Khuôn viên vườn hoa bao quanh biệt thự có quy mô cực lớn, khắp nơi đều toát lên vẻ lung linh như trong truyện cổ tích, khơi dậy niềm khao khát và những ước mơ cháy bỏng của con người. Bước vào phòng ngủ chính, một cảm giác ấm áp nhẹ nhàng lan tỏa trong không khí.
Sau lớp màn mỏng trên chiếc giường tuyệt đẹp, Lạc Tranh nhìn thoáng thấy Deneuve nằm đó. Bên cạnh giường còn có một người đàn ông và một người phụ nữ đang đứng. Người đàn ông ăn mặc rất lịch thiệp còn cách ăn mặc của người phụ nữ cũng rất sang trọng và quý phái. Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra thân phận của họ không hề tầm thường.
Nhìn thấy Louis Thương Nghiêu bước vào, hai người họ khẽ lùi ra xa giường một chút. Người phụ nữ lặng lẽ đưa tay lau nước mắt còn nét mặt người đàn ông thì cực kỳ nặng nề, nhìn Lạc Tranh bằng ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
Lạc Tranh bị ánh mắt của người đàn ông đó nhìn chằm chằm nên có chút không thoải mái. Nàng khẽ gật đầu thay cho lời chào hỏi, rồi thân hình nhỏ xinh của cô gái đang nằm trên giường hoàn toàn hiện rõ ra trước mắt nàng.
Sắc mặt Deneuve vô cùng nhợt nhạt, tựa hồ chỉ cần một cơn gió nhẹ thoảng qua cũng đủ thổi bay thân hình mỏng manh yếu ớt đó.
Nhìn thấy Louis Thương Nghiêu, ánh mắt vô thần của cô bỗng chốc trở nên linh hoạt, khí thế và tràn đầy sức sống. Vì Deneuve nhất quyết muốn ngồi dậy nên Louis Thương Nghiêu liền vội vàng bước tới đỡ cô tựa vào phía đầu giường.
Sắc mặt Louis Thương Nghiêu không được tốt lắm. Nhiều năm khổ cực như vậy, nhưng rốt cuộc mọi chuyện vẫn đi tới cơ sự này. Bởi vì hắn không thể kết hôn với Deneuve nên càng hy vọng cô sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Deneuve nhìn có vẻ rất phấn khởi, bên môi dịu dàng nở nụ cười với má lúm đồng tiền hết sức đáng yêu. Cô đưa tay khẽ vuốt ve gương mặt Louis Thương Nghiêu, giống như muốn xác nhận là mình không nhìn nhầm. Chậm rãi lên tiếng bằng giọng nói hết sức dè dặt, Deneuve dường như đang nơm nớp lo sợ đây chỉ là một giấc mơ sẽ sớm tiêu tan.
“Thương Nghiêu… là anh sao? Có phải thực sự anh đang ở đây không?”
“Là anh!” Giọng nói trầm ấm của Louis Thương Nghiêu cất lên, ánh mắt hiện rõ vẻ đau lòng. Hắn biết rõ, cuộc sống của Deneuve không còn duy trì được bao lâu nữa.
Deneuve vẫn nở nụ cười tươi rói giống như một đứa trẻ được thỏa mãn ý thích của mình. Nhưng nhìn thấy Lạc Tranh đeo khẩu trang đứng đằng sau Louis Thương Nghiêu, đôi mắt cô khẽ sáng lên, yếu ớt hướng về phía Lạc Tranh lên tiếng.
“Luật sư Lạc, cô cũng tới sao? Thực xin lỗi, nơi này làm cho cô không được thoải mái lắm đúng không?”
Trong lòng Lạc Tranh không khỏi nổi lên một hồi chua xót, “Không đâu, công chúa! Nơi này rất đẹp! Tôi rất thích nơi này!”
Deneuve khẽ cười, đôi mắt ngân ngấn nước chỉ chực trào ra nhưng sự bướng bỉnh đã ngăn cản cô không rơi lệ vào lúc này.
“Luật sư Lạc, cám ơn cô hôm nay đã tới thăm tôi. Nhưng, tôi thực sự có chút mong muốn ích kỷ. Cô có thể để Thương Nghiêu ôm tôi một chút được không?”
Cổ họng Lạc Tranh có chút nghẹn ngào, nàng không nói được câu gì, chỉ khẽ gật gật đầu.
