Trong khoảnh khắc, trời đất như tối sầm lại ngay trước mắt Lạc Tranh. Đương nhiên đó chỉ là cảm nhận của riêng nàng. Mùi máu tanh như bao trùm bầu không khí, càng ngày càng trở nên nồng nặc khiến hô hấp của Lạc Tranh bắt đầu trở nên khó nhọc.
Đập ngay vào tầm mắt Lạc Tranh chính là một vũng máu lớn, dường như hơi ấm vẫn còn lan tỏa trên nền đá cẩm thạch giống như một bàn tay vô hình đang muốn vươn ra túm lấy cái gì đó.
Tâm tư đã sớm trở nên hỗn loạn, trong ánh mắt Lạc Tranh dường như cũng phản chiếu một màu đỏ rực của máu. Nàng nhìn thấy công chúa Deneuve đang nằm dưới đất, toàn thân dính bê bết máu, thân hình hoàn toàn bất động, mái tóc dài đẹp đẽ cũng nhuốm toàn máu là máu. Gương mặt cô ấy phản chiếu qua vũng máu tươi càng hiện rõ lên vẻ nhợt nhạt đến trắng bệch như tờ giấy.
Công chúa Deneuve nằm đó, mắt nhắm nghiền, không hề nhúc nhích, giống như một mỹ nhân đang nằm ngủ vậy. Nhưng không phải là cô ấy đang ngủ thiếp đi, mà là đã… Chết! Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Vào giờ phút này, Lạc Tranh chỉ cảm thấy trong đầu toàn những tiếng ong ong khó tả. Thậm chí, nàng cũng không nghe được tiếng khóc của mọi người xung quanh nữa. Trong hô hấp của nàng dường như tràn ngập mùi máu tanh, trước mắt cũng toàn là máu…
Đầu của Lạc Tranh bắt đầu cảm thấy đau nhói. Tiếng cãi vã, tiếng khóc lóc, tiếng cầu xin tha thứ cứ thế đan xen lẫn lộn với nhau, không ngừng vang lên trong đầu nàng khiến cho nàng không biết đây là thực hay là mơ nữa?
Rất nhanh sau đó, bên ngoài biệt thự vang lên tiếng còi xe của cảnh sát. Một đám người mặc đồng phục cảnh sát nhanh chóng xông tới, ngay lập tức phong tỏa hiện trường. Ai cần an ủi thì an ủi, ai cần thẩm tra thì lập tức đưa đi thẩm tra.
Lạc Tranh vẫn đứng đó, ánh mắt trân trân nhìn vào thi thể của Deneuve rồi quay sang nhìn các nhân viên cảnh sát đang khám xét từng ngóc ngách nhỏ nhất tại hiện trường. Cho tới khi, có một bàn tay đàn ông nhẹ nhàng đặt lên vai nàng, thần trí của Lạc Tranh mới được khôi phục lại đôi chút.
“Deneuve… cô ấy… bị làm sao vậy?” Lạc Tranh nhìn về phía người đàn ông đang nắm tay mình, thấy ánh mắt cực kỳ đau buồn của hắn mới có thể yếu ớt cất tiếng hỏi.
Sắc mặt của Louis Thương Nghiêu cũng rất khó coi, lông mày liên tục nhíu chặt lại, “Phần cổ của cô ấy có dấu vết bị siết mạnh của dây thừng. Nhìn qua thì chắc hẳn là bị người khác hãm hại, sau đó bị ném xuống từ tầng hai của biệt thự.”
“Không…” Cả người Lạc Tranh lúc này cơ hồ mềm nhũn ra, nếu không có sự nâng đỡ của Louis Thương Nghiêu, nàng nhất định đã ngã quỵ xuống sàn, thiếu chút nữa tim cũng ngừng đập luôn rồi. Bên tai nàng dường như lại vang lên tiếng nói nhẹ nhàng có chút ngập ngừng của Deneuve.
“Luật sư Lạc, có cô yêu Thương Nghiêu như thế, cho dù tôi không ở đây cũng cảm thấy yên tâm…”
“Tôi rất hy vọng có thể tiếp thêm sức mạnh cho tình yêu của hai người, nếu như sức khỏe của tôi còn cho phép…”
“Luật sư Lạc, cô yêu anh ấy sao? Yêu anh ấy thật sao?…”
“Tôi thật sự… rất yêu anh ấy…”
Nước mắt nhanh chóng đã thấm đẫm đôi mắt của Lạc Tranh. Nhưng hơn hết, nàng cảm thấy vô cùng đau đớn và phẫn nộ. Bị người ta bóp cổ đến chết rồi sau đó bị ném xuống lầu…
Rốt cuộc ai đã làm chuyện này? Tại sao lại nhẫn tâm ra tay với một cô gái mong manh yếu đuối như thế? Cô ấy là một người hết sức lạc quan và yêu cuộc sống như thế, kiên cường như thế…
Mặc dù biết rõ tình trạng của bản thân, nhưng Deneuve vẫn suy nghĩ hết sức tích cực, vẫn luôn duy trì nụ cười rạng ngời trên môi. Rốt cuộc là ai, là ai mà lại nhẫn tâm như vậy?
