Máy bay bay qua châu Âu, hạ cánh xuống sân bay Roissy – Charles de Gaulle.
Tập đoàn RM của Pháp thuộc sở hữu của một thương nhân đầy tài năng mới xuất hiện vài năm trở lại đây. Từ năm đầu tiên tiến vào thị trường quốc tế bắt đầu kinh doanh các mặt hàng xa xỉ phẩm, chỉ trong vài năm ngắn ngủi bứt lên trở thành vương quốc của hàng xa xỉ phẩm trẻ tuổi nhất, đứng trong top 10 tập đoàn của thế giới, trụ sở chính đặt tại thủ đô Paris hoa lệ, tọa lạc giữa khu trung tâm thương mại phồn hoa nhất.
Số lần Lạc Tranh đến Paris cũng không ít, hai ngày trước tại nơi này nàng còn mới thắng kiện. Nước Pháp vẫn luôn để lại trong lòng Lạc Tranh một ấn tượng tốt đẹp, ít nhất nàng vẫn nghĩ nếu trong hoàn cảnh phù hợp, có thời gian sẽ lại thủ đô hoa lệ này chơi vài ngày. Chỉ tiếc là lần nào đến rồi đi cũng rất vội vàng, cho nên đối với thành phố biểu tượng của sự xa hoa, thời thượng này cũng đành bất đắc dĩ thở dài.
Cuộc hẹn được sắp xếp tại phòng họp của tập đoàn, tòa nhà với kiến trúc nguy nga dưới ánh mặt trời phản xạ lên các tấm kính, tỏa ra một sức cuốn hút mạnh mẽ. Lúc Lạc Tranh cùng Ôn Húc Khiên ngồi xuống sofa gần cửa sổ trong phòng họp, thư ký đã nhiệt tình tự mang cà phê do mình pha lên, “Ôn luật sư, Luật sư Lạc, xin hai vị chờ một chút, giám đốc đang có cuộc họp.”
“Cảm ơn, đã phiền cô rồi!” Trong đôi mắt Ôn Húc Khiên khẽ ánh lên nét cười.
Cô thư ký xinh đẹp cũng cười đáp lại, không chút e dè Lạc Tranh đang ngồi ở đó, trước mặt Ôn Húc Khiên còn cố ý đong đưa vòng eo mê người cùng mái tóc vàng óng, nhẹ nhàng đi ra ngoài mang theo mùi nước hoa quyến rũ.
Lạc Tranh nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ngắm thành phố xe cộ đông đúc bên dưới. Đợi cô thư ký ra ngoài và đóng cửa lại, mới khẽ quay đầu, nhẹ nhàng cười, “Húc Khiên, xem ra người bạn kia của anh, tác phong sinh hoạt không được điều độ cho lắm.”
“Ồ? Em chưa từng gặp anh ta, vì sao lại khẳng định như vậy?” Ôn Húc Khiên nhìn nàng, vẻ mặt có chút hứng thú.
“Từ thư ký của anh ta.” Lạc Tranh đứng dậy, đôi mắt tinh anh khẽ quan sát toàn bộ phòng họp. “Để cho một cô thư ký quyến rũ như vậy ở bên cạnh, bạn của anh xem ra cũng thường xuyên không chịu cô đơn.”
“Tranh Tranh, RM lập nghiệp từ các mặt hàng xa xỉ phẩm, đương nhiên về phương diện tuyển dụng nhân sự, cũng sẽ chọn người có khí chất, thời thượng, cuốn hút một chút. Có lẽ em đã quá nhạy cảm rồi.” Ôn Húc Khiên nhẹ nhàng cười, trong lời nói có mấy phần tán thưởng.
“Nhưng mà thật không ngờ tới, tập đoàn RM này khi nhìn vào cho người ta một cảm giác thời thượng vô cùng mạnh mẽ, nhân viên ở đây cũng đều còn rất trẻ.”
Lạc Tranh khẽ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng đi tới trước mặt Ôn Húc Khiên, khẽ vòng tay qua cổ anh, gương mặt xinh đẹp, hai gò má mịn màng, đường nét vô cùng thanh tú.
“Em cũng biết, trong mắt đàn ông các anh, kiểu phụ nữ quyến rũ như vậy mới được coi là đẹp nhất.”
Tâm tình Ôn Húc Khiên bất giác vô cùng khẩn trương, nụ cười tràn ngập trên môi. Không ngờ tới, bộ dáng nũng nịu của Lạc Tranh cũng thực mê người, “Thật hiếm khi thấy Tranh Tranh của anh ghen thế này.”
“Bớt tự mãn đi, ai thèm ghen. Em chỉ là sợ anh sẽ vui đến quên hết công việc thôi. Lạc Tranh nhẹ duỗi ngón tay, nhẹ nhàng xỉa xỉa lên trán Húc Khiên. Vừa muốn vòng tay ôm eo Lạc Tranh kéo lại gần, lại bị nàng cười khẽ né đi, bước tới bên cửa sổ, nghiêng đầu nhìn, “Húc Khiên, anh thực tin rằng người bạn này có ý hợp tác sao?”
“Đương nhiên, nếu không phải như thế, sao anh ta lại bảo chúng ta bay sang đây?”
Đáy mắt Lạc Tranh khôi phục lại sự tỉnh táo thường ngày, suy tư một lúc, nhẹ giọng nói, “Em thấy…bạn của anh chưa chắc có thành ý này.”
