Trần Thanh Thanh nhìn Âu lão gia chấp vấn, Âu lão gia bước về phía Thiên Dương nhìn anh rồi nói với cô.
” Đúng, người đó đúng là Thiên Dương. Thế thì sao? Sao cô không tự nhìn lại bản thân mình xem, cô có chổ nào xứng với Thiên Dương không? Năm năm trước ta muốn Thiên Dương thực hiện hợp đồng đó với cô đơn giản chỉ để trừ nợ, ta cũng muốn có một đứa cháu ẩm bồng. Ta không ngờ năm năm sau cô lại là người tham vọng như thế,cô cố tình tiếp cận nó để được vào Âu gia này. Cô không hề đơn thuần như vẻ bề ngoài của mình, Cô nghĩ cô xứng sao?”
” Sao em ấy lại không xứng?”
Nam Cung Dạ Thần từ bên ngoài bước vào cùng một người phụ nữ trung niên, tuy là đã có tuổi nhưng nhang sắc của bà phải nói là cực phẩm. Bà chính là Nam Cung phu nhân Lệ Thanh Kỳ.Âu lão gia vô cùng ngạc nhiên khi thấy bà cùng Nam Cung Dạ Thần xuất hiện tại đây. Riêng Lệ Thanh Kỳ nhìn thấy Thanh Thanh bà thoáng qua vẻ kinh ngạc lẩn xúc động, khóe mắt bà rưng rưng nước mắt. Cô vô cùng giống bà thời trẻ, giọng bà rung rung hỏi.
” Con… con là Thanh Thanh sao?”
” Vâng cháu là Thanh Thanh, bác là…”
” Con có thể xoay người lại cho bác xem phần cổ sau gáy con không?”
Thanh Thanh không hiểu bà định làm gì nhưng cô cũng xoay lưng lại cho bà xem, nhìn nốt ruồi son đỏ chót sau gáy cô,hai hàng nước mắt của bà không kiềm chế được nữa mà lăn dài xuống. Bà kéo cô vào lòng ôm lấy.
” Dạ Thanh, Dạ Thanh của mẹ… mẹ tìm con hơn hai mươi năm qua con có biết không? “
” Bác gái, bác nhận nhầm người rồi. Cháu là Trần Thanh Thanh, không phải Dạ Thanh đâu ạ.”
” Không, con là Dạ Thanh, là đứa con gái thất lạc mà bao nhiêu năm qua mẹ tìm kiếm. Phía sau gáy con có một nốt ruồi son mẹ không thể nào nhầm được.”
Âu lão gia rơi vào hết kinh ngạc này đến kinh ngạc khác, chẳng lẽ cô thật sự là đứa trẻ thất lạc năm đó sao? Nếu đây là sự thật thì…
Thanh Thanh vẩn không hiểu chuyện gì đang sảy ra, tự dưng lại có người nhận là mẹ mình, rốt cuộc chuyện mà sao? Thanh Thanh đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Dạ Thần, hắn bước đến bên cô lấy ra sợi dây chuyền có khắc hai chữ Dạ Thanh đưa cho cô nói.
” Đây là tín vật lúc em mất tích đã đeo trên người, chính ba nuôi của em đã giao nó lại cho anh. Còn đây là mẫu giám định huyết thống giữa em và anh, Thanh Thanh, em chính là Dạ Thanh em gái thất lạc của anh.Cuối cùng anh cũng tìm được em rồi.”
Thanh Thanh cầm lấy tờ giám định, đúng là quan hệ huyết thống.Cô đưa mắt nhìn về Dạ Thần rồi lại nhìn Lệ Thanh Kỳ, cô không tin được đây là sự thật. Cô có mẹ còn có cả anh trai? Lúc ba sắp qua đời từng nói với cô đã tìm được anh trai cô, chẳng lẽ người ba nói là Dạ Thần sao? Cô ngập ngừng hỏi lại Dạ Thần như xác nhận lại lần nữa.
” Em không mơ đúng không? Em.. em có mẹ, có cả anh trai. Em… em thật sự có một gia đình, em không phải là một đứa trẻ bị bỏ rơi đúng không?”
” Dạ Thanh em nghe cho rõ đây,em có một gia đình đầy đủ.Em không phải làm một đứa trẻ bị bỏ rơi, mà em chính là nhị tiểu thư của Nam Cung gia. Suốt hai mươi mấy năm tìm kiếm, cuối cùng ông trời cũng động lòng cho gia đình chúng ta đoàn tụ rồi, hãy đến nhận mẹ đi em.”
Thanh Thanh quay lại nhìn Lệ Thanh Kỳ, khóe mắt bà đã lắp đầy nước mắt.Những giọt nước mắt nhung nhớ và hạnh phúc lăn dài trên má. Thanh Thanh nghẹn ngào.