“Nha đầu ngốc này, bác sỹ bảo em phải nghỉ ngơi cho tốt, không nên suy nghĩ lung tung.” Louis Thương Nghiêu vươn tay ra, khẽ vuốt tóc của Deneuve. Thực sự vào lúc này, hắn không biết phải nói gì nữa.
Deneuve nhẹ nhàng dựa vào vòm ngực của Louis Thương Nghiêu, dịu dàng và yếu đuối hệt một cô gái đang yêu bình thường nhất trên đời. Cô khẽ cười trong vòng tay của hắn nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập sự cô đơn lạnh lẽo…
“Thương Nghiêu, có phải em sắp chết không?”
Louis Thương Nghiêu hít sâu một hơi, khẽ lên tiếng. “Không có chuyện đó. Chẳng lẽ em đã quên bốn năm trước em nói thế nào sao? Em đã nói sẽ kiên cường mà sống, dù chỉ còn một hơi thở cuối cùng cũng sẽ nỗ lực cố gắng hay sao?”
“Đúng vậy, em đã nói thế.” Giọng nói yếu ớt của Deneuve chậm rãi vang lên. Cô cũng không muốn rời xa vòng tay của Louis Thương Nghiêu, chỉ muốn cứ thế này dựa vào lòng hắn, muốn hơi thở của hắn bao lấy thân mình.
“Nhưng, thực sự xin lỗi. Em có thể không thực hiện được lời hứa của mình. Bởi vì có thể ngày mai em sẽ chết, cũng có thể ngay lúc này…”
“Không cho phép em nói bậy!” Louis Thương Nghiêu nhẹ giọng ngắt lời cô, trong lòng đột nhiên quặn thắt lại. Hắn biết rõ, một khi Deneuve chết đi, cũng có nghĩa là sự liên hệ cuối cùng còn sót lại với Vũ sẽ hoàn toàn bị xóa bỏ.
Deneuve nhẹ nhàng nhếch môi cười, vùi mặt trong lồng ngực của Louis Thương Nghiêu mà không nói câu nào. Một dòng nước mắt xuôi theo khóe mắt chảy dài trên má…
Chứng kiến cảnh tượng trước mắt không khỏi khiến người khác đau lòng. Lúc này Lạc Tranh cảm thấy mình như một người thừa ở nơi này vậy. Khung cảnh này đã sớm không còn chỗ cho người thứ ba rồi.
Vừa rồi, nghe thấy Louis Thương Nghiêu nhắc đến chuyện bốn năm trước, trong lòng nàng lại nhói lên. Chuyện xảy ra bốn năm trước vĩnh viễn là một vết sẹo không thể xóa nhòa.
Vết sẹo này tồn tại trong lòng của mỗi người, cho dù muốn xóa bỏ như thế nào đi chăng nữa cũng là điều không thể. Nếu như không có chuyện xảy ra bốn năm trước, có lẽ hiện tại cũng không phải khó xử như thế này.
Người phụ nữ vừa lặng lẽ lau nước mắt bên cạnh giường của Deneuve khẽ bước lên, cúi đầu nói với Lạc Tranh. “Luật sư Lạc, cô có thể nói chuyện với tôi một chút được không?”
Lạc Tranh nhìn thoáng qua người phụ nữ ăn mặc sang trọng đó, khẽ gật đầu.
Rời xa vườn hoa của biệt thự, bầu không khí khá trong lành. Từng làn gió nhẹ nhàng mơn man trên khuôn mặt, mang theo chút cảm giác ẩm ướt. Đây chính là kết quả của làn sương mù buổi sớm còn chưa tan hẳn.
Khuôn mặt cùng dáng vẻ của người phụ nữ kia cực kỳ cao quý và trang nhã. Bà nhìn về phía Lạc Tranh, chậm rãi lên tiếng, “Tôi là mẹ của Deneuve. Thật xin lỗi, hôm nay tìm gặp cô nói chuyện thế này quả có chút đường đột.”
Lạc Tranh có chút bất ngờ khi nghe lời giới thiệu của bà. Trong đầu nàng thoáng hiện lên vài hình ảnh cũ, cuối cùng mới nhớ ra tại sao hai người họ lại có chút quen mắt, nhất là người đàn ông kia. Bọn họ đều là người của hoàng gia, thường xuyên xuất hiện trên phương tiện truyền thông nên thấy quen cũng đúng. Mà nàng cũng nhớ ra người phụ nữ trước mặt chính là vương phi Monaco.