“Thương Nghiêu, là ai? Rốt cuộc là ai chứ?” Giọng nói nghẹn ngào của Lạc Tranh vang lên.
Bàn tay Louis Thương Nghiêu đã siết lại thành nắm đấm. Sự phẫn nộ khiến ánh mắt hắn trở nên sắc lẹm như lưỡi kiếm. Toàn thân hắn toát lên vẻ âm u, lãnh đạm tới mức ghê người. Hắn gằn từng câu từng chữ…
“Anh nhất định sẽ không bỏ qua cho những người này!”
Mặc dù toàn thân Lạc Tranh đã sớm mềm nhũn ra nhưng vẫn không hề lơi là cảnh giác. Nàng đột ngột nhìn về phía Louis Thương Nghiêu… “Có phải anh biết chuyện gì đó đúng không?”
Louis Thương Nghiêu không hề nói gì, đôi môi mỏng khẽ mím chặt lại để lộ sắc mặt xanh mét đến doạ người.
Đang lúc Lạc Tranh cảm nhận được một cách sâu sắc rằng chuyện này không hề đơn giản thì có vài nhân viên cảnh sát bước tới, một viên cảnh sát trong số đó bước lên trước, dừng lại trước mặt Louis Thương Nghiêu, giơ ra chiếc thẻ sáng loáng.
“Louis Thương Nghiêu tiên sinh, tôi trực thuộc tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế, chánh tranh tra Sherman. Chúng tôi nghi ngờ anh đã giết công chúa Monaco vì anh là người cuối cùng tiếp xúc với công chúa đêm qua. Do đó, mời anh theo chúng tôi về cục cảnh sát quốc tế để hợp tác điều tra!” Ngay sau đó, ông ta lập tức vung tay lên, vài nhân viên cảnh sát phía sau liền bước tới, lôi ra một bộ còng tay sáng loáng.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Louis Thương Nghiêu, nhất là cha mẹ của công chúa Deneuve, bọn họ không thể tin nổi vào những gì đang xảy ra trước mắt. Ngay sau đó, ánh mắt của cha Deneuve liền ánh lên sự phẫn nộ cùng tức giận tột độ.
Lạc Tranh choáng váng đến nỗi đứng đờ ra đó nhưng rất nhanh liền khôi phục lại phản ứng, bước lên ngăn cản việc áp giải Louis Thương Nghiêu đi. Khi nhân viên cảnh sát đang chuẩn bị còng tay hắn thì lập tức bị nàng chặn lại…
“Khoan đã, trước tiên các ông hãy đưa bằng chứng ra, nếu không thì không được đưa anh ấy đi đâu hết!”
“Tranh…” Louis Thương Nghiêu cúi đầu lên tiếng, dường như muốn ngăn cản nàng nhúng tay vào chuyện này.
Sherman nở nụ cười đầy vẻ trào phúng, “Thực xin lỗi, chúng tôi cũng chỉ làm việc theo trình tự mà thôi. Đưa anh ta đi!”
“Vâng!” Mấy nhân viên cảnh sát lập tức tiến lên, gạt tay Lạc Tranh ra rồi còng tay Louis Thương Nghiêu lại.
“Thương Nghiêu…” Lạc Tranh vô cùng kinh hãi, những người khác chứng kiến cảnh tượng này cũng không khỏi hãi hùng.
Louis Thương Nghiêu tỏ ý bảo nàng hãy an tâm, không phải lo lắng gì cả. Hắn không có ý phản kháng nhân viên cảnh sát thi hành nhiệm vụ cũng không giải thích bất cứ điều gì, chấp nhận để họ áp giải lên xe cảnh sát.
Sau khi kiểm tra hiện trường một cách tỉ mỉ cùng rõ ràng, pháp chứng và pháp y cũng lần lượt rời đi. Chỉ còn vài nhân viên cảnh sát ở lại để bảo vệ hiện trường.
Cha mẹ Deneuve đã nghe được rõ ràng những lời của vị thanh tra kia. Sắc mặt đau thương đã sớm bị thay thế bởi sự phẫn nộ cùng tức giận. Nhất là mẹ của Deneuve, chính là vị vương phi cao quý, trên mặt bà không khỏi nổi lên vẻ phẫn uất cùng tuyệt vọng khi mất đi con gái. Bà bước lên phía trước, đứng trước mặt Lạc Tranh, ngay sau đó…
“Bốp!” Bà giơ tay lên, hung hăng tát mạnh một cái vào mặt của Lạc Tranh. Ngay lập tức, một dòng máu tươi bên khóe môi nàng chậm rãi chảy xuống.
