Khách sạn Boltzmann, chín giờ tối!
Rời xa khu trung tâm thành phố Paris, Lạc Tranh có chút vội vã đi tới khách sạn để kịp cuộc hẹn bí ẩn kia. Bầu trời nước Pháp ban ngày vốn xanh thẳm nhưng khi màn đêm buông xuống lại toát lên một vẻ đa tình và lãng mạn. Chỉ cần lặng yên lắng nghe tiếng sóng biển vỗ vào những bờ đá nhấp nhô cũng đủ khiến cho người ta trút bỏ hết mọi ưu tư phiền muộn mà hướng tới một cuộc sống an tĩnh, bình dị.
Khách sạn này được xây dựng theo mô hình resort, vườn hoa bên ngoài được thiết kế hoàn toàn theo lối kiến trúc cổ của nước Pháp. Khu vườn rộng lớn bao quanh khuôn viên khách sạn được trồng rất nhiều loại cây cổ thụ như ô liu, cam, chanh, bách…dường như có thể tạo nên một vương quốc sinh thái khổng lồ vậy.
Kiến trúc tráng lệ cùng rực rỡ của khách sạn khiến người ta dễ dàng liên tưởng tới vẻ đẹp, sự đam mê đầy quyến rũ của bờ biển phía Nam nước Pháp này.
Khắp nơi trong khách sạn đều được thắp đèn sáng trưng đủ biết số lượng khách lưu lại nơi này không hề nhỏ. Nhìn qua cũng biết đây là nơi được dành riêng cho giới quý tộc cùng tầng lớp thượng lưu, tất cả chỉ có thể dùng hai từ “xa hoa” mà hình dung.
Đi dọc theo con đường bên ngoài khách sạn Boltzmann, Lạc Tranh vẫn không ngừng suy nghĩ. Nếu nàng nhớ không nhầm, lần đầu tiên cùng với Húc Khiên tới Paris, Thương Nghiêu đã từng nhắc tới khách sạn này. Cũng chính miệng hắn nói, khách sạn này là tài sản thuộc quyền sở hữu của hắn.
Chẳng lẽ tất cả chỉ là trùng hợp hay sao?
Lạc Tranh không dám nghĩ tiếp nữa. Tới lúc này, thân phận thực sự của Thương Nghiêu vẫn khiến nàng hết sức hoài nghi. Nhiều năm trong nghề luật sư đã sớm rèn luyện cho nàng bản lĩnh cùng con mắt vô cùng tinh tường. Ai có tâm tư gì, hoàn cảnh ra sao đều sẽ bị nàng nhìn thấu một cách dễ dàng. Nhưng trường hợp của Thương Nghiêu, chẳng những hành tung bí ẩn, xuất thân thần bí mà ngay chính bản thân hắn cũng toát lên một vẻ thần bí cực kỳ.
Nếu như, hắn chính là ông chủ đứng phía sau của tập đoàn WORLD…
Mỗi lần nghĩ tới điều này, Lạc Tranh không khỏi toát mồ hôi lạnh. Nhưng cũng không thể loại trừ khả năng này. Nếu như hắn đích thị là ông chủ thần bí của tập đoàn, vậy thì có thể giải thích được tại sao hắn lại có bản lĩnh cùng những thủ đoạn cao siêu như vậy, cũng có thể lý giải nguyên nhân mọi chuyện phát sinh ở Pháp cũng như lý do tại sao vào cùng một thời gian và cùng một địa điểm, ông chủ thần bí kia lại hẹn tới đúng khách sạn này một cách trùng hợp như vậy.
Nếu Thương Nghiêu chính là ông chủ thần bí của tập đoàn, cùng với những nhận định của Lưu Ly là đúng thì hắn thực sự mang dòng dõi vương thất…
Nhưng…
Tất cả những điều này đều là sự trùng hợp ngẫu nhiên thì sao?
Tại Pháp, những người có xuất thân cao quý cùng nổi tiếng cũng không ít. Thân phận, địa vị, gia cảnh của mỗi người trong số họ đều không thể coi thường. Mà việc ông chủ thần bí kia chọn khách sạn Boltzmann làm địa điểm gặp gỡ cũng có thể chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên bởi vì ông ta đang đi nghỉ phép tại bờ biển phía Nam nước Pháp này mà thôi…
Những suy nghĩ cứ thế liên tục xuất hiện trong đầu khiến Lạc Tranh gần như bị hành hạ tới phát điên. Lần đầu tiên, nàng cảm thấy nắm bắt tâm tư của một người đàn ông lại khó khăn đến vậy.
Khi mọi suy luận đều không có được một đáp án rõ ràng, Lạc Tranh đành tạm thời gạt bỏ những suy tư cùng phiền muộn sang một bên, đi theo sự hướng dẫn của nhân viên lễ tân tại khách sạn vào bên trong.
Ánh trăng vô cùng yên tĩnh càng khiến cho bóng đêm ánh lên sự nồng nàn quyến rũ.
Nhân viên lễ tân đưa Lạc Tranh vào một chiếc thang máy riêng, ánh sáng lấp lánh từ cánh cửa thang máy phản chiếu gương mặt vô cùng bình tĩnh của nàng.
Tầng này quả thực rất rộng, nhưng lại chỉ có một phòng, không khó nhận ra vẻ đẹp độc nhất vô nhị cùng tôn quý của nó. Phía trên của cánh cửa được thiết kế theo phong cách cung đình có khắc một dòng chữ màu vàng rực rỡ “Hoàng thất F-A”.
Không hiểu tại sao, khi nhìn thấy mấy chữ này, từ tận đáy lòng, Lạc Tranh không khỏi khẽ run lên…
Nhân viên lễ tân có ý bảo Lạc Tranh đứng đợi tại đây để anh ta đi thông báo.
Cảm giác chờ đợi thực sự là một sự dày vò, bởi vì bạn không biết rốt cuộc người đang chờ đợi mình là ai và cũng không biết cái gì đang chờ đợi mình.
Đứng đợi chưa tới một phút mà Lạc Tranh có cảm giác dài như một thế kỷ…
Nhân viên lễ tân đi ra, lễ phép nói với Lạc Tranh, “Luật sư Lạc, mời vào!”
Lạc Tranh biết rõ thời khắc này mới chỉ là khởi đầu cho mọi chuyện. Nàng khẽ hít sâu một hơi, sao đó cất bước đi vào.
Một thanh âm đanh gọn từ phía sau vang lên, liền đó cửa bị đóng lại…
Tâm tư của nàng cũng theo âm thanh của cánh cửa đó bị một phen chấn động không nhỏ.
Không gian tối đen…
Không, chính xác mà nói, không phải là tối đen, mà do nàng đang thích ứng với ánh sáng chói lòa từ những chiếc đèn bên ngoài, nên khi bước vào căn phòng sử dụng thứ ánh sáng mềm mại cùng u tối lại có chút nhu hòa từ những chiếc đèn tường trong phòng khiến trong chốt lát thị giác của nàng không kịp thích nghi với sự thay đổi đột ngột của môi trường ánh sáng.
Nơi này quá ư là rộng lớn.
Không giống với thiết kế bên trong của các khách sạn khác, cả căn phòng này được bao phủ bởi một màu đen quyến rũ. Sự quyến rũ cùng mê hoặc giống như những con thiên nga đen bay lượn trong màn đêm tản ra thứ không khí vô cùng ma mị.
Ngay cả chiếc thảm lông cao cấp trải sàn cũng chỉ có một màu đen tuyền.
Lạc Tranh bước tới, cảm giác mềm mại tựa như đang bước trên những đám mây.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh của gió đêm nhẹ nhàng thổi vào những chiếc rèm cửa màu đen. Rất nhẹ, rất nhẹ, dường như sợ đánh thức một cái gì đó.
Đột nhiên, Lạc Tranh quay về phía cánh cửa lúc bước vào, ánh sáng từ ngọn nến phát ra phản chiếu qua tấm thủy tinh trong suốt, ngưng tụ trong mắt nàng. Đó là nơi phát ra tiếng nước chảy, nhìn kỹ một chút, hóa ra là một bể bơi trong phòng. Bể bơi này tuy không quá lớn nhưng lại góp phần làm không gian rộng lớn nơi này trở lên lộng lẫy hơn.
Màu xanh sâu thẳm phản chiếu trên mặt nước, đưa tới những gợn sóng nhẹ ánh lên trên bức tường xung quanh. Mà ngay cách chỗ đó không xa, một bữa tối vô cùng thịnh soạn cùng với ánh nến dịu nhẹ đã thể hiện sự chu đáo cùng lãng mạn của chủ nhân tạo ra nó…
Tất cả đều đã được chuẩn bị sẵn sàng nhưng tiếc một điều là chẳng thấy người đâu!
Lạc Tranh khẽ nhíu mày, đây là ý gì?
Đang lúc Lạc Tranh đang cẩn thận xem xét xung quanh, nơi cửa phòng truyền đến một tiếng động khiến nàng giật mình. Đột nhiên co rúm người lại, nàng đứng yên đó không hề cử động, chỉ nghe thấy tiếng bước chân nhè nhẹ từ xa đang ngày một tiến tới gần…
Cho đến khi một gương mặt phụ nữ quen thuộc xuất hiện, ánh mắt hai người họ bất giác nhìn sững nhau.
“Chị Tề Lê!”
“Lạc Tranh?”
Hai người không hẹn mà cùng lên tiếng, đầy kinh ngạc nhìn về phía người đối diện.
Lạc Tranh lập tức bước tới, có chút ngờ vực hỏi, “Chị Tề Lê, sao chị lại có mặt ở đây?”
Nàng cứ nghĩ rằng người sẽ xuất hiện là ông chủ thần bí, không nghĩ tới người bước vào lại là Tề Lê.
Ánh mắt Tề Lê khẽ lóe lên điều gì đó, không trực tiếp trả lời câu hỏi của Lạc Tranh, ngược lại, lập tức hỏi nàng một câu tương tự.
“Lạc Tranh, làm thế nào mà em cũng lại ở đây?”
“Em đã ký hợp đồng với tập đoàn WORLD, hôm nay tới đây để gặp mặt ông chủ.” Lạc Tranh cố gắng để cho ngữ khí của mình trở nên nhẹ nhàng chút ít.