“Xin chào!” Lạc Tranh khẽ gật đầu.
“Hôm nay tôi không phải dùng thân phận của một vương phi để nói chuyện với cô mà là dùng thân phận của một người mẹ.” Vương phi không hề tỏ thái độ cao ngạo, trong mắt chỉ còn lại vẻ buồn bã cùng thương xót.
“Con gái tôi, Deneuve, bởi vì sức khỏe không tốt nên mới phải tới nơi này dưỡng bệnh, chấp nhận rời xa cha mẹ. Tâm nguyện duy nhất của con bé là có thể được gả cho Thương Nghiêu. Mà chúng tôi cũng rất coi trọng Thương Nghiêu.”
Lạc Tranh không nói gì, chỉ lẳng lặng lắng nghe, nàng cũng đoán được phần nào những điều mà vương phi muốn nói.
“Đột nhiên mấy ngày trước đây, Thương Nghiêu chính thức đề xuất với vương thất quyết định từ bỏ hôn ước giữa hai nhà. Thái độ của Deneuve cũng rất kiên quyết, hy vọng chúng tôi không can thiệp vào chuyện của hai đứa. Tôi biết rõ, Deneuve làm thế cũng vì vô cùng yêu Thương Nghiêu, nó muốn toàn tâm toàn ý chúc phúc cho cậu ta mà thôi.” Vương phi vừa nhìn Lạc Tranh vừa lên tiếng.
“Nhưng tới hôm nay, tôi không thể nào khoanh tay đứng nhìn con gái mình phải đau khổ nữa. Rõ ràng là yêu người đàn ông đó nhưng lại trơ mắt nhìn anh ta ở bên người phụ nữ khác. Luật sư Lạc, tôi hy vọng cô là người rộng lượng, thành toàn cho con gái của tôi.”
Toàn thân Lạc Tranh vô thức khẽ run lên. Sau vài giây yên lặng, nàng hít sâu một hơi, “Mời vương phi cứ nói!”
Vương phi lặng lẽ nhìn nàng, cùng là phụ nữ với nhau, làm thế nào mà bà không hiểu việc làm này tàn nhẫn tới mức nào?
“Luật sư Lạc, xin hãy để con gái tôi và Thương Nghiêu kết hôn với nhau, cho dù tính mạng của nó không còn giữ được bao lâu đi nữa.” Giọng nói của bà cực kỳ bình tĩnh và khẩn thiết. “Với tư cách là một vương phi, tôi có thể yêu cầu cô, nhưng với tư cách một người mẹ, tôi cầu xin cô.” Nói xong, vương phi hướng về phía Lạc Tranh cúi gập người xuống.
“Xin người đừng như vậy!” Lạc Tranh lập tức chạy tới đỡ vương phi dậy. Việc hành lễ như thế này sao nàng có thể nhận nổi? Mặc dù lòng nàng lúc này đang đau đớn, rất đau…
“Luật sư Lạc, động lực duy nhất để Deneuve duy trì sự sống chính là Thương Nghiêu. Cầu xin cô, đừng cướp đi mất hy vọng cuối cùng của con bé.” Vẻ mặt của vương phi hiện rõ sự thống khổ.
Lạc Tranh cảm thấy hô hấp vô cùng khó khăn, trong đầu không ngừng hiện lên dáng vẻ yếu ớt của Deneuve, còn có cả hình dáng của Thương Nghiêu nữa. Ánh mắt hắn nhìn công chúa tràn ngập vẻ bi thương cùng đau lòng. Nàng hiểu rõ, hắn chính là tia hy vọng cuối cùng của Deneuve..
***
Trên đường trở về Paris, Louis Thương Nghiêu vẫn chú tâm lái xe. Suốt mấy tiếng đồng hồ, hai người đều không nói câu gì. Một khoảng lặng như bao trùm toàn bộ không gian xe, cảm giác này khiến tâm trạng bị đè nén một cách đáng sợ.
Lạc Tranh thoáng nhìn qua gương mặt của Louis Thương Nghiêu, vẻ mặt của hắn vẫn rất nghiêm túc cùng trầm mặc, hàng lông mày cũng khẽ nhíu lại, không khó phát hiện ra nội tâm của hắn đang giằng xé tới mức nào.
Còn Lạc Tranh, tâm trạng cũng không khá hơn chút nào. Nàng muốn giải tỏa sự khó chịu trong lòng mà không có chỗ nào giải tỏa. Muốn hét thật to, muốn khóc thật lớn, nhưng lại hoàn toàn bất lực.