Lạc Tranh cảm nhận rõ được sự đau đớn, giống như nỗi đau trong lòng nàng vậy.
“Luật sư Lạc, ta vốn tôn trọng cô vì cô là người thông minh, là người có hiểu biết. Không ngờ rằng mọi sự phó thác của ta đều bị cô đem ra coi như trò đùa. Cô rất mong muốn được chứng kiến cảnh tượng này đúng không? Nếu như cô sớm rút lui khỏi mối quan hệ này thì con gái của ta sẽ không phải chết thê thảm như vậy.
Cô có biết tình trạng sức khỏe của Deneuve hai ngày nay có chuyển biến rất tốt không? Ngay cả bác sỹ cũng bảo đó là một kỳ tích. Cô đúng là một người phụ nữ độc ác. Chỉ vì muốn thỏa mãn lợi ích cá nhân mà cô đã hại chết con gái của ta.”
“Vương phi…”
“Ta nói cho cô biết, ta sẽ không bỏ qua chuyện này đâu. Mà cả Louis Thương Nghiêu cũng vậy. Ta sẽ khiến cho hắn phải ngồi tù, khiến cho hắn cả đời này cũng không thể thoát khỏi nơi đó. Cả quãng đời còn lại của hắn sẽ phải ngồi trong tù, vì con gái ta mà chuộc tội!” Thái độ cùng giọng điệu của vương phi tràn ngập sự cương quyết đến lạnh lùng.
Cảm giác mất mát cùng sự đau lòng khiến bà không thèm quan tâm tới hình tượng vương phi của mình nữa. Cái mà bà muốn làm nhất lúc này, đó chính là đòi lại sự công bằng cho người con gái bất hạnh của mình.
“Thương Nghiêu không có làm chuyện đó. Chuyện này tôi cũng nhất định điều tra cho rõ ràng.” Lạc Tranh cố nén cảm giác bi phẫn trong lòng, bình tĩnh lên tiếng.
Ánh mắt của vương phi dường như muốn giết người, bà không còn tâm trí nào mà nghe Lạc Tranh nói nữa. Thái độ của bà vẫn hết sức kiên định, kiên định như những gì đã nói với nàng. Bà, quyết sẽ không dừng tay!
Nhiệt độ trong không khí dần dần trở nên lạnh lẽo. Nơi mà Deneuve vừa nằm trước đó giờ chỉ còn lại vết máu. Người quản gia đã khóc tới mức cạn kiệt sức lực. Còn Lạc Tranh, cuối cùng cũng không chịu đựng thêm được nữa, toàn thân mệt mỏi ngã ngồi xuống ghế sofa.
Thương Nghiêu đã bị đưa đi. Trước khi đi hắn cũng không có giải thích gì, cũng không hề phản kháng. Nàng lại nghĩ tới lời của hắn trước khi rời đi, trong lòng càng cảm thấy thấp thỏm không yên.
Hắn, nhất định biết chuyện gì đó!
***
Mọi chuyện vốn dĩ rất tốt đẹp chỉ trong nháy mắt đã hoàn toàn tan vỡ. Sự tình phát sinh quá đột ngột, đột ngột tới mức chân tay Lạc Tranh cũng bắt đầu trở nên luống cuống. Sau khi từ hiện trường vụ án về, nàng cứ thế ngồi trên ghế sofa, nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao chỉ trong một thời gian ngắn lại xảy ra nhiều chuyện đến như vậy.
Mà chuyện này có liên quan như thế nào tới Louis Thương Nghiêu đây? Lạc Tranh càng nghĩ thì tâm tư càng trở nên hỗn loạn. Vào giờ phút này nàng mới nhận ra rằng, khoảnh khắc mà hắn xảy ra chuyện cũng chính là lúc nàng cảm thấy mọi thứ dường như cũng sụp đổ.
Đây là cảm giác mà Lạc Tranh chưa từng trải qua bao giờ. Nàng cảm thấy như bức tường vững chắc chống đỡ sau lưng mình đột nhiên sụp xuống vậy. Tất cả những gì đẹp đẽ, tất cả mọi hy vọng đều hoàn toàn biến mất. Niềm hạnh phúc vừa mới nhen nhóm cũng tựa hồ tan biến như khi vừa tỉnh lại sau một giấc mộng đẹp.
Bàn tay nàng vô thức siết chặt lại thành nắm đấm, hy vọng như vậy có thể khiến bản thân bị đau mà tỉnh lại, thoát khỏi cơn ác mộng kinh hoàng này. Nhưng đáng tiếc, mọi chuyện đã xảy ra và không cách nào vãn hồi được nữa rồi.
Không thể nào!