Tề Lê sau khi nghe xong, cẩn thận đánh giá lời nói của nàng, trong mắt bỗng lóe lên một ánh nhìn phức tạp khó có thể nhận thấy. “Anh ta hẹn em?”
“Anh ta?” Lạc Tranh tinh tế nhận ra trong giọng nói của Tề Lê có chút khác thường, giống như…
“Tề Lê, chị đã không nói sự thật cho em đúng không? Và chị cũng đã gặp ông chủ của tập đoàn này.” Lạc Tranh vốn là người cực kỳ thông minh, nhìn thoáng qua đã biết được ẩn sau ánh mắt của Tề Lê đang che dấu điều gì.
Bởi vì chỉ trong nháy mắt vừa rồi, từ trong ánh mắt của Tề Lê, nàng thấy được một chút ghen tị, thậm chí còn chứa đựng một cảm xúc sợ hãi như mất đi một thứ gì đó…
Nếu như những gì Lạc Tranh dự đoán là đúng, thì ắt hẳn Tề Lê đã từng gặp qua ông chủ thần bí kia, thậm chí, quan hệ giữa hai người bọn họ cũng không hề đơn giản.
“Chị…” Tề Lê không ngờ tới Lạc Tranh lại nói đúng tâm can của mình như thế. Thoáng chốc giật mình ngỡ ngàng một lúc lâu, sau mới lạnh nhạt lên tiếng.
“Chị nghĩ là anh ta sớm muộn cũng sẽ tìm gặp em, nên cũng không muốn tiết lộ quá nhiều.”
“Nhưng…”
“Hai vị, ông chủ đang ở bên trong, xin mời vào!” Một nhân viên đứng sau lưng Tề Lê nhẹ nhàng lên tiếng cắt đứt cuộc đối thoại giữa hai người họ, nhẹ nhàng đưa tay phác một động tác lịch sự hướng về phía cửa chính của căn phòng…
Lạc Tranh cùng Tề Lê lập tức ngừng nói chuyện, quay đầu nhìn về phía sau rồi cùng lúc bước về phía cửa phòng.
Tề Lê lúc này không hề có bất kỳ phản ứng nào nữa. Lạc Tranh thấy vậy, khẽ chau mày, đưa tay gõ vài tiếng lên cánh cửa rồi vươn tay đẩy cửa mở ra…
Ánh sáng trong căn phòng này so với phòng khách chính thì có vẻ mờ ảo hơn một chút bởi vì toàn bộ không gian trong phòng đều bị bao trùm bởi một màu đen huyền bí.
Từ lúc bước chân vào căn phòng này, Lạc Tranh còn lầm tưởng như bọn họ vừa bước chân vào chiếc hộp Pandora thần bí để mở ra bí mật bên trong nó. Nhưng nàng không biết rằng, lần này, cái mà nàng mở ra rốt cuộc là một bí mật hay lại là một âm mưu… khủng khiếp!
Tạm thời không nhắc đến ông chủ thần bí kia, mà ngay cả Tề Lê đang ở bên cạnh cũng khiến Lạc Tranh cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản chút nào…
Thứ ánh sáng trong phòng toả ra một sức hấp dẫn đầy mỹ lệ, giống như những viên pha lê chuyển động linh hoạt hay dòng chảy của ánh sáng được tăng tốc trong màn đêm huyền ảo. Căn phòng lớn đến độ phải mất một lúc tầm mắt của Lạc Tranh mới thích ứng được với khung cảnh nơi này. Bầu không khí trong phòng dường như cũng trở nên gấp gáp hoà quyện với hương chanh thoang thoảng.
Liền đó, Lạc Tranh nhìn thấy một ban công hình tròn. Bên ngoài ban công là một khoảnh đất rộng trồng toàn cây chanh với đủ các chủng loại. Khu vườn ngoài ban công được ánh sáng nhẹ nhàng của ngọn đèn trong căn phòng chiếu rọi, làm nổi bật bóng dáng một người đàn ông đứng thẳng nắm chặt tay quay lưng về phía hai người họ.
Mặc dù ánh sáng từ ngọn đèn khá mờ ảo nhưng cũng đủ phản chiếu được bóng lưng vô cùng vững chãi cùng dáng vẻ cao lớn của người đàn ông kia. Nhìn bóng lưng có thể thấy đó là một người còn khá trẻ chứ không phải là một ông già râu tóc bạc phơ như trong tưởng tượng của Lạc Tranh lúc trước.
Thậm chí… xung quanh người đàn ông kia còn toả ra một thứ áp lực vô hình khá nặng nề khó có thể diễn tả thành lời. Bóng dáng của hắn đổ dài theo ánh đèn tường, tựa như bóng dáng ma quỷ có thể len lỏi vào tận sâu thẳm tâm tư của đối phương.
Lạc Tranh nhìn theo bóng dáng đó mà tâm tư lại có phần hoảng loạn. Ngay sau đó, nàng bỗng cảm thấy hít thở không thông, có lúc tưởng chừng không thở nổi đến nỗi ánh mắt nhìn về phía người đàn ông kia cũng bắt đầu hoa lên…
Nàng bất giác cảm thấy chóng mặt…
Ngón tay cũng khẽ run lên…
Thậm chí…
Nàng thực sự muốn nhanh thoát khỏi nơi này!
Nhưng vào giờ phút này, Tề Lê đang đứng bên cạnh Lạc Tranh đột nhiên biến thành một người hoàn toàn khác.Vẻ mặt của Tề Lê hiện lên một nụ cười tà nịnh hết sức xa lạ, nụ cười này mang theo vẻ mê hoặc nhưng cũng chất chứa đầy nỗi lòng cùng ý tứ bên trong.
“Ngài Louis…” Thanh âm của Tề Lê rất ngọt ngào, rất êm tai, giống như viên kẹo đường hòa tan hết thảy mọi thứ. Trong một đêm như thế này, khiến bầu không khí như toát lên một mùi hương ngọt ngào đầy quyến rũ.
Lạc Tranh cảm thấy đầu mình như vừa bị một thứ gì đó giáng xuống một đòn chí mạng. Toàn bộ lời nói của Lưu Ly trong phút chốc đều hiện lên trong tâm trí nàng.
“Người sinh ra đã có mùi hương này trên cơ thể chỉ có một mà thôi. Dòng máu chảy trong người họ là dòng dõi vương thất cao quý, mà có được dòng máu mày chính là hậu nhân của vua Louis nước Pháp.”
“Mary Catherine cũng bắt đầu không khống chế nổi bản thân mình mà yêu ông ấy. Kể từ khi hai người phát sinh quan hệ, mùi hương trên cơ thể bà dường như hòa quyện với mùi hoắc hương đầy nam tính của ông ta càng trở nên mê hoặc.
Bởi vì từ đó trở đi, Louis 14 càng say mê mùi hương điên đảo chúng sinh này, khiến mùi hương thơm mát đó như thấm vào từng mạch máu.
Loại hương thơm này đầy nam tính nhưng cũng hết sức mê hoặc lòng người. Bởi vậy, hậu nhân của ông ta coi mùi hoắc hương này như là đặc trưng cho sự quyến rũ của đàn ông”
“Mùi hương này là do cơ thể con người tiết ra, lan tỏa khắp toàn thân, mà chủ nhân của chiếc áo này thân phận không hề đơn giản, nói không chừng đó chính là hậu nhân của Louis 14.
Huyết thống là chuyện không thể nào sửa đổi, mà mùi hương ẩn trong huyết thống lại càng không cách nào sửa đổi.”
Ngài Louis…
Hậu duệ… Louis 14?
Không!
Lạc Tranh chỉ cảm thấy máu toàn thân như chảy ngược. Tia hy vọng cuối cùng trong thâm tâm nàng phút chốc hoá thành hư ảo…Trong khoảnh khắc, nàng chỉ cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo dọc theo đầu ngón tay nhanh chóng lan tỏa khắp toàn thân, rồi sau đó lan tỏa tới từng chân tơ kẽ tóc của nàng…
Nàng nhất định là nhìn nhầm, nhìn nhầm rồi!
Trong đầu nàng lúc này lại không ngừng bị kích động bởi giọng nói vô cùng trầm khàn đầy mê hoặc.
“Có tôi ở đây, em không phải lo lắng chuyện gì cả. Hôm nay ngoan ngoãn phục vụ tôi, không được rời đi. Ngày mai tôi sẽ cho em biết phải làm thế nào, được không?…”
“Tranh… Tôi thích em, thật sự thích tất cả những gì thuộc về em…”
“Tiểu yêu tinh, em thật sự biết cách làm cả hai chúng ta đều trở nên hưng phấn”
“Người Trung Quốc có câu “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu”. Em cùng với hắn, nam chưa cưới, nữ chưa gả, tôi đương nhiên có quyền theo đuổi…”
“Húc Khiên là người quá nhu nhược, còn em, lại quá mạnh mẽ. Một người phụ nữ mạnh mẽ thì càng thích hợp với một người đàn ông mạnh mẽ. Như vậy, mới có hứng thú, mới có thể làm cho em trở nên vui vẻ, giống như tôi với em vậy…”
“Tranh Tranh, đây chính là bạn tốt của anh, Thương Nghiêu…”
Thương Nghiêu.
..
Bạn tốt Thương Nghiêu…
Cổ nàng nhanh chóng ứ nghẹn vì cảm giác bị bỡn cợt, thậm chí nàng còn cảm thấy trên môi có vị mằn mặn. Nụ cười xã giao mới khẽ cong lên sớm đã trở nên cứng nhắc, giống như vừa nhìn thấy ma quỷ vậy…
Người đàn ông mặc bộ âu phục màu đen khẽ xoay người lại, dùng ánh mắt hờ hững mà nhìn về phía khuôn mặt hai người họ. Hình dáng cương nghị hiện rõ hơn dưới ánh sáng mờ ảo giống như một vị thần trong thần thoại Hy Lạp, toát lên phong thái hết sức cao quý.
Một lúc lâu sau, khoé môi của người đàn ông kia khẽ nhếch lên một đường cong đầy tà mị. Dáng vẻ của hắn vô cùng tao nhã ẩn chứa sự chín chắn của dòng dõi vương giả cao quý cùng những đường nét tinh tế đầy mê hoặc. Từng bước đi của hắn cũng toát lên vẻ quyền uy đầy mạnh mẽ không cách nào có thể khống chế được.
