Edit: Chary
______________________
Sau ngày hôm đó, Mộc Tử Khâm trở về liền chấn chỉnh cung kỉ, hạ lệnh phạt nặng nhóm cung nhân ăn nói tầm phào kia, người trong cung chớ dám tùy tiện nghị luận về Tiêu Chấn Diệp nữa.
La Chính biết chuyện thì giận dữ gạt đổ đồ vật trên bàn, con ngươi bị sự cay nghiệt che lấp trở nên ngập tràn oán đố, đoạn gã tức tốc đi tìm Tiêu Chấn Diệp.
"Ngươi cho rằng Mộc Tử Khâm thật lòng che chở ngươi? Đừng nằm mơ nữa! Với y ngươi chẳng là gì cả, ngươi biết ngày đó y nói với ta thế nào sao? Y nói ngươi là con chó y nuôi, ha ha ha ha...."
La Chính cười ầm lên với vẻ khoái chí vặn vẹo: "Y bảo ngươi là con chó, kêu người làm cái gì ngươi liền làm cái đó, ngoan ngoãn một cách hạ tiện, ha ha ha...."
Gã cười đến nỗi ngũ quan biến dạng nhưng Tiêu Chấn Diệp chẳng biểu hiện gì, hắn chuyên chú chuẩn bị điểm tâm cho Mộc Tử Khâm, phảng phất lời La Chính như gió thoảng qua tai.
La Chính không thấy được phản ứng mình mong muốn trên người Tiêu Chấn Diệp nên vẻ mặt càng thêm dữ tợn: "Chẳng qua là đồ điếm thích ra vẻ thanh cao, cũng chỉ loại ngu xuẩn mất tiết tháo như ngươi mới tìm mọi cách lấy lòng. Một ngày nào đó ta sẽ đích thân xé nát bộ mặt thanh cao của y, khiến y dưới thân ta khóc lóc van......"
Những lời còn lại chẳng kịp nói ra, bởi vì giây tiếp theo Tiêu Chấn Diệp đã bóp chặt cổ gã, nhấc bổng cả người gã lên.
"Ngươi thử lập lại lần nữa xem!" Con ngươi Tiêu Chấn Diệp đỏ au, hung quang trong mắt như hóa thành thực chất, đồng tử hung tàn đầy khát máu.
Cổ bị siết chặt, La Chính chẳng những không cảm thấy sợ hãi mà còn câu lên điệu cười lắm thích ý và thỏa mãn: "Làm sao...... nổi giận à? Ta nói...... có gì không đúng...... một.... tên điếm......"
Bàn tay Tiêu Chấn Diệp bóp cổ La Chính siết chặt hơn, chẳng thể nhìn ra chút biểu tình gì qua sắc mặt hắn, song đôi mắt hắn đỏ đến ghê người, sát khí toàn thân bỗng chốc được phóng thích, hơi thể chết chóc trực tiếp bao trùm La Chính, hệt như sau một giây sẽ đem gã nghiền chết.
Cảm giác nghẹt thở ập đến, bấy giờ La Chính mới chân chính phát hoảng, nỗi sợ hãi khôn cùng xen lẫn hàn ý chạy dọc theo sống lưng.
Đấy là nỗi sợ bộc phát từ tận đáy lòng.
Bàn tay trên cổ càng bóp càng chặt, La Chính rất mau không thể thở được, gã giãy dụa theo bản năng ngặt nỗi chẳng mảy may có thể thoát khỏi tay Tiêu Chấn Diệp.
Cảm giác ngột ngạt ngày càng mãnh liệt buộc La Chính phải mở miệng xin tha: "Đừng mà... thả ta ra...."
Tiêu Chấn Diệp bật tiếng cười lạnh, mắt hắn bị sắc đỏ bao phủ, chớ hề buông tay ngược lại càng bóp chặt thêm.
Sắc mặt La Chính tím tái, uy hiếp nói: "Ta chết.... ngươi cũng không.... tránh khỏi liên quan......"
