Âu lão gia biết mình làm thế là không công bằng với anh, nhưng ông cũng đâu thể làm khác. Hôn ước với gia tộc Nam Cung còn đó, nếu để hai người đến với nhau thì nhị tiểu thư Nam Cung gia trở về ông phải giải thích sao đây? Ngày xưa ông đã có quyết định sai lầm khi tìm người sinh con cho anh, giờ ông không thể làm sai thêm lần nữa.
” Ta biết ta làm thế là không công bằng cho con, nhưng con đừng quên con còn hôn ước với gia tộc Nam Cung.Dù con có nói thế nào ông cũng không chấp nhận cô ta làm cháu dâu đâu.”
” Ông lúc nào cũng chỉ nghĩ cho mặt mũi của mình, ông có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của con không? Năm xưa ông ép con và cô ấy sinh con,bây giờ con yêu cô ấy ông lại bắt con rời xa cô ấy. Ông hoàn toàn không coi con là cháu của ông, ông chỉ xem con như một con rối,một quân cờ mặt tình cho ông điều khiển theo ý mình thôi. Dù cho hôm nay ông có chấp nhận hay không con cũng sẽ ở bên cô ấy, con sẽ bù đắp cho cô ấy những thiệt thòi mà thời gian qua con đã gây ra cho cô ấy. Còn nếu ông cho rằng Thanh Thanh đến với con vì gia sản này thì Âu thị này con trả lại cho ông, con không cần nữa.”
” Con…”
Âu Thiên Dương dứt khoát rời đi sau câu nói cương quyết của mình. Âu lão gia tức giận đến mức lên cơn đau tim,ông ôm lấy ngực mình đau đớn. Ngô quản gia thấy Thiên Dương lớn tiếng rồi rời đi ông cũng vội vào trong xem Âu lão gia như thế nào. Kết quả thấy ông đang lần mò tìm thuốc trong ngăn kéo. Ngô quản gia vội chạy đến lấy thuốc cho vào miệng ông, một lúc sau cơn đau qua đi ông ngồi ngã người trên ghế, bất chợt ông lên tiếng hỏi Ngô quản gia.
” Lão Ngô, có phải ta sai rồi không? Nó bây giờ không cần ta, không cần Âu thị. Tình yêu của nó quan trọng như thế sao?”
“…” Ngô quản gia im lặng không biết nên trã lời ông thế nào. Lúc đầu Ngô quản gia cũng từng khuyên ông không nên nhưng ông rất cương quyết. Giờ biết trách ai đây?
Ở ngoại ô thành phố, Trịnh Kỳ đang ngồi trên chiếc bàn nhỏ giữa sân, nhã từng làn khói trắng vào không trung như suy ngẩm điểu gì đó. Chiếc điện thoại trên bàn rung lên, hắn liếc mắt rồi nhanh chóng nghe máy.
” Có chuyện gì?”
” Lão nhị có chuyện rồi, người của Hắc Long Hội lại đến gây rối. Lần này có vẽ họ muốn chơi lớn rồi, tôi cần anh hỗ trợ.”
” Được, tôi về ngay.”
Trịnh Kỳ tắt điện thoại của Tư Thành nhanh chóng trở lại thành phố, khi đi không quên căn dặn đàn em trông chừng Thanh Thanh cẩn thận.
Trịnh Kỳ lái chiếc mô tô phân khối lớn phóng thật nhanh, gần đến trung tâm thành phố thì bị người của Hắc Long Hội mai phục. Bọn chúng lớn giọng nói.
” Trịnh nhị gia, chúng ta lại gặp nhau rồi. Không biết Trịnh nhị gia đi đâu mà vội vàng như vậy? Ồ…. là đang đi tiếp ứng cho Lý Tư Thành sao? Vậy thì ai sẽ bảo vệ cho chị dâu tương lai vậy? ha ha ha..”
Nghe giọng điệu của Lưu Quyền Trịnh Kỳ cũng đoán được là hắn đã mắc lừa. Mục tiêu của bọn chúng không phải là chiếm địa bàn Hắc Y Hội, mà là Thanh Thanh. Hắn quá sơ xuất rồi.
” Các người muốn gì?”
” Há há há… muốn gì? Trịnh nhị gia anh cũng ngây thơ quá đấy. Thứ bọn tao muốn là chị dâu mày tao đã có rồi, và một thứ còn lại tao cũng rất muốn chính là cái mạng của mày. Mày đã lấy đi ngón tay của em trai tao, món nợ này đến lúc phải trả rồi.”
Một cái phất tay của Lưu Quyền, bọn đàn em nhanh chóng xông lên đánh Trịnh Kỳ. Trước mặt kẻ địch quá đông lấy trứng chọi đá thì không thể nào thắng được, Trịnh Kỳ biết không thẳng nổi vừa đánh trả vừa tìm đường chạy thoát.