Vào lúc này, Lạc Tranh không biết, trong hai người bọn họ, rốt cuộc ai là người phải an ủi ai? Nàng cũng không biết Louis Thương Nghiêu đang nghĩ gì. Trong đầu nàng thoáng hiện lên bóng dáng của Deneuve. Mặc dù cô luôn mỉm cười nhưng gương mặt đã mất đi sức sống, dáng vẻ cũng cực kỳ yếu ớt. Tuy vậy, Deneuve vẫn luôn giữ thái độ thân thiện với nàng.
Tuy đã rất yếu, nhưng Deneuve vẫn luôn cố gắng nói lời xin lỗi với nàng. “Luật sư Lạc, xin lỗi, tôi thực sự hy vọng cô và Thương Nghiêu có thể sống hạnh phúc bên nhau…”
Nhớ lại lúc đó, trái tim Lạc Tranh lại nhói lên đau đớn. Nàng quay mặt đi, nhìn thế giới bên ngoài cứ thế mà vụt qua cửa kính xe, hốc mắt sớm đã đỏ hoe. Deneuve là một cô gái lương thiện như vậy, lẽ nào lương thiện cũng là một loại lỗi lầm sao?
Còn đang đắm chìm trong suy nghĩ, bàn tay lạnh giá của Lạc tranh chợt cảm thấy ấm áp. Nàng quay đầu lại, đối mặt với ánh mắt quan tâm của Louis Thương Nghiêu. Khẽ mỉm cười, ánh mắt nàng lại rơi xuống nơi bàn tay to lớn của hắn đang nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của mình. Chẳng lẽ, yêu người đàn ông này, nhất định phải chuẩn bị tinh thần như thiêu thân lao đầu vào lửa hay sao?
Nhiệt độ từ đầu ngón tay dần dần sưởi ấm trái tim của Lạc Tranh. Nàng yêu Louis Thương Nghiêu, thật sự rất yêu, thế vẫn chưa đủ hay sao?
“Thương Nghiêu…” Lạc Tranh nhẹ nhàng lên tiếng, âm thanh phát ra nghe có chút hư ảo như sương khói, thanh khiết vô tận.
“Ừ?”
“Em yêu anh!” Thanh âm của Lạc Tranh cực kỳ kiên định, kiên định đến mức trái tim nàng cũng run lên vì đau đớn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
Louis Thương Nghiêu cảm động kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, đưa lên môi, hương thơm nhẹ nhàng, thanh mát trên người Lạc Tranh nhẹ nhàng quyện vào hơi thở hắn. Hắn say đắm hôn lên tay nàng, như muốn đáp trả lại sự kiên định mà nàng vừa dành cho hắn vậy…
Vì bệnh tình của Deneuve, Louis Thương Nghiêu phải thường xuyên tới biệt thự để chăm sóc cô. Bác sỹ cũng đã bó tay hết cách và giải thích rõ các chức năng của các tế bào trong cơ thể công chúa đang dần dần chết đi. Điều này cũng có nghĩa là, tính mạng của công chúa không còn giữ được bao lâu nữa.
Vương phi luôn túc trực ở bên cạnh, cùng với Louis Thương Nghiêu chăm sóc và bảo vệ cho Deneuve. Ngoài ra, Lạc Tranh còn nghe nói, mấy trưởng bối trong gia tộc Louis cũng tới đó, thăm hỏi bệnh tình của công chúa.
Do sự việc vô cùng hệ trọng nên những chuyện có liên quan tới bệnh tình của công chúa luôn được giữ bí mật với bên ngoài.
Rất nhanh sau đó, Beauchery Louis lại một lần nữa đích thân tới gặp mặt và nói chuyện với Lạc Tranh. Nội dung cuộc nói chuyện lần này vẫn giống với lần trước. Chỉ là lần này ông nói rõ ràng hơn, lập trường cũng trở nên kiên định hơn.
Beauchery Louis tuyên bố, cho dù Deneuve chỉ còn sống được một ngày thì cũng phải hoàn thành hôn ước giữa hai nhà. Cho tới lúc này, Lạc Tranh mới thực sự hiểu rõ lý do mà ông lại luôn kiên trì với cuộc hôn nhân này như vậy.