“Vì sao?” Ôn Húc Khiên biết rõ Lạc Tranh luôn là người không dễ dàng đưa ra phán đoán. Một khi đã đưa ra phán đoán, nhất định đã cân nhắc rất kỹ lưỡng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lạc Tranh xoay người, đôi mắt đen tròn chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh nắng phản chiếu qua cửa kính trong suốt, chiếu lên đôi gò má trắng mịn phớt hồng khiến gương mặt nàng càng đẹp hơn. Khẽ thở dài, Lạc Tranh lên tiếng, “Húc Khiên, nếu như đối phương thật sự có thành ý thì sẽ không để chúng ta chờ lâu thế này.”
Ôn Húc Khiên nghe vậy, thả lỏng người, cười nói, “Tranh Tranh, em hiểu lầm rồi. Anh ta là giám đốc tập đoàn, đương nhiên không thể vắng mặt trong các cuộc họp lớn nhỏ. Thư ký không phải vừa nói đó sao, anh ta đang họp, sẽ kết thúc ngay thôi.”
“Chỉ mong như vậy.” Lạc Tranh không đồng ý với lời nói của Ôn Húc Khiên, nhưng cũng không phản bác, chỉ là khẽ mỉm cười, nét suy tư trong mắt càng lúc càng đậm…
Cứ như vậy, ước chừng hơn nửa giờ đồng hồ nữa, cũng không thấy bóng dáng vị giám đốc thần bí kia, mà ngay cả thư ký giám đốc cũng mất dạng.
“Húc Khiên, chúng ta đi thôi.” Lạc Tranh nhìn đồng hồ đeo tay lần cuối cùng, rốt cuộc không chờ nổi nữa, kéo bàn tay Ôn Húc Khiên, dứt khoát quyết định.”
“Tranh Tranh, anh thấy chúng ta nên đợi thêm chút nữa…”
“Húc Khiên, người này căn bản không có thành ý, cho dù anh có chờ hắn tới, hắn cũng sẽ nói cho anh biết hắn không muốn hợp tác.” Lạc Tranh dịu dàng lên tiếng nhưng trong lời nói vẫn toát lên sự sắc sảo, thông tuệ.
“Tranh Tranh…”
“Đi thôi, ở lại chỗ này vì một người không có chút thành ý chỉ làm lãng phí thời gian. Chi bằng mình đi thưởng thức chút phong cảnh Paris còn hơn.” Sắc mặt Lạc Tranh vẫn rất bình tĩnh, nhưng trong đáy mắt lộ rõ nét không vui.
Sắc mặt Ôn Húc Khiên có chút chần chừ…
“Húc Khiên, anh sẽ không nghĩ rằng mọi người đều giống anh, nhớ đến tình bạn cũ chứ? Anh cũng đã nói, hai người cũng chỉ là quen biết sơ sơ mà thôi. Hoàn cảnh của người này anh cũng không hề biết gì, có thể thấy anh cũng không hiểu rõ hắn. Nếu quá mê muội mà đặt toàn bộ hy vọng lên anh ta, thà rằng chúng ta thử tìm kiếm những cơ hội khác…”
“Tôi có thành ý hay không, không phải do người khác nhận định. Về phần người có thể tùy tiện bình phẩm sau lưng người khác, tôi nghĩ thành ý cũng chẳng được bao nhiêu.” Lạc Tranh còn chưa nói hết, đã nghe thấy một giọng trầm thấp, êm ái vang lên từ phía cửa phòng họp. Giọng nói này vô cùng êm tai, mượt mà tựa lông măng thiên nga đen, nhàn nhạt vang lên giữa không gian yên tĩnh. Chỉ là giọng nói này thực sự có tác dụng áp chế thần kinh khiếp người.
Lạc Tranh đang quay lưng về phía cửa, nghe thấy giọng nói kia bất giác hơi run lên. Giọng nói này mang theo chút xa cách, xuyên thẳng vào màng nhĩ, khiến trái tim nàng cũng theo đó mà hoảng hốt, theo bản năng quay đầu nhìn lại…
Đó là một thân hình vô cùng cao lớn, vóc dáng hoàn mỹ tựa như người mẫu, gương mặt cương nghị khiến người ta nhìn một lần sẽ khó quên. Có thể nói, bộ dạng hắn cũng không hẳn là anh tuấn mà là một người đàn ông tràn đầy vẻ nam tính, nét cương nghị khiến người ta nghẹt thở, rõ ràng mang huyết thống con lai…
Hàng lông mày rậm mười phần anh khí, sống mũi cao thẳng, đôi mắt đen thẫm như hồ nước sâu thẳm, lại mang theo sức hấp dẫn chết người, đủ thu hút mọi ánh nhìn của phụ nữ…
Hắn có vẻ hơi lười biếng dựa vào cánh cửa, trang phục trên người vô cùng tinh xảo, từ áo sơ mi đến cà vạt đều toát lên khí chất tao nhã, khiến cả thân hình hắn toát lên vẻ từng trải, từng động tác cũng mang theo khí chất vô cùng cao quý.
Vừa nói, ánh mắt hắn vẫn chăm chú nhìn vào Lạc Tranh, khóe môi hơi cong lên, có vẻ rất hứng thú, lại mang theo chút tà mị bất cần…
Trong lòng Lạc Tranh không khỏi có chút hoảng loạn, khẽ chớp mắt, hàng lông mày nhíu lại.