Nhưng Lưu Quyền đã nhận ra điều đó, hắn ta nhất quyết hôm nay phải trừ khử đi mối họa lớn này liền rút súng nhắm ngay Trịnh Kỳ bóp cò. Viên đạn xuyên qua bã vai làm Trịnh Kỳ bị thương, bọn chúng thừa lúc này đánh tới, Trịnh Kỳ cố gắng chống trã nhưng không thể nào địch lãi số đông khi đang bị thương. Tưởng chừng sẽ bỏ mạng tại đây, không ngờ Âu Thiên Dương xuất hiện đúng lúc rút súng bắn xã vào kẻ địch kéo Trịnh Kỳ đang bị thương nặng lên xe. Anh quay xe lái thật nhanh chạy về trung tâm thành phố. Trịnh Kỳ đau đớn bấu chặt vào ghế nói.
” Lão đại, mau quay lại… cứu chị dâu. Tôi bị chúng đánh lạc hướng.”
Âu Thiên Dương nhíu mày lo lắng định quay trở lại, nhưng nhìn Trịnh Kỳ bị thương quá nặng. Bọn người Hắc Long Hội lại đang đuổi theo phía sau. Nếu quay lại chưa chắc đã cứu được Thanh Thanh có khi còn nộp mạng,anh kiên định.
” Tôi đưa cậu đến bệnh viện trước.”
” Nhưng còn chị dâu?”
” Yên tâm, bọn chúng bắt Thanh Thanh là muốn dụ tôi ra mặt. Bọn chúng sẽ không làm bị thương cô ấy đâu.”
Âu Thiên Dương nhanh chóng lái xe đưa Trịnh Kỳ vào bệnh viện xử lý vết thương cho cậu. Tuy ngoài miệng nói cứng rắn nhưng trong lòng anh giờ như lửa đốt, anh cứ đi đi lại lại trong phòng vì đoán rằng bọn chúng nhất định sẽ gọi cho anh. Quả nhiên như thế, chiếc điện thoại trong tay rung lên, Âu Thiên Dương nhìn dãy số lạ trên màng hình điện thoại với vẻ mặt phức tạp nhưng cũng nhanh chóng nghe máy.
” Tôi nghe đây.”
” Chào chủ tịch Âu, à không phải nói là chào lão đại Hắc Y Hội.”
” Các người muốn gì?”
” Ấy, lão đại đừng nóng. Nóng giận có hại cho sức khỏe. Tôi có bất ngờ dành cho anh.”
” Á.. bỏ ra.”
Bên kia đầu dây cố tình làm cho Thanh Thanh phát ra tiếng kêu, Thiên Dương nghe giọng hốt hoảng của cô khẽ nhíu mày lo lắng gọi.
” Thanh Thanh…”
“Đúng thế, người phụ nữ của mày đang nằm trong tay tao. Nhìn cô ta ngon thật đấy, bọn đàn em của tao đang thèm rõ dãi đây.”
” Bọn mày muốn gì? Nếu bọn mày dám động đến một sợi tóc của cô ấy, tao sẽ sang bằng Hắc Long Hội của mày.”
” Ôi… tao sợ quá đi mất, Âu Thiên Dương mày hù tao sợ quá đấy. Mày có tin tao cho bọn đàn em tao ăn nó ngay bây giờ không?”
Nói là làm, bọn chúng cố tình chạm vào người Thanh Thanh để cô hét lên.
” Bỏ ra.. đừng chạm vào tôi.”
” Dừng tay, rốt cuộc bọn mày muốn thế nào?”
” Mười giờ ngày mai tại sườn núi ngoại thành, lão đại của tao muốn gặp mày để đàm phán. Nên nhớ chỉ đến một mình, nếu mày không làm đúng yêu cầu tao sẽ cho bọn đàn em ăn con đàn bà này trước mặt mày. Chắc mày cũng biết Hắc Long Hội bọn tao là một bang hội đáng sợ thế nào nhĩ? Tạm biệt.”
” Khoan đã, alo… chết tiệt.”
Âu Thiên Dương tức giận chửi một tiếng, Trịnh Kỳ gượng dậy hỏi anh.
” Lão đại bọn chúng nói gì thế? Có phải muốn trao đổi không?”
” Cậu bị thương rồi nghĩ ngơi đi,yên tâm tôi sẽ tự lo được.”
” Lão đại…”
Thiên Dương vội bước ra khỏi phòng đi không được bao xa đã chạm mặt An Tâm. Anh lãng tránh quay đi nhưng An Tâm đã nhanh chóng chạy đến chặn anh lại.
” Âu Thiên Dương tôi có chuyện muốn hỏi anh. Thanh Thanh mất tích mấy ngày qua có liên quan đến anh không?”
“… “
Âu Thiên Dương im lặng không nói gì, anh quay mặt bước đi. An Tâm tức giận xiếc chặt tay hét lớn.
” Âu Thiên Dương, nếu tôi biết được chuyện cô ấy mất tích liên quan đến anh tôi sẽ không tha cho anh đâu.”
Anh vẩn bỏ ngoài tai lời đe dọa của An Tâm, việc quan trọng bây giờ là an toàn của Thanh Thanh.Còn những việc khác sau này hẳn tính.