Lạc Tranh lập tức đứng phắt dậy, nàng không thể cứ ngồi yên ở đây mà chờ chết được, không thể nhìn Louis Thương Nghiêu gặp chuyện không may mà không làm gì. Nàng muốn gặp hắn, gặp ngay lập tức!
Nghĩ tới đây, Lạc Tranh cũng không chút chần chừ mà lập tức cầm lấy túi xách, cũng không buồn quan tâm tới chuyện trời đã rất khuya, lái xe một mạch thẳng hướng cục cảnh sát mà lao tới.
***
Ban điều tra các vụ án hình sự quốc tế…
Nhân viên cảnh sát nơi đây vô cùng bận rộn, điện thoại trên bàn làm việc vang lên không ngừng. Đúng lúc Lạc Tranh gõ cửa và bước vào phòng làm việc của chánh thanh tra Sherman cũng là lúc ông ta vừa trả lời điện thoại xong. Nhìn thấy nàng vừa bước vào, ông ta khẽ cười ý bảo nàng ngồi xuống ghế sofa.
Vẻ mặt của Sherman cho thấy ông ta là người khá nghiêm túc và cẩn trọng. Ngoại trừ đôi mắt sâu rất có hồn đặc trưng của người Pháp thì gương mặt ông ta khá góc cạnh. Nhìn qua vóc dáng cũng có thể đoán được ông ta là người khá chú trọng tới việc tập thể hình. Bộ âu phục mà ông ta khoác trên người cũng rất vừa vặn nhưng nụ cười trên môi ông ta thì mang đậm vẻ khinh thị không chút dấu giếm.
“Tôi biết là cô sẽ tới đây. Sau khi đưa Louis Thương Nghiêu đi tôi đã cho điều tra hồ sơ cá nhân của cô. Quả thực không phải là một người phụ nữ đơn giản. Cô là một luật sư danh tiếng lẫy lừng ở Hongkong, còn được mệnh danh là hoa anh túc độc. Ngoại trừ lần tự động rút lui khỏi một vụ kiện về quấy rối tình dục thì cô chưa từng thua kiện bao giờ.” Ông ta đứng dậy, đem một ly cà phê tới trước mặt Lạc Tranh.
Nhận lấy tách cà phê, Lạc Tranh có chút lo lắng nhìn về phía Sherman, không ngừng thầm nhủ với bản thân nhất định phải thật tỉnh táo, “Tôi muốn gặp Louis Thương Nghiêu.”
“Thực xin lỗi, vẫn còn chưa tới 24 tiếng đồng hồ. Hơn nữa, Louis Thương Nghiêu đang phối hợp với phía cảnh sát để lấy khẩu cung, cô không thể gặp anh ta được.” Sherman cất tiếng cười nhẹ, chậm rãi lên tiếng.
Lạc Tranh cũng không chút e dè mà nhìn thẳng vào mắt của ông ta, “Chánh thanh tra Sherman, tôi nghĩ ông nên nhớ, trước khi luật sư của Louis Thương Nghiêu đến, anh ấy có quyền không trả lời bất kỳ một câu hỏi nào!”
“Anh ta có sự lựa chọn sao?” Sherman cất tiếng cười dài có chút cuồng ngạo, “Người làm luật sư cũng như cảnh sát đều có sự hiểu biết rõ ràng với giới thương nhân. Cô hẳn cũng biết, nếu không có bằng chứng xác thực, chúng tôi không bao giờ vô cớ bắt người như thế, nhất là một người của gia tộc Louis danh tiếng lẫy lừng như anh ta.”
Lạc Tranh đương nhiên hiểu rõ điểm này. Cố nén lại sự tức giận trong lòng, nàng bình tĩnh lên tiếng, “Tôi muốn bảo lãnh cho Louis Thương Nghiêu!”
“Thật không phải, chuyện này là không thể được.” Sherman khẽ nhếch môi, “Luật sư Lạc, tôi biết rõ khả năng của cô, trong giới luật ở Hongkong cô cũng có chút vị trí. Nhưng cô đừng quên, nơi này không phải là Hongkong, mà là Paris. Mỗi thành phố đều có luật lệ, quy tắc riêng cần phải tuân thủ, huống chi đây lại là sự khác biệt giữa các quốc gia. Vừa rồi cấp trên cũng đã gọi điện thoại tới cho tôi. Vì tính chất nghiêm trọng của vụ án, chẳng những làm kinh động tới các cấp lãnh đạo mà còn kinh động tới rất nhiều vương thất cho nên Louis Thương Nghiêu tuyệt đối không được phép bảo lãnh. Người bị hại vào rạng sáng nay chính là một công chúa chứ không phải là người có thân phận bình thường. Hy vọng Luật sư Lạc có thể hiểu và thông cảm cho nỗi khổ tâm này của chúng tôi.”