Ánh mắt của hắn lúc này không còn duy trì vẻ tà mị cùng quyến rũ nữa, mà ánh mắt đó khiến tâm tình người ta trở nên đầy cảnh giác.
Khi ánh mắt của hắn dừng lại trên gương mặt Lạc Tranh, nàng chợt cảm thấy như có hai luồng điện vừa xẹt qua toàn thân. Trong khoảnh khắc khi ánh mắt đó chợt loé lên, Lạc Tranh cảm tưởng như vừa nhìn vào một vực sâu không đáy, chất chứa rất nhiều tâm tư trong đó, khiến cho người ta cảm nhận được một sự phức tạp đang ẩn dấu.
Ánh mắt của người đàn ông kia dừng lại trên người Lạc Tranh chỉ trong chốc lát nhưng lại khiến nàng rùng mình. Toàn bộ tế bào trong cơ thể đồng loạt như bị ai đó xâm chiếm một cách mạnh mẽ, giống như bản thân hoàn toàn mất đi kiểm soát, không chịu sự khống chế của não bộ…
Trong chớp mắt, nàng còn nghĩ người mà mình đang nhìn thấy không phải là Thương Nghiêu, mà chỉ là một người có vẻ bề ngoài giống y như hắn mà thôi!
Nhưng mà, sự thực thì hắn đang đứng đó. Mi mắt của hắn, ánh mắt của hắn, đôi môi của hắn… Tất thảy đều quen thuộc tới mức khiến nàng cảm thấy kinh hãi.
Tại sao?
Tại sao lại có thể là hắn?
Mà hắn, vì sao lại có biểu hiện đó vào lúc này?
Bất giác, Lạc Tranh chợt nghĩ đến cái cảm giác hốt hoảng của hai lần trước đó. Nàng vẫn nhớ như in trong ánh mắt hắn cũng thoáng hiện qua vẻ lạnh lùng như lúc này. Rốt cuộc nguyên nhân của ánh mắt đó là gì?
Tề Lê ngược lại không chú ý đến dáng vẻ trợn mắt vì kinh ngạc của Lạc Tranh ngay bên cạnh. Vẻ mặt chị ta vô cùng hớn hở cùng vui vẻ, hướng về phía người đàn ông kia bước tới, từng hành động hết sức tự nhiên, tự nhiên tới mức Lạc Tranh cảm thấy rất chướng mắt…
Thậm chí nàng còn chứng kiến, người đàn ông kia cũng không có ý cự tuyệt, mà còn dang rộng cánh tay ôm Tề Lê vào lồng ngực. Hai cơ thể dán chặt vào nhau, kết hợp vô cùng ăn ý…
Bọn họ…
Đã từng quen nhau!
Ý nghĩ này đột nhiên thoáng hiện ra trong đầu Lạc Tranh, trong khoảnh khắc đó, trái tim nàng chợt bỏng rát, tựa như bị thanh sắt nóng đỏ của chiếc bàn ủi ấn lên bề mặt, vô cùng đau đớn…
Tề Lê từ trước tới giờ vẫn một mực giấu nàng…
Mà hắn, từ trước tới nay cũng lấy thân phận Thương Nghiêu mà lừa gạt nàng…
Lạc Tranh lúc này hệt như một pho tượng điêu khắc đứng chết trân ở đó, quên mất việc phải xoay người bước đi, cũng quên luôn việc phải bước tới hỏi hắn một câu tại sao. Nàng cứ thế đứng đờ người ra đó…
Dáng vẻ Tề Lê đã hoàn toàn thay đổi, thân thể giống như con rắn nước vùi trọn trong lồng ngực của người đàn ông kia, giọng điệu vô cùng ngọt ngào, âu yếm cất tiếng gọi hắn “Ngài Louis…”
Lạc Tranh hiểu rằng, hắn lại thành công trong việc thu phục trái tim của một người phụ nữ. Tề Lê sống độc thân nhiều năm như vậy, chẳng lẽ lại là hắn…
Đau đớn…
Cảm giác vô cùng đau đớn khiến cho nàng không thể thở nồi. Thậm chí nàng còn muốn ngồi thụp xuống để cho trái tim mình bớt đau đớn hơn.
Người đàn ông kia không hề có chút phản ứng nào nhưng ánh mắt hắn lúc này lại khiến Lạc Tranh cảm thấy vô cùng xa lạ. Nàng cũng không dám khẳng định ánh mắt đó rốt cục mang hàm ý gì. Ánh mắt này của hắn dường như là cố tình biểu đạt ra để cho nàng có thể nhìn thấy. Đó giống như một loại mệnh lệnh không lời, thật khó mà tìm được người đàn ông nào lại ra mệnh lệnh theo hình thức đó.
Người đàn ông kia cuối cùng cũng mở miệng. Giọng nói trầm thấp của hắn khiến Lạc Tranh cảm giác vô cùng quen thuộc, giống như bầu trời đêm sâu thẳm bên ngoài cửa sổ, khiến người ta có vô vàn suy nghĩ.
Nhưng hắn lại nhìn vào Tề Lê đang dựa vào ngực mình mà lên tiếng. Từng câu từng chữ của hắn khiến Lạc Tranh thực không có cách nào để đối mặt với thực tế vô cùng tàn nhẫn này…
“Thân thể của cô so với trước kia càng hấp dẫn hơn thì phải. Lại đây nào, để tôi tận hưởng một chút.” Lời nói của hắn đối với Tề Lê cực kỳ khiêu khích.
Nhưng, biểu cảm lạnh băng của hắn lại rất hiếm thấy, còn lời nói thì không hàm chứa chút tình cảm nào.
Lạc Tranh cảm thấy vô cùng chói tai, hóa ra, những lời nói câu dẫn cùng khiêu khích của hắn không chỉ đối với một mình nàng… Nghĩ đến lại thấy nực cười. Trong thoáng chốc nàng cảm thấy có chút bi ai với chính bản thân mình.
Tề Lê dường như đã sớm quen với những hành động cùng lời nói không chút cảm tình này của hắn. Dịu dàng nở nụ cười, chậm rãi cởi bỏ khuy áo của mình, những vẫn có chút ngại ngùng nhìn về hướng Lạc Tranh đang đứng ở phía xa. Sau đó tỏ vẻ làm nũng rồi nói với hắn.
“Nhưng mà, cô ấy…”
Lạc Tranh cũng không thể chịu đựng thêm cảnh tượng trước mắt nữa, liền xoay người muốn rời đi!
Nàng biết rõ bọn họ muốn làm cái gì. Đã như vậy, vì cái gì mà nàng còn phải tiếp tục đứng ở nơi này chờ đợi? Chẳng lẽ còn muốn làm khán giả của họ hay sao?
Hắn, tại sao lại có thể đối xử với nàng như vậy chứ?
“Đứng lại!” Người đàn ông phía sau trầm thấp lên tiếng, hướng Lạc Tranh mà ra lệnh.
Thân thể Lạc Tranh khẽ run lên, đột nhiên dừng bước.
“Ở yên đó!” Lại là một câu mệnh lệnh nữa, âm thanh có phần trầm thấp hơn, lãnh đạm hơn nhưng khiến người nghe không thể kháng cự. Trong giọng nói lộ ra một chút áp lực cùng uy hiếp khiến người khác cảm thấy kinh hãi.
Lạc Tranh nắm chặt bàn tay. Giờ phút này, thậm chí nàng không hề muốn trốn chạy nữa, muốn ở lại nhìn xem rốt cuộc hắn định làm thế nào. Hắn muốn nàng ngây ngốc đứng đây để khiến nàng cảm thấy xấu hổ cùng nhục nhã, vậy nếu bỏ trốn thì chẳng phải hắn dễ dàng đạt được mục đích hay sao.
Tề Lê trút bỏ chiếc váy của mình một cách nhanh chóng. Thân thể chị ta thực sự rất đẹp. Làn da săn chắc được phản chiếu dưới ánh sáng mềm mại tỏa ra từ ngọn đèn càng trở nên mê người. So với Lạc Tranh thì Tề Lê tuy lớn hơn mấy tuổi nhưng thân thể vẫn mềm mại một cách hết sức tự nhiên.
Tâm tư Lạc Tranh bỗng dưng chùng xuống!
Hắn muốn… chạm vào Tề Lê sao?
“Nằm sấp trên ghế sofa!” Hắn khẽ ra lệnh.
Tề Lê cười một cách vui vẻ, thân thể trần trụi hết sức xinh đẹp của chị ta bước từng bước về hướng chiếc ghế sofa cách đó không xa, khẽ cong người lên, vô cùng quyến rũ và hấp dẫn.
Tề Lê chống hai tay lên tay vịn của ghế sofa, cái mông nhô cao tạo thành tư thế hết sức khêu gợi. Bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cũng sẽ trở nên điên cuồng.
Ánh sáng từ những chiếc đèn trên tường dịu xuống, Tề Lê giống như một con thiên nga xinh đẹp, từng cử động hết sức uyển chuyển mềm mại. Khuôn mặt được ánh sáng mờ ảo chiếu vào trở nên vô cùng tinh tế, mê hoặc lòng người.
Lạc Tranh biết rõ bản thân nên tránh chứng kiến cảnh tượng ái muội trước mắt, biết rõ bọn họ chuẩn bị muốn làm cái gì, cũng biết nàng không còn tâm trí nào mà đối diện với hết thảy.
Nhưng hai chân nàng thì cứ chôn chặt tại chỗ, khiến nàng không thể động đậy. Cứ thế mặc cho những cảnh tượng tội lỗi cùng đau lòng trước mắt cứ thế mà phát sinh…
Hắn quả thực có bản lĩnh này, thế nhưng lại làm cho phụ nữ vì hắn mà điên cuồng!
Lạc Tranh cần phải biết rằng, những người đàn ông có thân phận như hắn, bên cạnh sao có thể thiếu phụ nữ được?
“A… Ưm…” Âm thanh thân ngâm cùng vô cùng phóng đãng của phụ nữ truyền đến tai Lạc Tranh, nàng vô thức quay đầu nhìn.
Hắn đứng sau lưng Tề Lê, bàn tay to lớn nhẹ nhàng đặt lên trên phần lưng của chị ta, ngón tay thon dài từ từ dời xuống, giống như đang thưởng thức da thịt mịn màng cùng mềm mại của người phụ nữ…
Lạc Tranh vội quay đầu sang chỗ khác, từng ngón tay lại khẽ run rẩy. Trong lòng lại càng thêm đau đớn, nàng không muốn nhìn nữa… thực sự không muốn nhìn thêm nữa!