” Mẹ…”
Thanh Thanh ôm trầm lấy Lệ Thanh Kỳ khóc nức nở, cô đã tìm được mẹ rồi. Thì ra cô vẩn còn một gia đình vẩn đang mong ngóng cô, vậy mà trước giờ cô cứ ngỡ họ không cần cô nữa nên mới bỏ rơi cô.Cô đã nghĩ sai về mẹ mình rồi.
Âu lão gia chứng kiến từ đầu đến giờ, phải nói là ông thật sự sốc khi biết Thanh Thanh chính là nhị tiểu thư thất lạc của Nam Cung gia. Ông nhìn Lệ Thanh Kỳ hỏi.
” Chuyện này là thật sao? Cô gái này là con của con sao Thanh Kỳ?”
Lệ Thanh Kỳ từ từ buông Thanh Thanh ra nghẹn ngào nói.
” Vâng, đây là Nam Cung Dạ Thanh đứa con mà hai mươi mấy năm trước đã bị kẻ xấu bắt đi.Khi tìm được người đàn ông đó thì ông ta bảo đã vứt đứa bé đi khi cảnh sát truy đuổi.Hai mươi mấy năm qua con vẩn luôn tìm kiếm nhưng không có tin tức gì, may mắn lần này Dạ Thần về đây đã tìm được.Dạ Hàn trên trời chắc cũng an lòng rồi.”
Nếu đúng như vậy thì Thanh Thanh chính là vị hôn thê của Thiên Dương rồi, Vậy mà bấy lâu nay ông cứ tìm mọi cách để cho hai người họ xa nhau.Ông đúng là hồ đồ mà.Bây giờ biết ăn nói sao với họ đây?Nam Cung Dạ Thần như hiểu được suy nghĩ của ông liền nói.
” Âu lão gia, lần này cháu đến đây thứ nhất là để mẹ cháu nhận lại Dạ Thanh, thứ hai là muốn hủy bỏ hôn sự giữa hai nhà.”
Âu lão gia kinh ngạc khi nghe Dạ Thần đề nghị hủy hôn, kể cả Thanh Thanh cũng ngạc nhiên khi nghe Dạ Thần tuyên bố.Biết mọi người sẽ sốc trước quyết định của mình Dạ Thần nói tiếp.
” Em cháu thất lạc bên ngoài nhiều năm, gặp không biết bao nhiêu sóng gió.Cháu muốn bù đắp lại cho em ấy tất cả những thiệt thòi trong thời gian qua. Em gái cháu, con gái của gia tộc Nam Cung không cần quỳ lụy hay vang cầu ai một cuộc hôn nhân.”
” Dạ Thần cháu hiểu lầm rồi, thật ra…”
” Âu lão gia ông không cần phải nói thêm gì cả, ý cháu đã quyết. Hôn sự hai nhà hôm nay sẽ được hủy bỏ, đợi vết thương Dạ Thanh lành hẳn con sẽ đưa Dạ Thanh về Mỹ. Sẽ không ai có quyền coi thường hay mắng nhiếc em ấy như bây giờ nữa.”
” Anh à, nhưng…”
Thanh Thanh đứng lên định lên tiếng nhưng Dạ Thần đã đưa tay ra hiệu cho cô im lặng rồi nói.
” Em không cần khuyên hay xin xỏ anh làm gì, ý anh đã quyết rồi. Lúc nãy Âu lão gia cũng đã nói rất rõ ràng, ông ta không nhìn nhận em là cháu dâu. Em còn muốn hạ mình ở lại để họ coi thường sao?”
” Nhưng em yêu Thiên Dương, chúng em yêu nhau. Anh ấy vì bảo vệ em mà ra nông nổi này, em sao có thể bỏ mặc anh ấy mà đi như thế được. Vã lại em còn đang mang trong bụng đứa con của anh ấy, anh nở lòng nào bắt con em phải sống cảnh không có cha sao?”
Âu Thiên Dương đang nằm trên giường một ngón tay khẽ động, dường như từ trong tìm thức anh vẩn nghe được tiếng khóc của Thanh Thanh. Bất chợt dòng lệ nóng từ khóe mắt anh chảy xuống, đôi hàng mi anh khẽ động. Nhưng giờ phút này không còn ai chú ý đến những điều, Âu lão gia cảm thấy mình là người có lỗi lớn nhất trong chuyện này.Ông khụy gối xuống trước mặt Lệ Thanh Kỳ và Thanh Thanh nói.
” Ta thành thật nhận lỗi cùng con. Ta đã sai rồi,năm năm trước ta đã ép Thanh Thanh ký vào hợp đồng sinh con, còn ép Thiên Dương thực hiện hợp đồng điên rồ đó. Năm năm sau ta lại dùng thủ đoạn để tách bọn chúng ra không cho chúng đến với nhau.Cũng vì sự ít kỉ của mình ta đã tạo ra bi kịch của hôm nay, ta dập đầu tạ lỗi cùng con.”