“Ngài thanh tra, bất luận thế nào tôi cũng phải gặp được anh ấy. Nếu không, tôi sẽ tố cáo ông tội danh vi phạm nhân quyền!” Lạc Tranh đứng dậy, toàn thân cũng toát ra một hồi lãnh khí.
Sherman cũng không hề đếm xỉa tới những lời nói của nàng, còn nhếch môi cười, “Luật sư Lạc, tôi cũng có thể tố cáo cô tội gây cản trở người thi hành công vụ.”
“Được! Ông có thể lập tức đi tố cáo!” Thái độ của Lạc Tranh cũng vô cùng dứt khoát, ánh mắt cũng cực kỳ lạnh lẽo.
“Đừng quên, các ông chỉ đứng trên danh nghĩa tạm giữ nghi phạm để đưa Louis Thương Nghiêu đi. Khi toà còn chưa tuyên án thì anh ấy vẫn là người vô tội. Cho nên ông không có quyền xâm phạm nhân quyền của anh ấy. Nếu ông không để cho tôi gặp anh ấy thì hành vi của các ông chính là giam giữ người trái phép!”
“Quả nhiên lời lẽ rất sắc bén!” Sắc mặt của Sherman cũng chuyển lạnh băng, nụ cười mỉa mai trên khoé môi càng lúc càng đậm.
“Xem ra, cô đã hoàn toàn bị Louis Thương Nghiêu mua chuộc mất rồi. Nhưng tôi còn nghe được một chuyện hết sức thú vị là mấy ngày trước đây, Louis Thương Nghiêu đã tuyên bố từ bỏ hôn ước, mà nguyên nhân chính là vì một nữ luật sư người Hongkong.”
Lạc Tranh cũng không buồn giải thích hay để ý đến mấy lời của ông ta mà chỉ lạnh nhạt lên tiếng, “Tôi yêu cầu các vị đảm bảo quyền lợi của người vô tội.”
“Luật sư Lạc, chẳng phải người Trung Quốc vẫn có câu ngạn ngữ “Thiên tử mắc tội cũng sẽ xử phạt như dân thường” đó sao? Ở nước Pháp chúng tôi cũng thế, bất kể là người quyền cao chức trọng tới đâu, một khi phạm pháp, chúng tôi đều sẽ đưa ra để luật pháp phán xét.
Louis Thương Nghiêu phạm tội lần này, có bao nhiêu người đang dõi theo từng giây từng phút, chúng tôi không thể không đưa vụ này ra ánh sáng cho nên mới phải xử lý tới cùng và càng phải cẩn trọng.”
Sherman cũng biết Lạc Tranh không phải là một nhân vật tầm thường, nên giọng điệu cũng có chút hoà hoãn hơn, “Nếu cô thật sự muốn gặp anh ta, sau 24 giờ đồng hồ là có thể gặp. Nhưng đối với vấn đề nộp tiền bảo lãnh như cô nói, nếu muốn làm được việc này, còn cần phải có người bảo lãnh nữa. Cô cũng biết vụ án này rất nghiêm trọng, cảnh sát chúng tôi sẽ không chấp nhận người bảo lãnh thuộc chính giới hay thương giới. Hy vọng Luật sư Lạc tự giải quyết cho tốt.”
Lạc Tranh cũng hiểu rõ đạo lý người dưới mái hiên nhà không thể không cúi đầu, nàng khẽ hít sâu một hơi rồi nhấn mạnh từng lời.
“24 giờ đồng hồ? Được, tôi sẽ chờ. Chỉ cần vừa tới 24 giờ, tôi sẽ lập tức tới tìm người.” Nói xong, nàng liền xoay người rời đi.
Sherman nhìn theo bóng lưng xinh đẹp của Lạc Tranh rời đi, khoé môi khẽ cong lên một nụ cười đầy hàm ý… “Luật sư Lạc quả nhiên là một giai nhân.”
***
Về tới biệt thự, toàn thân Lạc Tranh đã không còn chút sức lực đành ngồi dựa vào sofa. Nàng đưa mắt nhìn xung quanh, nhìn khung cảnh đã lưu lại bao nhiêu kỷ niệm của nàng và Louis Thương Nghiêu, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt đang chực trào ra.
Căn biệt thự lớn như thế này bỗng trở nên trống rỗng. Giờ chỉ còn sót lại sự cô đơn, tĩnh mịch cùng tuyệt vọng. Nàng không ngừng kêu gào bản thân không được khóc. Nàng mà khóc vào lúc này thì hết thảy mọi thứ sẽ sụp đổ ngay lập tức.
Trên cầu thang bỗng truyền tới tiếng bước chân, còn có tiếng kêu của con chó nhỏ. Vào thời khắc đó nàng những tưởng là Thương Nghiêu đã trở lại. Nàng xúc động quay đầu lại liền nhìn thấy một thân ảnh cao lớn. Cậu ta bước về phía nàng, nhìn nàng với ánh mắt tràn ngập sự đau lòng.