“Ngài Louis… em muốn…” Âm thanh của Tề Lê nhẹ nhàng lan tỏa, chầm chậm len lỏi vào tâm trí của Lạc Tranh.
Nàng mơ hồ hồi tưởng lại cảnh tượng lần cuối cùng “mây mưa” cùng người đàn ông này, hóa ra là, tất cả mọi chuyện đều có thể đem ra đùa giỡn như vậy, tất cả mọi thứ chỉ giống như một vở kịch không hơn không kém…
Trong khi Lạc Tranh sắp bị những suy nghĩ rối bời giằng xé tâm can, bên tai bỗng truyền đến một âm thanh vô cùng chấn động “Pằng”! Không phải âm thanh của nam nữ trong lúc hoan ái mà là…
Lạc Tranh đột nhiên quay đầu nhìn lại, trong khoảnh khắc đó, nàng bị dọa tới nỗi toàn bộ tóc gáy đều dựng đứng lên!
Đầu óc của nàng trở nên choáng váng, trong tai chỉ còn lại tiếng ong ong đọng lại…
Nàng nhìn thấy, phía sau lưng Tề Lê lênh láng một chất lỏng màu đỏ. Vừa rồi chị ta còn phát ra những âm thanh vô cùng mờ ám cùng thân ngâm vậy mà chưa tới một giây, chỉ trong chớp mắt đã nằm giữa một vũng máu, ngay cả một tiếng kêu cũng không có.
Tề Lê nằm đó không nhúc nhích, màu đỏ tươi của máu phun lên chiếc sofa màu đen sang trọng, dính đầy thân hình mới vừa rồi còn vô cùng quyến rũ, xinh đẹp, tư thế vô cùng hưng phấn cùng phóng đãng.
Lạc Tranh cũng không nhìn rõ mặt của Tề Lê, chỉ nhìn thấy thân thể trần truồng, toàn bộ phía lưng, mông và hai chân nhuốm toàn một màu đỏ của máu…
Lạc Tranh trừng lớn hai mắt, hô hấp ngày càng trở nên dồn dập, khó khăn. Nàng cứ ngỡ rằng, trước mặt nàng sẽ diễn ra một màn hoan ái của hai người bọn họ, không ngờ lại chứng kiến cảnh tượng vô cùng kinh hãi như thế!
“A…” Đột nhiên nàng cảm thấy dạ dày mình quặn thắt dữ dội, mùi máu tanh nồng nặc bao trùm lấy hương chanh thoang thoảng, hòa quyện với mùi hoắc hương tạo nên một thứ mùi không mấy rõ ràng.
Nàng liều mạng bịt chặt miệng, cương quyết không cho bản thân phát ra bất kỳ âm than
h nào hay nôn ói tại nơi này. Nàng cố gắng hết sức để bản thân không run rẩy, nhưng cơ hồ rất khó khăn, cơ thể giống như gặp phải chấn động không ngừng run lẩy bẩy…
Cách đó không xa, người đàn ông kia coi như không hề có chuyện gì xảy ra, cầm khẩu súng ném vào bên trong ngăn kéo. Sau đó thuận tay đẩy ngăn kéo vào một cách hết sức trơn tru.
Lạc Tranh nghe thấy âm thanh hai hàm răng của mình đang run rẩy va vào nhau…
Có thể, nàng đã từng trải qua những cảnh máu me thế này khá nhiều, cũng có thể, trong khi xử lý những vụ án, từng gặp qua những người tàn nhẫn không ít.
Nhưng, tận mắt chứng kiến một người bị cướp đi mạng sống như thế này, một giây trước đó vẫn còn đang sống mà nói chuyện với nàng, một giây sau liền biến thành một cái xác chết. Mà quan trọng nhất người đó lại là đàn chị của nàng, nàng chưa từng trải qua tình huống nào tương tự, chưa từng…
Cho tới giây phút này, nàng mới ý thức được một điều, suy cho cùng thì nàng cũng chỉ là phụ nữ, mà phụ nữ thì không cách nào vượt qua được sự nhạy cảm của chính mình. Nàng không thể nào quá lý trí mà đối diện với toàn bộ tình huống này!
Thực sự mà nói, từ lúc bước chân vào khách sạn này, nàng không thể nào khống chế được bản thân mình nữa…
Không, chính xác mà nói, chính là từ giây phút nhìn thấy người đàn ông kia!
Ánh mắt không chút tình cảm, lạnh như băng quét qua người Lạc Tranh. Ánh mắt đó giống như có một sức mạnh vô hình khiến người ta không thể nhúc nhích!
Hắn cứ thế vừa nhìn chằm chằm vừa hướng phía nàng mà bước tới…
Dưới ánh đèn, toàn bộ thân thể của hắn như nhuốm một mùi máu tanh của ma quỷ. Ánh mắt của hắn vẫn không thay đổi, hết sức hờ hững và lãnh đạm, chăm chú nhìn vào Lạc Tranh như muốn thưởng thức dáng vẻ hoảng loạn đang xâm chiếm toàn thân nàng.
Tâm tư Lạc Tranh đang không ngừng gào thét. Nàng rất muốn hét lên nhưng lại không thốt ra được, chỉ thấy hô hấp càng lúc càng dồn dập khi hắn từng bước tiến lại gần…
Gương mặt của hắn, vô cùng quen thuộc…
Đường nét của hắn, cũng vô cùng quen thuộc…
Làn môi mỏng của hắn, cũng vẫn quen thuộc…
Thậm chí hơi thở tỏa ra từ trên người hắn, cũng hết sức quen thuộc…
Nhưng…
Hành động của hắn lại khiến nàng cảm thấy vô cùng xa lạ.
Hơi thở của hắn mang theo sự áp bách đến ngạt thở, hoàn toàn bao phủ lấy hô hấp của Lạc Tranh. Cuối cùng, nàng không thể tự chủ mà sụp xuống sàn, ngước mắt nhìn lên lại bắt gặp ánh mắt hắn khi hắn cúi xuống nhìn nàng…
Hắn là Thương Nghiêu sao?
Không…
Nhất định là không phải!
Thương Nghiêu trước giờ vẫn luôn là người đàn ông vô cùng tà mị, nhưng người trước mắt lại hoàn toàn giống như ma quỷ vậy.
Thấy nàng sụp xuống sàn, hắn cũng ngồi xuống trước mặt nàng, chăm chú nhìn cho đến khi đôi môi Lạc Tranh không chịu nổi nữa mà khẽ run lên. Lúc đó, hắn mới chậm rãi đưa tay ra, bàn tay dường như vẫn còn phảng phất mùi vị của Tề Lê, giữ lấy cằm nàng, nâng lên, hờ hững lên tiếng.
“Tôi thật chưa từng nghĩ tới, một Luật sư Lạc danh tiếng lẫy lừng mà cũng có ngày trở nên sợ hãi đến thế này!”
Ngữ khí của hắn hoàn toàn mang cảm giác xa lạ. Thậm chí điệu bộ nói chuyện với nàng cũng giống như người không hề quen biết.
“Anh… rốt cuộc là ai?” Lạc Tranh khó khăn lắm mới khôi phục lại ngữ điệu của mình. Nàng không tin, tuyệt đối không tin trên đời này lại có hai người giống nhau đến như vậy.
Hắn cũng không trả lời nàng, chỉ nhẹ nhàng nhếch môi, dáng vẻ của hắn lúc này có chút tà mị khiến không khí trở nên dễ chịu hơn một chút.
Hai gã vệ sỹ mặc âu phục đi đến, chắc hẳn đã sớm quen với việc chứng kiến những cảnh như vậy, không hề cảm thấy kinh ngạc, chỉ là cung kính đứng một bên chờ tiếp nhận mệnh lệnh.
“Đem thứ đồ bỏ ở đằng kia xử lý sạch sẽ một chút, không nên để Luật sư Lạc phải sợ hãi như vậy.” Hắn đứng dậy, ra lệnh với hai tên vệ sỹ nhưng mắt vẫn nhìn Lạc Tranh không hề chớp.
“Vâng!” Hai tên vệ sỹ lập tức tiến lên.
Đồ bỏ đi…
Hắn dám nói thi thể Tề Lê là đồ bỏ đi!
Lạc Tranh chỉ cảm thấy trong lòng nổi lên một hồi tê tái.
“Đi thôi! Nơi này sẽ làm em cảm thấy khó chịu.” Hắn bất ngờ kéo Lạc Tranh dậy, không cần chờ tới sự đồng ý của nàng. Nhưng cũng rất nhanh buông tay nàng ra, cứ thế bước đi ra bên ngoài.
Lạc Tranh không dám quay đầu lại nhìn thi thể của Tề Lê. Những giọt nước mắt nóng hổi chỉ chực trào ra bị nàng cứng rắn nuốt trở lại. Tề Lê là tiền bối của nàng, cho dù nhiều năm không gặp nhưng cũng có chút tình cảm chị em. Mà tên hung thủ giết người kia lại dùng một từ ngữ thấp hèn như vậy để nói về thi thể Tề Lê sao?
Nàng cũng bước theo ra ngoài, nhìn thấy người đàn ông kia ngồi xuống bên bàn ăn đã sớm được bày lên một bữa tối vô cùng thịnh soạn, hắn cầm lấy chiếc khăn ướt khẽ lau bàn tay mình với thái độ hết sức bình tĩnh cùng tao nhã. Thấy nàng đứng đó, khẽ nhếch môi cười, “Ngồi đi!”
Lạc Tranh khó mà tưởng tượng được, hắn vẫn còn tâm tư để dùng bữa.
Hai tên vệ sỹ rất nhanh đã đi ra, trên vai khiêng một bọc nặng được bọc bằng dra giường, ắt hẳn là thi thể của Tề Lê.
“Ngài Louis, xin hỏi còn gì giao phó?”
“Báo cho Am, sắp xếp lại toàn bộ lịch trình của tôi. Cho người gác ở cửa, nếu không có lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được tự tiện tới quấy rầy tôi cùng Luật sư Lạc dùng bữa.” Hắn lạnh lùng ra lệnh.