Chỉ cần hôn ước của hai nhà được tiến hành thuận lợi thì gia tộc Louis có thể mở rộng thị trường kinh doanh. Trong đó, riêng lĩnh vực năng lượng ở Monaco cũng sẽ trở thành tài sản sở hữu của gia tộc Louis.
Hôn nhân, được xây dựng trên cơ sở lợi ích. Đây cũng chính là điểm mê hoặc nhất và cũng là điểm không có nhân tính nhất. Trong cuộc hôn nhân này, tất nhiên sẽ tổn thương tới người yêu và người được yêu. Đúng là tình yêu vốn dĩ là thứ tình cảm đẹp đẽ nhất trên thế gian, nhưng khi đối diện với vật chất lại trở nên hết sức rẻ mạt, thậm chí không chút giá trị.
Lần này, Lạc Tranh không trực tiếp từ chối, nhưng cũng không bày tỏ bất kỳ
mong muốn nào. Đợi Beauchery Louis nói xong, nàng chỉ lặng lặng đứng dậy rời đi.
***
Hongkong…
Rời xa khu trung tâm phồn hoa, khu ngoại vi là những căn nhà vườn được thiết kế đầy tinh tế. Hongkong vào thời điểm này trong năm thường nhuốm một nét buồn thương man mác. Những cơn mưa lớn khá thường xuyên diễn ra, đập vào cửa kính rào rào khiến người ta có chút khó chịu, có chút lạnh lẽo…
Lưu Ly không ngờ người bấm chuông cửa lại là Lạc Tranh. Nhưng cô cũng không quá ngạc nhiên hay hỏi han gì nhiều. Cô chỉ đón Lạc Tranh vào nhà, nhìn nàng lặng lẽ đặt túi xuống sau đó lặng lẽ đi vào phòng tắm, tắm rửa rồi thay đồ mặc ở nhà. Cuối cùng nàng lại lặng lẽ ngồi trên thảm trải sàn, dựa đầu vào vai của Lưu Ly.
Cơn mưa bên ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn giống như tiếng khóc thét của một đứa trẻ không ngừng vang vọng. Cả hai người họ đều nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trong không khí lan tỏa hương thơm nhè nhẹ của cà phê.
Một lúc lâu sau, Lưu Ly mới lên tiếng. “Muốn khóc không?” Cô không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ ánh mắt của Lạc Tranh cô cũng có thể nhận thấy nhất định là có liên quan đến người đàn ông kia.
Lạc Tranh lặng lẽ trả lời, “Không!”
“Đau lòng không?”
“Không!”
“Lần này là hoang mang chạy trốn hay ra đi không một lời từ biệt đây?”
“Mình nghĩ không bao lâu anh ấy sẽ biết.”
“Cậu sẽ ở lại Hongkong chứ?”
“Không!”
“Tại sao?”
“Bởi vì tình yêu mình dành cho Paris đã quá sâu đậm rồi!”
Lưu Ly không hỏi thêm gì nữa. Lạc Tranh không nói thì cô cũng sẽ tuyệt đối không hỏi. Thật ra cô rất cảm động vì người mà Lạc Tranh nghĩ tới lúc này lại chính là mình. Điều này chứng tỏ trong lòng nàng luôn coi Lưu Ly là người bạn thân thiết. Chỉ cần thế là đủ rồi.
Lại im lặng hồi lâu, Lưu Ly đưa cho Lạc Tranh một tách cà phê, lúc này mới phát hiện các ngón tay của nàng vẫn lạnh buốt.
Lạc Tranh uống một ngụm cà phê. Khi hơi nóng từ từ lan tỏa và sưởi ấm trái tim lạnh giá thì nàng mới cảm thấy hồi phục lại chút sức lực, mới cảm nhận được mình vẫn còn đang sống. “Lưu Ly, nếu cậu là mình, thì sẽ làm thế nào?” Nàng đột nhiên lên tiếng hỏi, ánh mắt hiện lên vẻ mất mát đau thương.
Lưu Ly nhìn Lạc Tranh mà cảm thấy vô cùng xót xa. Một hồi lâu sau Lưu Ly nhẹ nhàng lên tiếng, ” “Nếu yêu anh ấy thì hãy kiên quyết đừng rời xa anh ấy. Trừ khi cậu cho rằng đó là người đàn ông không xứng đáng để yêu. Cậu có cho rằng anh ấy là người như thế không?”