“Liệt…” Lạc Tranh thực sự kinh ngạc, “Sao cậu lại quay trở lại?”
“Tôi nghe được chuyện của anh!” Vẻ mặt của Liệt nhìn qua không được tốt cho lắm. Khi Liệt vừa nghe được tin liền không chút chần chừ mà lập tức quay trở về. Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, lúc cậu ta nghe được chuyện đó cũng không kịp có bất kỳ phản ứng gì.
Lạc Tranh khẽ nhắm mắt lại, “Xem ra chuyện này đã nhanh chóng truyền ra ngoài rồi.”
“Chuyện này thực quá nực cười, anh trai sao lại có ý định mưu sát công chúa cơ chứ? Nếu muốn hãm hại công chúa, hẳn anh ấy đã làm từ sớm rồi. Hơn nữa còn động thủ lúc thần không biết, quỷ không hay, người ở cục cảnh sát sẽ không ngu ngốc tới mức như vậy chứ?” Liệt tức giận lên tiếng.
“Bọn họ cũng chỉ là tiến hành theo trình tự mà thôi.” Vẻ mặt Lạc Tranh đầy mệt mỏi ngồi trên sofa nhưng não bộ vẫn không ngừng suy nghĩ….
Nàng vừa nói dứt lời, chuông cửa liền vang lên…
***
Liệt lập tức bước ra mở cửa. Khi Lạc Tranh thấy người xuất hiện bên ngoài cánh cửa, ánh mắt nàng hiện rõ vẻ kinh ngạc, “Lưu Ly, chẳng phải cậu bảo đi Hy Lạp sao?”
Lưu Ly nhìn Liệt rồi gật đầu một cái thay cho lời chào hỏi. Sau đó cô nhanh chóng bước vào, ngồi xuống bên cạnh Lạc Tranh, sốt sắng lên tiếng, “Mình cũng đang chuẩn bị đi rồi, nhưng trên đường đi liền nghe được chuyện xảy ra nên lập tức quay trở lại!”
“Lưu Ly, thực ngại quá, đã làm cậu phải lo lắng rồi.” Lạc Tranh cảm thấy rất khổ sở. Trước tiên là Liệt, sau đó lại tới Lưu Ly. Tuy nói ý tốt của hai người họ làm nàng cảm thấy sự cô đơn cũng được vơi bớt đi phần nào, nhưng cũng có chút áy náy.
“Không cần phải khách sáo như vậy.” Lưu Ly khẽ kéo bàn tay của nàng. “Cậu là bạn tốt của mình, vào lúc khó khăn này, mình rất muốn ở bên cạnh cậu. Mặc dù không biết mình có giúp được cậu điều gì hay không. Nhưng, vào những lúc khó khăn thế này ắt hẳn sẽ cảm thấy cô đơn cho nên mình muốn cùng cậu vượt qua mọi chuyện.”
“Chẳng lẽ…” Lạc Tranh ngẩng đầu nhìn Lưu Ly, “Cậu tin tưởng Thương Nghiêu vô tội?”
“Mình không biết Louis tiên sinh là người như thế nào nhưng mình hiểu cậu. Mình chỉ cần tin tưởng cậu là đủ rồi.” Lưu Ly khẽ trả lời bằng ngữ điệu cực kỳ kiên định.
“Cảm ơn cậu!” Lạc Tranh thật sự cảm động không biết nên nói gì vào lúc này.
Lưu Ly nhẹ nhàng an ủi nàng. “Cần gì phải cảm ơn chứ? Hiện giờ quan trọng nhất là phải làm thế nào để chứng minh là Louis tiên sinh vô tội!”
Lạc Tranh gật đầu. “Bất luận thế nào, mình cũng nhất định không để anh ấy gặp rắc rối.”
Liệt đã ngồi xuống phía đối diện, hàng mi hơi nhíu lại lên tiếng. “Lạc Tranh, tình huống lúc ấy rốt cuộc là như thế nào vậy?”
Lạc Tranh hít sâu một hơi, đem tất cả cảnh tượng mà nàng chứng kiến lúc đó kể chi tiết tỉ mỉ cho Liệt và Lưu Ly nghe. Vào lúc này, ngoại trừ tỉnh táo ra thì không còn cách nào khác.
Liệt sau khi nghe xong, cảm thấy mọi chuyện thật rối rắm như mối tơ vò. Cậu ta lập tức hỏi lại, “Nhưng rạng sáng hôm nay, rốt cuộc là anh trai đang ở đâu? Chị và anh ấy không ở cùng một chỗ sao?”