“Vâng!” Bọn vệ sỹ lập tức rời khỏi phòng.
Mùi máu tanh thoang thoảng bay lơ lửng trong không khí nhanh chóng bị gió đêm thổi tan. Thì ra ngay cả mạng người cũng không bằng một con kiến hèn mọn, làm sao có thể dễ dàng lấy đi như thế chứ?
“Hóa ra cái tên Thương Nghiêu này, chẳng qua là chỉ cái vỏ bề ngoài để anh ngụy trang cho các hoạt động thương nghiệp của mình.” Sắc mặt Lạc Tranh trở nên tái nhợt cùng lạnh băng. Hắn giết chết đàn chị của nàng, nhưng nàng, thì lại hoàn toàn bất lực.
“Lại đây!” Hắn cũng không trả lời ngay câu hỏi của nàng, chỉ nhẹ nhàng ra lệnh.
Lạc Tranh do dự một chút, nhưng mọi chuyện rốt cuộc cũng đã xảy ra đến mức này, nàng cần gì phải trốn tránh nữa. Kẻ giết người chính là hắn, cần đền mạng cũng chính là hắn!
Nàng bước lên, đứng cách hắn một khoảng chưa tới một mét…
Hắn khẽ nở nụ cười hờ hững, lại đứng dậy, “Xem ra, tôi cần phải giới thiệu một chút về bản thân mình thêm lần nữa.” Dứt lời, đôi mắt hắn càng lộ ra vẻ thâm trầm, khóe môi cũng nhếch lên một đường cong sâu hơn.
“Cho tới giờ tôi cũng không nghĩ tới việc ngụy trang để lừa dối bất kỳ chuyện gì, bởi vì tôi vốn được gọi là…” Hắn ngừng lại, từng câu từng chữ vang lên vô cùng rõ ràng.
“Louis Thương Nghiêu!”
Dường như có một tia sét vừa giáng xuống khiến cho thần trí Lạc Tranh chợt bừng tỉnh. Louis! Hắn là Louis…
“Anh chính là… hậu nhân của dòng dõi Louis?” Lạc Tranh thực sự không thể nào tin nổi vào những gì mình vừa nghe. Tất cả những điều này trước đó chỉ là do nàng phỏng đoán mà thôi.
Nhưng vào giờ khắc này, hắn đã trực tiếp nói cho nàng biết tên gọi thực sự của hắn là Louis Thương Nghiêu.
Đúng vậy, đây mới chính là tên thật của hắn. Thực ra căn bản từ đầu nàng cũng không tin sẽ có người mang họ Thương.
Ánh sáng từ ngọn đèn chiếu vào khuôn mặt Louis Thương Nghiêu, là khuôn mặt vốn hết sức quen thuộc với nàng. Nhưng giờ đây lại mang một vẻ vô cùng xa lạ với những đường nét cao quý đầy sắc sảo khiến người khác không cách nào nắm bắt.
Hắn cao quý là vì trong người hắn đang chảy dòng máu của vương thất.
Khó có thể nắm bắt được hắn bởi vì bản thân hắn khiến người ta có một cảm giác rất xa lạ.
Hắn không còn là Thương Nghiêu, giám đốc của tập đoàn RM quen thuộc, cũng không còn là bạn tốt mà Húc Khiên luôn mồm gọi nữa. Hắn chính là giám đốc của tập đoàn WORLD thần bí, Louis Thương Nghiêu.
“Em quả không hổ danh là luật sư, nhanh như vậy đã có thể điều tra ra được thân phận của tôi.” Louis Thương Nghiêu nở nụ cười nhẹ.
Liền đó, hắn lại vươn tay về phía nàng. Khi Lạc Tranh còn chưa kịp phản ứng, giọng nói trầm thấp lại rơi xuống bên tai nàng…
“Em đúng là không đơn giản, ngay cả người trong Trúc Liên bang cũng có thể một mình xử lý.” Giọng nói của hắn vừa giống như là lời tán thưởng, lại vừa không giống…
Có trời mới biết, cái ngày đó thật sự đã khiến tâm tư hắn rung động như thế nào. Nhìn nàng nhu mì nằm trên giường bệnh khiến người ta nghĩ tới hình ảnh con mèo nhỏ ngoan ngoãn khiến sự cứng rắn cùng kiên định trong lòng hắn dường như tan biến.
Trong thoáng chốc hắn thực sự muốn buông tha cho nàng, thậm chí từ bỏ cả những việc mà mấy năm nay hắn từng ấp ủ, chỉ là…không muốn nhìn thấy nàng bị tổn thương như thế này.
Nực cười! Thực sự nực cười!
Nhưng việc nàng bỏ trốn đã làm cho lý trý của hắn hoàn toàn bừng tỉnh. Trong khoảnh khắc đó hắn mới nhận ra, người phụ nữ này căn bản không phải là người, mà là quỷ! Quỷ, vĩnh viễn sẽ không có trái tim.
Trời mới biết, nếu như lần này nàng không bỏ trốn, hắn căn bản cũng không biết, hóa ra “nhớ” một người lại đau đớn đến như vậy. Đau đến mức hắn muốn hủy diệt đi tất cả, kể cả những người bên cạnh nàng, trái tim của nàng, tất cả những gì thuộc về nàng. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lạc Tranh gắt gao nhìn chằm chằm vào gương mặt hắn. Nàng vốn nghĩ rằng mình đã thoát khỏi sự khống chế của hắn, không ngờ tới, lại rơi vào một cái bẫy khắc do hắn bày ra.
Rốt cuộc, là hắn muốn như thế nào? Vì cái gì mà luôn không buông tha nàng?
“Tiếng tăm lừng lẫy của Luật sư Lạc quả đúng là danh bất hư truyền. Vậy tiếp theo đây, em hãy tiếp tục tìm cho tôi một chứng cứ khác.” Louis Thương Nghiêu giữ chặt cằm nàng, trên môi nhếch lên nụ cười đầy thâm ý, nhưng nụ cười này lại toát ra sự lạnh lẽo, rất nhanh lan tới tận đáy mắt hắn.
Dường như không đủ kiên nhẫn để chờ câu trả lời của nàng, từng lời của hắn lại vang lên.
“Giúp tôi tìm kiếm một phần chứng cứ…chứng minh Luật sư Lạc hèn hạ tới mức nào!”
Từng lời nói của Louis Thương Nghiêu lọt vào tai Lạc Tranh khiến đầu óc nàng bỗng chốc trống rỗng. Ngay lập tức, một cảm giác bị sỉ nhục nhanh chóng lan tỏa. Nàng nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện, ánh mắt toát lên vẻ lạnh lùng tới thấu xương, đôi môi anh đào chậm rãi nói ra từng lời.
“Xin anh nói truyện tôn trọng
người khác một chút!”
“Tôn trọng?” Louis Thương Nghiêu khẽ nhếch môi, dáng vẻ tà mị trước sau vẫn không thay đổi, giờ phút này nụ cười trên môi hắn lại càng lộ rõ vẻ lãnh đạm.
“Trong mắt tôi, nói ra sự thật chính là cách tôn trọng tốt nhất.”
“Rốt cuộc là anh muốn như thế nào?” Ánh mắt Lạc Tranh lộ rõ vẻ không vui.
Nàng trước giờ vẫn luôn cảm nhận được ở hắn có một sự nguy hiểm thường trực. Mà lúc này, cảm giác đó lại càng mãnh liệt hơn so với bất kỳ thời điểm nào trước kia.
Rốt cuộc là hắn muốn như thế nào đây? Từng lời nói với hành động của hắn đều nhằm vào nàng. Đầu tiên là Thương Nghiêu, bây giờ lại là Louis Thương Nghiêu. Cơ hồ như từ hồi quen biết hắn, hắn đã sớm tạo ra vô vàn cái bẫy cho nàng, rồi ung dung, nhàn nhã ngồi nhìn nàng làm thế nào từ từ nhảy xuống mà thôi.
Mà mỗi một cái bẫy do hắn giăng ra, cái sau lại sâu hơn cái trước. Cho tới lúc nàng kịp có phản ứng thì đã phát hiện ra mình không có cách nào trốn thoát nữa rồi.
“Vậy thì nghiêm túc chút, để tôi nhớ lại lần đầu tiên gặp em…” Louis Thương Nghiêu khẽ hừ lạnh một tiếng, lại đi tới trước mặt Lạc Tranh. Thân hình to lớn dính sát vào phía sau lưng nàng.
Thanh âm của hắn vẫn trầm thấp như mọi ngày, nhẹ nhàng đưa tay đặt lên trên đầu nàng. Ngón tay thon dài khẽ luồn vào mái tóc đen nhánh mềm mại của Lạc Tranh, ánh mắt dịu dàng cúi xuống nhìn nàng…
“Không vấn đề gì, em không tìm được, tôi có thể giúp em…từ từ tìm.”
Câu nói cuối cùng của hắn khiến Lạc Tranh cảm nhận được sự áp bách một cách sâu sắc khó có thể diễn tả thành lời.
Lạc Tranh khẽ quay đầu lại khiến ngón tay của hắn trượt khỏi mái tóc nàng, trong không khí liền vương lại một hương thơm dịu nhẹ…
“Tôi không biết anh đang nói bậy bạ cái gì, cũng không quan tâm thân phận của anh ra sao, nhưng…” Nàng trừng mắt nhìn hắn. “Anh đã giết Tề Lê, chính mắt tôi đã nhìn thấy! Vậy tốt nhất anh cũng giết luôn cả tôi đi để tránh phải lo hậu họa về sau.”
“Nhưng tôi với em còn chưa vui đùa thỏa thích, nên trước mắt em sẽ bình an vô sự mà sống trên thế gian này.” Louis Thương Nghiêu nở nụ cười, khóe môi cong lên hiện rõ vẻ tàn nhẫn. Lời nói của hắn vẫn như vậy, càng ngày càng chẳng có một chút thương tiếc nào.
Toàn thân Lạc Tranh như run lên, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt như một người xa lạ. Rốt cuộc nàng đã đắc tội gì với hắn, mà hắn lúc nào cũng chỉ nhằm vào một mình nàng?
“Tôi sẽ kiện anh ra tòa!” Giọng nói của nàng hết sức lạnh lung.