“Không, anh ấy là người đàn ông đáng để mình thương yêu.” Lạc Tranh lặng lẽ nhìn ly cà phê. Bỗng nhiên, một giọt nước mắt lăn nhanh trên má nàng giống như một viên ngọc trong suốt rơi vào ly cà phê tạo nên một gợn sóng nhỏ…
“Cho dù không được ở bên nhau thì trái tim mình vẫn thuộc về anh ấy. Có lẽ mình chính là một con thiêu thân lao đầu vào lửa mất rồi.”
“Chẳng phải cậu đã quyết định rồi sao?” Lưu Ly thấy Lạc Tranh rơi nước mắt, trong lòng càng thêm đau xót, khẽ nói. “Thực sự yêu một người là phải làm cho người đó được hạnh phúc. Quyết định này không nằm ở cậu, mà là ở anh ấy. Mình nghĩ, anh ấy nhất định hiểu rõ hạnh phúc thực sự của mình nằm ở đâu, đúng không?”
Lạc Tranh có chút run rẩy ngước nhìn Lưu Ly. Nàng không kể cho cô ấy nghe bất kỳ một sự việc nào, nhưng dường như cô ấy đã nhìn thấu tất cả.
“Tiểu Tranh à, cậu quá kiên cường. Cậu đã quen với việc tự mình quyết định mọi chuyện. Cậu đã đủ mệt mỏi rồi, lần này sao không để cho ông trời quyết định? Hoặc là, hạnh phúc của cậu hãy để cho người đàn ông mà cậu yêu quyết định. Một khi đã yêu, thì phải tin tưởng vào anh ấy, không phải thế sao?”
Giọng nói đầy chân thành của Lưu Ly lại vang lên, “Nếu đã yêu sâu đậm như vậy, cho dù quyết định của anh ấy là sai lầm, thì khi đã yêu cũng không có gì phải hối tiếc.”
Lạc Tranh nhìn Lưu Ly hồi lâu, sau đó khẽ dựa vào sofa, nhắm mắt lại…
***
Màn đêm bị nước mưa xé nát, từng cơn sóng lớn trên biển không ngừng cuộn trào mà người bên bờ biển gần như bị quang cảnh hùng vĩ này nhấn chìm.
Lạc Tranh bước từng bước dọc theo bờ cát, để lại những dấu chân dài ở phía sau. Đôi giầy cao gót nàng để ở đằng xa, đã sớm bị nước mưa xô nghiêng ngả trên bãi cát. Mà bóng dáng kia càng đi xa càng chìm trong màn mưa mù mịt, càng gợi lên vẻ cô đơn, hiu quạnh.
Nước mưa đêm nay rất lạnh, cũng rất lớn. Lạc Tranh cứ thế đi dọc bờ biển, quần áo trên người cũng đã ướt sũng, tóc cũng ướt hết cả. Hai tay nàng khẽ ôm lấy thân hình mỏng manh, trong đêm mưa não nùng lại càng thêm thê lương.
Từ Paris trở về Hongkong, là bất ngờ nhưng cũng là chuyện không thể tránh khỏi. Sáng sớm hôm đó, khi Lạc Tranh nhìn Thương Nghiêu đang còn ngủ say trước mặt, nàng đã quyết định rời đi. Nàng chỉ hy vọng cho bản thân chút thời gian để có thể chuẩn bị tâm lý thật tốt cho một số chuyện sắp tới.
Trở lại Hongkong mặc dù biết thời gian lưu lại đây không nhiều nhưng những lời khuyên của Lưu Ly đã giúp cho tâm tình của Lạc Tranh ổn định lại hơn trước. Nàng không muốn trốn tránh thêm nữa. Trên tất cả, đây là tình yêu đích thực của cuộc đời nàng.
Bỗng chốc trên bờ biển, một chiếc xe con nhanh chóng lao tới. Rất nhanh, xe dừng lại, một nam một nữ xuống xe. Người phụ nữ chính là Lưu Ly. Khi cô nhìn thấy thân hình nhỏ bé của Lạc Tranh ở phía xa, ánh mắt hiện rõ vẻ lo lắng, vội ra hiệu cho người đàn ông bên cạnh.
Người đàn ông đưa mắt nhìn theo, vội vàng cầm lấy chiếc ô dự trữ trong tay Lưu Ly rồi xông vào trong màn mưa xối xả. Rất nhanh người đàn ông đã chạy tới chỗ người phụ nữ phía trước, kéo nàng vào lòng, ôm thật chặt.