Lạc Tranh khẽ lắc đầu, “Hôm nay, tới rạng sáng Thương Nghiêu mới về nhà. Mấy ngày nay dường như anh ấy bận rộn rất nhiều việc nhưng không biết rốt cuộc là bận rộn những việc gì. Tôi biết rằng nhân viên cảnh sát nhất định sẽ hỏi về vấn đề này và nó cũng sẽ trở thành bằng chứng trên toà.
Cho nên vừa rồi tôi có trở về công ty, hỏi qua những nhân viên có làm thêm giờ lúc đó. Nhưng họ nhanh chóng trả lời rằng, ngày hôm qua, lúc Thương Nghiêu rời khỏi công ty thì cũng không thấy trở lại nữa. Hay nói cách khác, rạng sáng hôm nay anh ấy ở bên ngoài, không có mặt ở công ty.”
Liệt càng cảm thấy khó hiểu. “Đã muộn như vậy, anh ấy còn muốn tới nơi nào nữa chứ? Cho dù cần phải giải quyết việc gấp thì cũng nhất định phải xong rồi. Thời gian đã muộn như vậy, cho dù anh ấy không ngủ thì khách hàng cũng phải ngủ chứ?” Nói tới đây, cậu ta như nhớ ra điều gì đó.
“A, có lẽ anh trai đúng là có trở về công ty thì sao? Đã muộn như vậy, các nhân viên làm thêm giờ cũng đã trở về nhà nên không gặp anh ấy cũng là chuyện bình thường.”
“Tôi cũng nghĩ tới khả năng này cho nên đã xem lại tất cả các đoạn băng ghi hình của camera giám sát vào thời điểm đó. Nhưng từ tối hôm qua tới rạng sáng hôm nay, trong tất cả các máy quay đều không thấy bóng dáng của Thương Nghiêu. Nên khẳng định một điều, anh ấy không có trở về công ty.”
Liệt cảm thấy rất vô lý, nghĩ thế nào cũng không ra. Lúc này, Lưu Ly mới lên tiếng. “Lúc trước mình từng tới biệt thự của công chúa nên biết rõ ở đó có rất nhiều camera giám sát. Có thể có cái ghi lại hình ảnh của hung thủ cũng nên?”
Lạc Tranh nhẹ nhàng xoa hai bên thái dương, khẽ lắc đầu. “Không có, chỉ nhìn thấy một hình ảnh rất mờ nhưng rất nhanh đã bị làm nhiễu. Nhìn qua thì hình dáng người đó với Louis Thương Nghiêu không có khác biệt nhiều lắm. Mình nghĩ đây cũng chính là lý do cảnh sát nghi ngờ Thương Nghiêu. Hung thủ đã có dã tâm giết người, ắt sẽ phát hiện ra các camera giám sát đặt xung quanh đó, nhất định sẽ giở thủ đoạn.”
“Nhưng biệt thự có nhiều người như vậy, tại sao lại không có người chứng kiến chứ?” Lưu Ly cảm thấy rất khó hiểu.
“Thực ra biệt thự của công chúa mình cũng không hiểu rõ lắm. Có lẽ hung thủ đã biết rất rõ hoạt động tại nơi này, cũng biết nơi bố trí các nhân viên bảo vệ cho nên khi ra tay mới có chuyện thần không biết, quỷ không hay như thế.
Hơn nữa sức khỏe công chúa không được tốt, trong lúc bị nạn, cho dù có phản kháng cũng không đủ sức lực mà vùng vẫy hay la hét. Cho nên không ai phát hiện ra cũng là chuyện dễ hiểu thôi.”
Lạc Tranh nói tới đây, hít sâu một hơi, tim cảm thấy đau nhói, giống như bị một người khỏe mạnh giáng cho một đòn chí mạng vậy. Nàng lại nghĩ tới nụ cười với má lúm đồng tiền vô cùng dịu dàng cùng ánh mắt hết sức lương thiện của Deneuve…
Lưu Ly hiểu ý của Lạc Tranh, tại sao cô không biết điều đó chứ? Mặc dù Deneuve là bệnh nhân của cô, nhưng tính cách của công chúa đã sớm làm Lưu Ly cảm động. Một cô gái thánh thiện như vậy, tại sao vẫn có người nhẫn tâm làm tổn thương cơ chứ?
Ánh mắt Liệt cũng hiện lên nỗi bi thương sâu sắc. Mặc dù cậu không thường xuyên tiếp xúc với Deneuve, nhưng cũng biết tình cảm sâu sắc giữa công chúa và Vũ như thế nào…
Một lúc lâu sau…
“Việc tối quan trọng trước mắt, một người nộp tiền bảo lãnh để anh trai ra khỏi sở cảnh sát, một người khác ngày mai tới công ty xác định lại tình hình.” Liệt lo lắng lên tiếng. “Hiện tại, tin tức đã lan truyền ra ngoài. Ngày mai, một khi bắt đầu phiên giao dịch, các đối thủ cạnh tranh nhất định sẽ nắm lấy điểm yếu này. Các cổ đông khác cũng chưa chắc đã dễ dàng đối phó, bọn họ nhất định sẽ yêu cầu có người đứng ra giải thích.”