“Tôi tin em có bản lĩnh này.” Louis Thương Nghiêu sau khi nghe xong lời nàng nói, không hề nổi giận mà ngược lại còn buông nàng ra, đi tới trước bàn ăn, dương dương tự đắc cầm lấy bình rượu ở bên cạnh, cầm chiếc ly thủy tinh lên rồi tự rót cho mình một ly rượu vang đỏ, hờ hững cất tiếng.
“Tuy nhiên, em chỉ tố cáo tôi một tội danh giết người như vừa rồi thì quả thực chưa có sức thuyết phục lắm. Để tôi tiết lộ cho em vài vụ nữa thì thế nào?”
Lạc Tranh bất giác cứng người lại.
Louis Thương Nghiêu đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch, nhìn Lạc Tranh chằm chằm, ánh mắt thâm thúy cùng sắc bén như một lưỡi dao xẹt qua khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng tái nhợt của nàng. Nàng khẽ mở miệng, từng lời thốt ra lạnh băng đến cực điểm.
“Cường bạo!”
Lạc Tranh bỗng giật mình, từ trong ánh mắt của hắn, nàng không khó nhìn ra đôi mắt đó đang hàm chứa bao nhiêu ý đồ. Nàng hiểu hắn không phải đang hù dọa nàng, mà chính xác hắn muốn làm như vậy.
Sự cảnh giác cao độ trong lòng nàng lập tức trỗi dậy. Chứng kiến mọi chuyện xảy ra đêm nay cũng đủ khiến nàng cảm thấy vô cùng khiếp sợ và kinh hãi rồi. Nàng tuyệt đối không thể biến thành món đồ chơi để người đàn ông này đùa cợt trong lòng bàn tay được.
Nghĩ tới đây, Lạc Tranh vô thức bước lùi về phía sau. Trong khoảnh khắc nàng lựa chọn phương án chạy trốn.
Louis Thương Nghiêu vẫn ngồi nguyên tại chỗ không chút động đậy, giống như một con báo đen nhàn nhã đang quan sát con mồi của mình. Tâm trạng của hắn cực kỳ bình thản nhìn người phụ nữ trước mắt chạy trốn, ánh mắt đầy tự tin bởi mọi chuyện vẫn luôn nằm trong tầm kiểm soát của hắn.
Cánh cửa lớn của căn phòng bị Lạc Tranh đẩy ra, chưa kịp bước ra, hai tên vệ sỹ mặc đồ đen đã đứng chắn trước mặt nàng. Vẻ mặt không hề biểu thị chút cảm xúc nào, một tên trong đó lãnh đạm nói với nàng.
“Luật sư Lạc, nếu không có mệnh lệnh của ngài Louis thì cô không thể rời khỏi nơi này!”
Hai tên trước mặt Lạc Tranh không phải là hai tên vệ sỹ đã xử lý thi thể của Tề Lê trước đó. So với hai tên kia thì hai tên này còn lạnh lùng hơn vài phần. Dáng người hai tên vệ sỹ này cao lớn tựa như hai ngọn núi sừng sững đứng canh ở cửa. Nàng muốn chạy trốn hoặc xông ra ngoài hoàn toàn là điều không thể.
Lạc Tranh quay đầu lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn người đàn ông đang ngồi kia, thái độ của hắn vẫn rất thản nhiên vì biết rõ căn bản nàng không có cơ hội chạy trốn.
Dáng vẻ của hắn vẫn luôn điềm tĩnh như vậy, điềm tĩnh tới mức làm người khác chướng mắt.
“Nếu không để tôi đi, tôi sẽ tố cáo các người tội giam giữ người phi pháp!” Lạc Tranh cố gắng giữ cho bản thân mình thật bình tĩnh. Vào lúc này, nếu không thể bình tĩnh thì nàng sẽ hoàn toàn là kẻ thua cuộc.
“Tôi rất hoan nghênh nếu Luật sư Lạc muốn tố cáo!” Người đàn ông ở phía xa lười biếng lên tiếng, thanh âm nặng nề tựa như bàn thạch rơi vào giữa không gian rộng lớn, vang vọng truyền đến bên tai nàng.
“Nhưng, chỉ sợ tới lúc đó em lại không thể từ bỏ được mà thôi. Đem cô ấy trói lại cho tôi!” Giọng nói trầm thấp bỗng chốc trở thành mệnh lệnh hết sức lạnh lùng.
Lạc Tranh kinh hãi. Không đợi nàng kịp có phản ứng, hai tên vệ sỹ đã tiến tới bắt nàng lại, hai tay bị khóa chặt ra phía sau, ngay sau đó, hai cổ tay trắng ngần bị trói lại.
“Các người là một lũ khốn kiếp, thả tôi ra!” Lạc Tranh liều mạng giãy giụa. Hai tay bị trói lại càng bị siết chặt lại. Lạc Tranh vô cùng giận dữ, trừng mắt đi tới trước mặt người đàn ông kia. Ánh mắt lạnh lẽo, băng giá tựa hồ có thể giết chết người.
Louis Thương Nghiêu bước lên chặn trước mặt nàng, khẽ nhếch môi, đưa tay nhẹ nâng chiếc cằm nhỏ nhắn của nàng.
“Vẫn còn hung dữ được như vậy sao? Để xem em còn mạnh miệng được tới khi nào.” Hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của nàng, giọng nói mang theo hàm ý rõ ràng. Liền đó, hắn khẽ ra lệnh cho hai tên vệ sỹ.
“Đem cô ấy vào phòng ngủ cho tôi!”
“Vâng!” Vệ sỹ lập tức tuân lệnh, một tên lực lưỡng trong số đó chỉ cần một tay đã nhấc bổng Lạc Tranh lên, sải bước hướng về phía phòng ngủ.
“Thả tôi ra! Khốn kiếp, Louis Thương Nghiêu, anh là tên khốn kiếp!” Mái tóc dài của Lạc Tranh rũ xuống. Nàng gắt gao nhìn chằm chằm vào Louis Thương Nghiêu, không ngừng mắng nhiếc hắn.
Không cần động não cũng có thể đoán được sắp tới từ phòng ngủ sẽ vang lên những âm thanh ái muội tới cỡ nào…
Lạc Tranh chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, bởi vì vừa rồi tên vệ sỹ kia vứt nàng lên giường một cách không hề thương tiếc. Lúc nàng rơi xuống giường, dạ dày cuộn lại khiến toàn bộ bữa tối ngày hôm trước cơ hồ muốn phun ra ngoài.
Khó nhọc mở mắt ra, Lạc Tranh đã thấy thân hình cao lớn của Louis Thương Nghiêu khẽ cúi xuống, bàn tay mạnh mẽ đem khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng xoay lại.
“Tôi thiếu chút nữa thì quên mất, Luật sư Lạc danh tiếng lẫy lừng nổi tiếng với tính cách mạnh mẽ…” Từng ngón tay thô ráp của hắn di chuyển nhẹ nhàng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, từng tấc da tấc thịt trên gương mặt nàng tuy có phần lạnh giá nhưng lại càng kích thích cảm giác của hắn.
“Louis Thương Nghiêu, anh đừng tưởng mình có thể một tay che cả bầu trời. Sự tồn tại của thế giới này không phải do mình anh định đoạt.” Lạc Tranh tức giận nhìn hắn, cổ tay nàng ngày càng trở nên đau nhức.
Nàng không biết sợi dây thừng trói hai tay mình làm bằng vật liệu gì, chỉ cảm thấy nếu nàng càng giãy giụa thì sợi dây ngày càng siết chặt hơn, dường như muốn khảm sâu vào bên trong da thịt vậy.
***
So với sự phẫn nộ của Lạc Tranh thì dáng vẻ của Louis Thương Nghiêu lại vô cùng bình thản. Thái độ của hắn không hề giống mãnh thú chực xông về phía nàng mà chỉ dùng hai cánh tay rắn chắc vây hãm nàng dưới thân mình.
Từ trên cao nhìn xuống nàng, hắn nhẹ nhàng lên tiếng, “Thế giới này đúng là không phải do bản thân tôi có thể định đoạt. Nhưng chỉ cần bản thân em do tôi định đoạt là được rồi.”
Dứt lời, hắn đưa bàn tay có chút thô ráp vuốt ve dọc theo khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tranh, sau đó chậm rãi dời xuống, lướt qua chiếc cổ trắng nõn như thiên nga của nàng, di chuyển vào bên trong cổ áo đã khẽ hé mở vì sự giãy dụa của nàng.
“Sao mà đã nhanh chóng muốn cởi bỏ quần áo ra vậy? Tranh, dáng vẻ phóng túng của em thật khiến người ta mê muội…”
Rốt cuộc thì hắn lại gọi tên của nàng, nhưng có phần khác xưa bởi giọng nói của hắn vẫn mang vẻ tà mị nhưng lúc này lại có thêm vài phần lạnh lẽo.
“Im đi! Anh là tên khốn!” Lạc Tranh tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Giờ phút này nàng thực sự có chút hối tiếc. Tại sao nàng lại đồng ý ký kết hợp đồng với hắn? Tại sao nàng không điều tra kỹ càng rồi mới đưa ra quyết định? Thậm chí hiện giờ nàng còn có cảm giác như mình đang nối giáo cho giặc vậy.
Bàn tay của Louis Thương Nghiêu càng ngày càng không an phận. Lạc Tranh ngoại trừ việc co người để tránh né hành động của hắn thì chẳng thể làm được gì khác. Hai tay của nàng hiện đang bị trói quặt ra phía sau, muốn chống lại hắn thực sự là việc không thể.
Louis Thương Nghiêu không hề tức giận vì sự né tránh của nàng mà còn cười khẽ, bàn tay hắn luồn vào xoa lên bầu ngực tròn đầy của nàng. Trong khoảnh khắc mà hắn chạm vào, Lạc Tranh chỉ cảm thấy cơ thể bỗng phát sinh một cảm giác đặc biệt như có hai dòng điện xẹt qua, nhẹ nhàng bao phủ lấy nơi ngực nàng sau đó chậm rãi lan tỏa khắp tứ chi, bao trùm lấy thân thể của nàng. Nàng không khỏi khẽ kêu lên một tiếng, hơi thở dần trở nên gấp gáp.