Lưu Ly cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Đang định quay trở vào xe, thì vô tình phát hiện bóng dáng của một người đàn ông lạ mặt đang tránh đi. Dường như anh ta vẫn luôn theo dõi Lạc Tranh như một cái bóng vậy. Nhưng khi nhìn thấy hai người họ ôm nhau, anh ta lập tức rời đi. Người đàn ông đó rốt cuộc là ai?
Trong mưa, Lạc Tranh không ngờ lại bị một sức mạnh khổng lồ kéo giật lại. Ngay sau đó nàng cảm nhận được cánh tay rắn chắc của người đàn ông ôm chặt lấy mình. Nàng không ngẩng đầu lên nhưng có thể cảm nhận một cách rõ ràng đó chính là Thương Nghiêu. Nàng biết hắn sẽ tới Hongkong, chỉ là không ngờ lại nhanh đến như thế.
“Thương Nghiêu… Thương Nghiêu…” Lạc Tranh nép chặt trong lòng hắn. Gọi đi gọi lại tên của hắn, cảm nhận hơi thở của hắn. Tới giờ phút này nàng mới cảm thấy mình lạnh đến mức nào, nước mưa đổ xuống người nàng khó chịu ra sao. Hắn ôm nàng, nàng mới cảm nhận được thế nào là hạnh phúc.
Ánh mắt Louis Thương Nghiêu vừa đau xót vừa lo lắng, không nhịn nổi quát lớn, “Người phụ nữ ngốc nghếch này, ai cho phép em tự ý rời xa anh?”
Lạc Tranh khẽ ngẩng đầu, nước mắt cứ thế tuôn rơi không ngừng, làm nhòe cả đôi mắt nàng. Muốn nói gì đó, nhưng đôi môi anh đào run rẩy lại không thể thốt nên lời.
Louis Thương Nghiêu thấy thế, không kìm nén được một lần nữa ôm chặt Lạc Tranh vào lòng, giọng nói dịu dàng khẽ thì thầm bên tai nàng. “Lạc Tranh, em nghe cho rõ đây! Anh yêu em, em có thể đối xử với anh thế nào cũng được, nhưng không được rời xa anh, nghe rõ chưa?”
Lạc Tranh càng khóc lớn hơn. Sự nhớ nhung cùng tình yêu dành cho hắn bị đè nén bấy lâu nay đã được giải thoát bằng những dòng nước mắt. Nàng cũng ôm chặt hắn, ngẩng đầu, chủ động hôn lên môi hắn…
Nụ hôn của nàng rất chân thật, rất thâm tình…
Louis Thương Nghiêu nhanh chóng chuyển từ bị động thành chủ động. Một tay ôm chặt eo của Lạc Tranh, một tay vòng ra sau đỡ lấy gáy nàng, trao cho nàng một nụ hôn hết sức nóng bỏng đầy mãnh liệt. Bóng dáng hai người bên bờ biển hòa vào trong màn mưa tạo thành một khung cảnh cực kỳ mê người.
Một lúc lâu sau, Louis Thương Nghiêu mới quyến luyến buông tha cho đôi môi của Lạc Tranh. Hắn lấy áo khoác trên người khoác cho nàng, che dù cho nàng, nhìn nàng bằng ánh mắt đầy thâm tình, sự tức giận trong đáy mắt hắn đã sớm tan thành mây khói.
“Tranh…”
“Để em nói trước được không?” Lạc Tranh đưa tay lên che lấy môi hắn. Dưới chiếc dù, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt đẫm lệ rộ ra sự kiên định vô hạn…
Louis Thương Nghiêu kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, hôn nhẹ. Hắn không nói gì nữa, kiên nhẫn chờ Lạc tranh lên tiếng.
“Hôm nay Lưu Ly đã nói với em. Từ trước tới nay em đã quen với việc tự mình quyết định nên lần này hãy để người khác quyết định thay em. Nhưng… Thương Nghiêu, tha lỗi cho em, em vẫn muốn tự mình đưa ra quyết định. Quyết định con đường mà sau này chúng ta sẽ phải đi, quyết định em sẽ yêu anh như thế nào.”
“Tranh, thực ra…”
“Thương Nghiêu, nghe em nói hết được không?”