“Tất nhiên, tôi với cậu không có đủ tư cách đứng ở vị trí đó mà xử lý chuyện này.” Lạc Tranh cũng đã nghĩ tới tình huống này, khẽ gật đầu đồng ý.
Liệt than nhẹ một tiếng, “Xem ra, chuyện này không hề đơn giản. Tại sao công chúa lại bị hãm hại vào đúng rạng sáng ngày hôm nay chứ? Hơn nữa, đúng sáng ngày mai sẽ bắt đầu phiên giao dịch mới. Hai chuyện này rốt cuộc là có quan hệ gì đây?”
Lạc Tranh khẽ siết chặt bàn tay lại, “Tôi chỉ hy vọng có thể nhanh chóng nộp tiền bảo lãnh để đưa Thương Nghiêu ra khỏi sở cảnh sát. Nếu như thế, có thể kịp tới công ty để xử lý tình hình.”
“Nhưng việc nộp tiền bảo lãnh cũng gặp không ít khó khăn.” Lưu Ly lên tiếng, “Mình nghe nói, vương thất Monaco liên tiếp gây rất nhiều trở ngại. Xem ra họ cũng đã có tác động không ít tới chính phủ rồi.”
“Đúng vậy, muốn nộp tiền bảo lãnh cho Thương Nghiêu cần phải có người bảo lãnh. Mà người này không được liên quan tới giới kinh doanh cũng không được liên quan tới lĩnh vực chính trị.” Nói tới đây, Lạc Tranh khẽ cười khổ. “Xem ra vị chánh thanh tra kia cố tình muốn gây khó dễ để mình từ bỏ vụ này đây.”
“Vậy bây giờ phải làm sao?”
Lạc Tranh suy nghĩ một lát, rồi cầm lấy di động, ngón tay dừng lại trên phím khóa, có chút do dự. Sau đó nàng lập tức nhập một dãy số. Điện thoại vừa thông, rất nhanh đầu dây bên kia đã có người bắt máy. Nàng nhẹ nhàng lên tiếng…
“Sư phụ, là con, Lạc Tranh…”
Lưu Ly và Liệt không nhận thấy sự do dự trong cử chỉ của Lạc Tranh lúc nãy bởi khoảng cách cũng khá xa. Cũng không biết Lạc Tranh đã nói những gì với người ở đầu dây bên kia bởi dường như nàng cố tình hạ thấp giọng mình để tiếng nói không vang lên quá lớn.
Cuộc đàm thoại diễn ra trong vòng khoảng năm hay sáu phút gì đó. Thấy Lạc Tranh cúp điện thoại di động, hai người cũng không hỏi han gì nhiều.
“Ngày mai mình sẽ đem tiền bảo lãnh tới cục cảnh sát.” Lạc Tranh kiên định lên tiếng.
Lưu Ly vừa nghe xong, đầu tiên cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, rất nhanh sau đó liền có phản ứng… “Tiểu Tranh, có phải cậu định làm luật sư biện hộ cho anh ta?”
Liệt sau khi nghe xong cũng cảm thấy sững sờ.
“Đúng vậy, mình muốn làm luật sư biện hộ cho anh ấy!” Ánh mắt Lạc Tranh toát lên vẻ bình tĩnh đến cực điểm, “Mình là cố vấn pháp luật cho công ty anh ấy, nên làm luật sư biện hộ cũng là chuyện bình thường. Lần này, bất luận như thế nào, mình cũng không thể giương mắt nhìn anh ấy gặp nạn mà không cứu. Mình muốn anh ấy được bình an vô sự bước ra khỏi tòa án!”
“Lạc Tranh…”
“Mình biết hai người đang lo lắng cái gì. Yên tâm đi, mình sẽ công tư phân minh.” Lạc Tranh ngẩng đầu nhìn hai người trước mặt.
“Cứ quyết định như vậy đi. Mình cũng không còn thời gian mà đi tìm luật sư biện hộ thích hợp cho Thương Nghiêu nữa. Nếu như phía cảnh sát tiến hành khởi tố, thì bên vụ pháp chế sẽ lập tức cử ra công tố viên để tiến hành tố tụng. Mình không thể chờ đợi thêm được nữa!”
Lưu Ly và Liệt lúc này chỉ có thể nhìn thấy hai chữ “kiên định” trên gương mặt Lạc Tranh mà thôi. Bọn họ cũng biết rõ, trong tình thế cấp thiết lúc này, đó là chuyện tất yếu phải làm…