Ánh mắt Louis Thương Nghiêu lộ rõ vẻ hài lòng, không còn lạnh lẽo và tàn khốc như lúc trước. Ánh mắt đó dường như muốn đem hình ảnh hiện giờ của Lạc Tranh khắc sâu vào trong tâm trí, cứ như thế mà mặc cho
nó thâm nhập vào vậy…
“Còn nói mình không phóng túng ư?” Nói xong, hắn đem thân thể to lớn của mình áp sát nàng thêm một chút nữa. Đôi môi mỏng của hắn gần kề sát gương mặt nàng.
“Nhất định cả đời này em chỉ có thể nằm dưới thân tôi rên rỉ mà thôi.”
Đôi môi mỏng xoay lại bao phủ lấy đôi môi anh đào của nàng. Hành động giống như là trừng phạt nhưng cũng giống như muốn trêu chọc chiếc lưỡi thơm tho của nàng, tùy ý xâm chiếm lấy mùi hương thơm mát trong khoang miệng nàng.
Trong tình huống này, sự kiên định mà Lạc Tranh cố gắng tạo ra dường như sụp đổ ngay lập tức. Sự cường bạo của hắn càng ngày càng mạnh mẽ, cơ hồ như muốn đem cơ thể của nàng hòa nhập làm một.
Mùi hoắc hương thoang thoảng giống như một chất kích thích mãnh liệt, nhưng cảm giác thì không còn như trước nữa, Lạc Tranh sâu sắc cảm nhận đây chính là sự sỉ nhục ghê gớm.
Không! Phải nói là từ khi biết hắn tới nay, hắn không ngừng khiến nàng cảm thấy nhục nhã.
Cuối cùng thì nàng cũng đã hiểu, tại sao hắn luôn miệng gọi đây là vui đùa thỏa thích. Chẳng qua hắn dựng lên cái vỏ ngụy trang rồi để cho nàng tự mình gỡ bỏ cái vỏ ngụy trang đó xuống. Cái đồ điên này!
Đồ lừa đảo!
Nghĩ tới đây, Lạc Tranh hung hăng dùng răng cắn một cái.
Louis Thương Nghiêu hơi nhíu mày, khẽ mỉm cười. Khóe môi hai người đều dính mùi tanh của máu. Cuối cùng hắn cũng buông nàng ra, duỗi ngón tay cái khẽ quệt vệt máu dính trên khóe môi, dáng vẻ điềm tĩnh nhìn nàng chằm chằm rồi lên tiếng.
“Để em có thói quen xấu này thật đúng là không nên.”
“Nếu còn là đàn ông thì hãy buông tôi ra, ức hiếp một người phụ nữ thì có gì là tài giỏi chứ?” Lạc Tranh cắn răng, tức giận quát lên. “Bại hoại, cặn bã!”
“Xem em tiếp tục mắng thế nào!” Louis Thương Nghiêu bất ngờ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, ánh mắt bỗng trở nên âm u cùng lạnh lẽo khiến nàng cảm nhận được vẻ tà mị quen thuộc trước kia.
Nhưng cảm giác lúc này có phần mạnh mẽ hơn so với trước.
“Từ trước tới nay chưa bao giờ tôi là người tốt, cũng chưa bao giờ làm ra vẻ đạo đức gì cả! Tôi thích sự xấu xa, lại càng thích thú việc thao túng những việc xấu. Cho nên, em đừng quá ngây thơ nghĩ rằng những việc tôi làm có chút nhân đạo nào.”
Giọng nói của hắn lạnh lẽo tựa như sương giá tháng chạp vậy.
“Đúng là, ức hiếp một phụ nữ thì không lấy gì là vẻ vang lắm, nhưng đối với việc quan hệ giữa nam và nữ, cái tôi theo đuổi chính là sự chinh phục cùng thỏa mãn.
Vì thế, thay vì nói là ức hiếp em, chẳng thà em tự nguyện mà ngoan ngoãn phục vụ tôi cho tốt, xem em ở trên giường phóng đãng tới mức nào. Thực sự đã lâu rồi tôi không được tận hưởng cảm giác đó.”
“Anh đừng mơ!” Lạc Tranh lạnh lẽo nhìn hắn. “Muốn tôi tự nguyện phục vụ loại người cặn bã như anh, đừng hòng….”
“Cũng không phải là em chưa có làm qua. Loại chuyện đó đã làm lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai. Đêm tân hôn em cũng cùng tôi tận hưởng những phút giây hạnh phúc. Làm thế nào mà em đã nhanh quên vậy.”
Louis Thương Nghiêu nở nụ cười, ánh mắt lãnh khốc mang theo một chút phong tình.
“Im đi!” Lạc Tranh hét lên.
Vẻ mặt cười cợt của Louis Thương Nghiêu vẫn trước sau như một, khẽ xoa đầu nàng, “Tôi có thể thả em ra nhưng phải ngoan ngoãn phục vụ tôi, thế nào?”
“Tôi tuyệt đối sẽ không cùng với loại cầm thú như anh phát sinh bất kỳ quan hệ nào nữa!” Lạc Tranh thốt lên từng từ đầy lạnh lùng.
Louis Thương Nghiêu nghe xong, liền bày ra bộ dạng có vẻ tiếc nuối nói, “Thế thì em cũng đừng có trách tôi. Để tôi xem em có thể mạnh miệng được tới bao giờ.”
“Anh muốn như thế nào?” Vẻ mặt Lạc Tranh tràn ngập sự cảnh giác.
Louis Thương Nghiêu chăm chú nhìn nàng, cúi đầu cười một tiếng. Nụ cười này như đưa nàng trở lại những khoảnh khắc trước kia. Ánh mắt xấu xa của hắn có bao nhiêu phần quỷ dị khiến nàng không thể suy đoán được.
Chỉ thấy hắn đứng dậy, đi qua một bên rồi cầm điện thoại lên. Không biết nhỏ giọng nói với đầu dây bên kia những gì rồi sau đó lại đi đến bên nàng ngồi xuống nhưng cũng không hề động tới nàng nữa.
Lạc Tranh không biết hắn muốn như thế nào, cũng không biết hắn lại toan tính định dùng phương thức gì để đối phó với nàng. Chỉ thấy hắn ngồi một chỗ không nhúc nhích, cũng không có ý đồ ức hiếp nàng.
Nàng cũng chẳng còn tâm trạng nào mà suy đoán tâm tư của hắn. Bên môi hắn bỗng nở nụ cười hết sức tà mị khiến nàng cảm thấy vô cùng bất an. Não bộ nàng nhanh chóng vận động để nghĩ cách trốn thoát.
Không lâu sau, ngoài phòng ngủ có tiếng gõ cửa, hai tên vệ sỹ đi đến, mang theo một chiếc hòm lớn đặt lên trên thảm sàn giữa căn phòng. Sau đó một tên trong số đó cung kính bước lên phía trước nói, “Ngài Louis, món tráng miệng đã tới.”
Lạc Tranh từ xa nhìn chằm chằm vào cái hòm lớn ở giữa phòng, không biết bên trong có chứa cái gì…
Louis Thương Nghiêu gật đầu, nhưng không bước lên, chỉ phất tay có ý ra lệnh. Tên vệ sỹ liền hiểu ý, mở miệng nói chuyện với một tên khác đang đứng bên cạnh, mang chiếc hòm mở ra.
Lạc Tranh thuận thế nhìn theo, bỗng chốc vô cùng kinh hãi, trái tim dường như ngừng đập. Bên trong hòm không phải ai khác mà là một người phụ nữ, hơn nữa trên cơ thể không có tới một mảnh vải che thân.
A, không phải! Nhìn kỹ lại, đó căn bản không phải là phụ nữ mà là một cô bé. Dáng vẻ nhìn qua thì chỉ khoảng mười mấy tuổi. Miệng bị bịt kín, chỉ có thể phát ra mấy tiếng ú ớ mà thôi.
“Còn không bước ra!” Một tên vệ sỹ đem cô bé từ trong chiếc hòm kéo ra, động tác cực kỳ thô bạo, một chút thương hoa tiếc ngọc cũng không có. Hắn lấy những thứ nhét trong miệng cô bé ra, giơ một tay đẩy cô bé ngã xuống trước mặt Louis Thương Nghiêu.
“Mở chân ra!” Louis Thương Nghiêu lạnh lùng ra lệnh, trong giọng nói không có một chút cảm xúc nào.
Cô bé kia không dám phản kháng, đành nhút nhát mở hai chân ra. Màu hồng phấn nơi non mềm hiện ra khiến người khác dễ dàng nhìn thấy.
Lạc Tranh vô thức run rẩy, hắn muốn làm gì? Đó chỉ là một đứa bé, vẫn là con nít mà!
“Ngươi, bước lên…” Louis Thương Nghiêu đưa ánh mắt nhìn một tên vệ sỹ bên cạnh. “Kiểm tra một chút!”
Tên vệ sỹ tuân lệnh bước lên, hắn ngồi xổm xuống, một tay thô lỗ dùng sức tách hai chân cô bé ra, tay còn lại dùng để thăm dò phía hạ thân của cô bé, ngón tay xâm chiếm nơi cánh hoa non mềm…
“A…ư…” Cô bé vừa kinh hãi vừa sợ sệt, nhưng dưới sự kích thích tuỳ hứng của những ngón tay thô lỗ của tên vệ sỹ kia, cái miệng nhỏ không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ khe khẽ.
“Dừng tay!” Lạc Tranh không thể nhìn thêm được nữa. Nàng tức giận trừng mắt nhìn Louis Thương Nghiêu, “Anh đúng là đồ cầm thú. Nó chỉ là một đứa trẻ mà thôi! Anh mà chạm vào cô bé, nó sẽ chết mất.”
Một đứa bé nhỏ như vậy, sao có thể chịu nổi sự chà đạp của đàn ông.
Louis Thương Nghiêu ra hiệu cho tên vệ sỹ dừng tay, nhìn về phía Lạc Tranh, nâng bàn tay vuốt nhẹ mái tóc nàng, đầy vẻ trân trọng.
“Em có biết không? Nó là con gái của một trong những cổ đông của tôi. Hắn đã cuỗm mất của tập đoàn hai triệu euro nhưng thủ hạ của tôi đã bắt được con gái hắn. Nếu hắn không xuất hiện, vậy thì đem con bé này ném vào nhà thổ, dùng cơ thể thay cha nó trả nợ.”