Lạc Tranh dịu dàng nhìn hắn, ánh mắt hết sức chân thành cùng sâu sắc. “Vương phi hy vọng anh có thể hoàn thành tâm nguyện của công chúa. Chỉ cần cho cô ấy được làm vợ của anh dù chỉ một ngày thì cũng đủ mãn nguyện rồi. Thương Nghiêu, Deneuve kiên trì lâu như thế thực ra cũng chỉ muốn đợi một lời hứa của anh. Hãy kết hôn với cô ấy đi, đây chính là tâm nguyện duy nhất của cô ấy.”
“Đây chính là quyết định của em?” Louis Thương Nghiêu lập tức nhíu mày, giọng nói trở nên có chút không vui.
“Không!” Lạc Tranh nở nụ cười yếu ớt qua màn lệ, đưa tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt cương nghị của hắn. “Anh tưởng rằng em sẽ rời xa anh sao? Sẽ rời xa anh vì anh lấy người phụ nữ khác sao? Không đâu, vì em cũng rất ích kỷ. Em yêu anh, em muốn có được anh. Em biết số phận đã an bài để em phải đắc tội với công chúa Deneuve. Thế nên cầu xin anh hãy lấy cô ấy, sau đó hãy cho em được ở bên cạnh anh. Em không cần danh phận gì hết, cũng không quan tâm tới việc có thể trở thành người vợ hợp pháp của anh hay không? Em chỉ cần biết người em yêu là anh…”
Louis Thương Nghiêu không ngờ Lạc Tranh lại đưa ra một quyết định như thế. Thân hình cao lớn khẽ sững lại hồi lâu.
“Em sẽ ở bên cạnh anh, làm trợ thủ cho anh cũng được, làm người tình cũng được. Cho dù bị người đời mắng nhiếc là kẻ thứ ba, là tình nhân em cũng chấp nhận. Em cũng vẫn ở bên cạnh anh.”
Nàng ngẩng đầu, chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt mình. “Bởi vì anh tuyệt vời như thế, yêu em nhiều như thế, vậy đã là quá đủ rồi.”
“Em cam tâm tình nguyện chịu thiệt thòi mà nhường anh cho người khác sao?” Louis Thương Nghiêu nghe xong, tâm trạng càng
trở nên phức tạp hơn, vừa cảm động lại vừa đau lòng.
“Trong trái tim anh chẳng phải luôn có em sao?” Lạc Tranh áp má vào ngực hắn. “Đừng để người phụ nữ yêu anh sâu sắc phải nuối tiếc khi rời khỏi cõi đời này. Em cũng không muốn anh gặp bất cứ một nguy hiểm nào. Chẳng qua chỉ là một danh phận mà thôi, em không quan tâm, chỉ cần được yêu anh là đủ rồi.”
“Đồ ngốc!” Louis Thương Nghiêu không kìm nén nổi liền lên tiếng. Sau đó hắn khẽ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tranh lên, “Quyết định của em đã được anh đồng ý chưa? Em nói nhường là nhường được à?”
“Em…”
“Không phải nói gì nữa, đi theo anh!” Louis Thương Nghiêu nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, kéo nàng sải bước về phía xe.
“Thương Nghiêu?”
Louis Thương Nghiêu không nói thêm câu gì, liền ném chiếc dù đi, bế bổng Lạc Tranh lên, rời khỏi bãi biển…
Máy bay riêng lập tức bay suốt đêm trở về Paris. Louis Thương Nghiêu dẫn Lạc Tranh về biệt thự vẫn không nói năng gì thêm. Sau khi tự tay tắm rửa cho nàng xong, lại bắt nàng uống thêm một cốc nước gừng to, hắn liền kéo nàng lên xe.
Lái xe là một người đàn ông lạ mặt. Nhận được mệnh lệnh của Louis Thương Nghiêu liền lái xe thẳng lên đường quốc lộ. Phong cảnh bên đường từ quen thuộc tới lạ lẫm nhanh chóng lướt đi vun vút rồi một con đường với hàng cây xanh mát dọc hai bên dần hiện ra.
“Thương Nghiêu…” Bao nhiêu nghi vấn đè nén Lạc Tranh trong suốt mười hai tiếng đồng hồ. Nàng không biết Louis Thương Nghiêu muốn đưa nàng tới nơi nào, chỉ cảm thấy nơi này rất lạ lẫm, hình như nàng chưa từng tới bao giờ.
Louis Thương Nghiêu không trở lời, chỉ chăm chú nhìn Lạc Tranh, vươn tay ra ôm nàng vào lòng, siết chặt không buông…