“Không được làm như vậy! Làm thế là phạm tội.” Lạc Tranh nhìn cô bé sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, quay về phía Louis Thương Nghiêu. “Cha nó là cha nó, mà nó là nó, anh làm thế chẳng khác gì hủy hoại cuộc đời của cô bé, không được.”
Louis Thương Nghiêu sau khi nghe xong cuối cùng cũng nở nụ cười, trên khuôn mặt cương nghị hiện ra vẻ đắc chí, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên như khiêu khích, giọng nói nhẹ nhàng như dòng suối mùa xuân lại vang lên.
“Sao thế? Nhìn thấy tôi chơi đùa với người khác em thấy ghen sao?”
Lời của hắn không quá rõ ràng, nhưng Lạc Tranh lập tức hiểu được ý tứ ẩn trong đó. Rất thẳng thắn, hắn đang nói cho nàng biết, hắn muốn chơi đùa với cô bé này!
Lạc Tranh nhìn thấy cô bé sợ đến nỗi nước mắt sắp trào ra. Chắc cô bé cũng đang tầm tuổi đi học, sao có thể chịu được tình cảnh này.
Hai tên vệ sỹ đứng bên cạnh trên mặt không có chút biểu cảm nào. Nàng biết rõ, chỉ cần Louis Thương Nghiêu gật đầu, cô bé này sẽ gặp phải một kết cục hết sức nhục nhã.
Còn về việc cha cô bé có đúng là cuỗm đi mất của tập đoàn hai triệu euro hay không đã không còn quan trọng nữa. Có thể đó là sự thật nhưng cũng có thể đó chỉ là cái cớ của Louis Thương Nghiêu mà thôi.
Quan trọng là Louis Thương Nghiêu muốn dùng cô bé này để ép nàng. Cho dù hắn không chạm vào cô bé thì hắn cũng sẽ cho hai tên vệ sỹ kia làm hại cô bé.
Nếu như là Thương Nghiêu của ngày xưa, nàng còn có thể lấy hết dũng khí mà cược với hắn một ván. Cược rằng hắn không quá tàn nhẫn, cược hắn vẫn còn lương tâm. Nhưng giờ đây, nàng không dám nữa. Ở Macau, nàng đã được chứng kiến sự tàn nhẫn của bọn đàn ông là như thế nào. Tiếng thét của các cô gái đến giờ vẫn còn văng vẳng bên tai nàng.
Người đàn ông trước mặt nàng đã không còn là Thương Nghiêu của ngày trước nữa rồi, hắn sao có thể “thân thiện” nữa đây?
Một lúc lâu sau…
“Thả cô bé ra. Điều anh muốn không phải là hai triệu đó.” Lạc Tranh bình tĩnh lại, lạnh lùng nói.
Louis Thương Nghiêu dường như đoán được chắc chắn nàng sẽ nói những lời đó. Khoé môi khẽ cong lên hiện ra nét quyến rũ quen thuộc. “Ngoan ngoãn theo tôi?”
Lạc Tranh nhìn vào đôi mắt đen hết sức tà mị kia, gật đầu.
Cuối cùng Louis Thương Nghiêu cũng nở nụ cười, dáng vẻ hết sức hài lòng, kéo cô bé từ dưới đất đứng dậy, đem tấm thảm mỏng che lên thân thể đang run rẩy của cô bé.
“Bé con, đã biết về phải nói với cha mình thế nào chưa?”
Cô bé gật đầu, khuôn mặt vẫn tràn ngập vẻ sợ hãi. “Bảo cha mau trả tiền…”
“Ngoan lắm!” Louis Thương Nghiêu tỏ ra dịu dàng vỗ nhẹ vào đầu cô b, é sau đó ra lệnh cho vệ sỹ. “Dẫn con bé đi, kẻ nào dám chạm vào nó, mang đầu đến đây gặp tôi.”
“Vâng!” Vệ sỹ tuân lệnh, lập tức ôm cô bé đi ra ngoài.
Căn phòng lập tức yên tĩnh trở lại.
“Còn không thả tôi ra? Chẳng phải anh đã đạt được mục đích rồi sao?” Lạc Tranh lạnh lùng lên tiếng. Nàng không ngốc đến mức hối hận với quyết định của mình bởi vì không biết người đàn ông này sẽ còn làm những chuyện gì nữa.
“Chán ghét tôi như vậy sao?” Louis Thương Nghiêu nhìn nàng
chăm chú, dáng vẻ vẫn hết sức tà mị như trước.
Sau đó hắn chủ động đưa tay lên cởi trói cho nàng, bàn tay thuận thế đưa ra ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng.
“Không phải là chán ghét mà là ghê tởm!” Lạc Tranh không sợ lời nói của mình sẽ đắc tội với hắn. Nàng đã không còn đường trốn thoát, biết đâu làm hắn tức giận, ngược lại, lại là một chuyện hay.
Nhưng Louis Thương Nghiêu lại không hề tức giận, ánh mắt của hắn khiến người khác rất khó nắm bắt, lúc mờ lúc tỏ, giống như thời tiết vậy, nói thay đổi thì ngay lập tức thay đổi.
Chỉ thấy hắn vỗ nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, dáng vẻ đầy mê hoặc lên tiếng, “Tự mình cởi đồ đi, toàn bộ…”
“Mục đích của anh chính là làm nhục tôi?” Lạc Tranh nhìn hắn chằm chằm. “Rốt cuộc tôi đã đắc tội gì với anh đến nỗi anh phải tìm mọi cách hành hạ tôi như vậy?”
“Rồi em sẽ biết, sớm muộn cũng sẽ biết.” Đáy mắt của Louis Thương Nghiêu nổi lên một tia lạnh lẽo. Đường cong bên khóe môi ngày càng mở rộng. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm vào đôi môi anh đào của nàng.
“Nhưng không phải là hôm nay. Tranh, việc tôi muốn làm rất đơn giản, chỉ là muốn cho em thấy, người mà em cần phải phục tùng là ai mà thôi.”
Lạc Tranh cười lạnh, cười một cách bi thương. Nàng không nói gì nữa mà quỳ thẳng người lên trên giường, từng ngón tay trở nên run rẩy, từ từ đem quần áo của mình cởi bỏ…
Louis Thương Nghiêu vẫn ngồi đó, ánh mắt của hắn chăm chú nhìn vào khuôn mặt nàng không hề dời đi. Đôi mắt đen sâu thẳm toát ra sức cuốn hút chí mạng. Gương mặt hắn như tác phẩm điêu khắc trên đá cẩm thạch, cương nghị không một tì vết nào. Đôi mắt đen sâu thẳm lấp lánh thứ ánh sáng u ám…
Cho dù hắn ngồi ở đó nhưng cơ thể cao lớn cùng rắn rỏi vẫn toát lên sự áp bức mạnh mẽ rất khó diễn tả. Khi món đồ che thân cuối cùng trên người Lạc Tranh cũng được trút bỏ, môi hắn khẽ nhếch lên thành một đường cong vô cùng mãn nguyện.
Ngón tay thon dài của hắn đưa ra bao phủ lấy bầu ngực tròn trịa của nàng, ngón cái khẽ chà xát chỗ nhạy cảm đã sớm đứng thẳng, nhìn nàng không hề chớp mắt.
Cơ thể Lạc Tranh run lên, trong lòng nổi lên một cảm giác bi thương quen thuộc…Tuy vậy, nàng cũng không thể kháng cự lại khoái cảm mà sự tiếp xúc của hắn mang lại. Vô tình trong đầu nàng lại hiện lên cảnh tượng ở Macau.
Người con gái đó bị người đàn ông đè ở dưới thân, rõ ràng là bị cưỡng bức, nhưng cuối cùng cũng không tự chủ mà phát ra những tiếng rên rỉ…
Còn nàng thì sao? Hôm nay sợ rằng cũng không thể tránh được điều đó. Hắn đã quá quen thuộc với những nơi nhạy cảm trên cơ thể nàng. Cho dù nàng có cố chịu đựng đến cỡ nào, hắn vẫn có bản lĩnh làm nàng mất đi hết lý trí.
Động tác trên tay của người đàn ông rất nhẹ nhàng, không thô lỗ như nàng tưởng tượng. Thậm chí còn nhẫn nại nhìn vào khuôn mặt nhỏ của nàng, thấy đôi môi khẽ hé mở, thoát ra hơi thở hổn hển, khóe môi của hắn cong lên, tặng cho nàng một nụ cười lạnh như băng nhưng cũng hết sức tà ác.
Ngay sau đó, Louis Thương Nghiêu vươn cánh tay rắn chắc, kéo thân thể của nàng lại gần, bầu ngực đã sớm đỏ bừng của nàng vừa khéo rơi vào miệng hắn. Hắn say đắm chơi đùa một cách gian xảo. Hai nụ hồng vì sự liếm mút từ đầu lưỡi của hắn trở nên nhạy cảm mà đứng thẳng lên.
Từng chuyển động từ đôi môi của hắn hết sức nhẹ nhàng, dịu dàng khiến nụ hồng không khỏi run rẩy.
“Ưm…” Đôi môi Lạc Tranh gắt gao mím chặt nhưng rồi cũng bật ra, không kiềm chế được mà khẽ rên rỉ.
Louis Thương Nghiêu cười hết sức phóng đãng, đột nhiên xoay người nàng lại, để lưng của nàng quay về phía hắn. Bàn tay to của hắn từ phía sau vươn tới, một lần nữa ôm lấy nơi mềm mại đầy đặn của nàng, tăng cường xoa bóp vuốt ve, nửa như rất say đắm nhưng nửa lại như muốn chà đạp nàng.
Lần này động tác của hắn thô lỗ hơn một chút. Đối với nàng thì đây chính là việc hắn đang muốn gia tăng sự khống chế đối với phản ứng trên cơ thể của nàng…
Da thịt của nàng trắng trẻo như sữa, mềm mại tựa làn da của một đứa trẻ sơ sinh. Từng đường cong hoàn mỹ trên cơ thể hiện lên đầy mê người mà chỉ riêng nàng mới có.
“Lạc Tranh, bắt đầu từ hôm nay, tôi và em sẽ bắt đầu lại từ đầu.” Hắn ôm lấy nàng, ghì vào thân hình cao lớn hoàn mỹ như một pho tượng đồng, giọng nói trầm thấp cất lên.
“Tất cả sẽ càng ngày càng… thú vị”