Tay Tiêu Chấn Diệp vẫn không có dấu hiệu buông lỏng, tròng mắt La Chính trắng dã, miệng thản thốt những tiếng hàm hồ, đương lúc sắp đứt khí, giữa cơn hoảng loạn đầu gã chợt lóe linh quang, bảo rằng: "Nếu ta chết ở... Mộc Quốc.... Mộc Tử Khâm đừng hòng... yên thân...... Phụ hoàng ta nhất định sẽ không...."
Tiêu Chấn Diệp nghe thế thì ánh mắt hơi lay động, quả nhiên nới lỏng bàn tay.
"Khụ khụ.... khụ khụ khụ......" Trói buộc nơi cổ biến mất, La Chính trượt ra đất tham lam hít lấy không khí.
Tiêu Chấn Diệp nhìn xuống La Chính phủ phục trên đất ho đến tê tâm liệt phế, mâu sắc hắn đẫm ý lạnh: "Nếu còn buông lời xúc phạm Tử Khâm, ta không dám can đoan ngươi có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai đâu!"
Tiêu Chấn Diệp híp mắt: "Cút!"
Thân thể La Chính run cầm cập, vội vã bò lên xe lăn, cật lực xoay bánh xe hòng ly khai nơi này.
Đêm khuya, khi mọi âm thanh đều lắng xuống, Tiêu Chấn Diệp vốn đang ngủ bỗng thấp thoáng nghe thấy ngoài cửa vọng vào loạt tiếng sột soạt rất khẽ.
Tiêu Chấn Diệp tức khắc tỉnh hẳn, cuối cùng cũng đến!
Hắn đoán được La Chính hẳn không dễ dàng từ bỏ ý đồ, chắc chắn sẽ tìm cơ hội báo thù, nên sớm đã chuẩn bị kỹ càng chờ người của La Chính tìm tới cửa.
Phía sau truyền đến âm thanh chọc thủng cửa sổ, Tiêu Chấn Diệp từ từ khép mắt lại, bất động thanh sắc nằm yên trên giường, hô hấp bình ổn đều đều.
Tiếp đó có làn khói nhẹ từ lỗ nhỏ trên cửa sổ khuếch tán khắp phòng, Tiêu Chấn Diệp phối hợp thả chậm hô hấp như thể lâm vào giấc ngủ say.
Sau lại chợt nghe tiếng cửa phòng hé mở, một người bịt mặt lắc mình bước vào.
Người bịt mặt tiếp cận giường Tiêu Chấn Diệp rồi rút thanh chủy thủ bên hông nhắm thẳng cổ Tiêu Chấn Diệp đâm tới.
Cơ mà một khắc trước khi chủy thủ tiếp xúc với da thịt thì tay người nọ đột nhiên bị túm lấy.
Người bịt mặt vội ngẩng đầu, vừa vặn nương theo ánh trăng đối diện với một đôi mắt lạnh lẽo.
..........
Cửa phòng của La Chỉnh mở ra vang lên tiếng 'cọt kẹt'.
"Cửu hoàng tử." Một người bịt mặt đi đến, khom người hành lễ.
"Đắc thủ chưa?" La Chính lập tức chuyển hướng bánh xe, vội vàng muốn biết kết quả.
Gã cho lui tất cả thị tòng, một mình chờ đợi suốt đêm, chỉ đợi kết quả việc này.
Gã muốn giết Tiêu Chấn Diệp, gã nhất định phải giết Tiêu Chấn Diệp cho bằng được!
Gã tra ra việc hoàng hậu Tiêu Quốc vẫn luôn muốn diệt trừ Tiêu Chấn Diệp, bởi thế khi Tiêu đế hay Mộc đế muốn truy cứu cái chết của Tiêu Chấn Diệp đều có thể đem toàn bộ việc này đổ hết cho Tiêu hậu.
Gã thậm chí đã chuẩn bị kế sách chu toàn từ sớm, do điều tra được tiểu tư Lữ Tu hầu hạ bên người Tiêu Chấn Diệp kỳ thật là người của Tiêu hậu, nên gã sai người đánh ngất Lữ Tu, giờ chỉ cần giết chết Tiêu Chấn Diệp sau đấy ném Lữ Tu ở tại hiện trường, đến lúc đó người khác chắc chắn sẽ tưởng rằng Tiêu Chấn Diệp bị tên tiểu tư kia sát hại.
Hơn nữa, gã còn nắm giữ thư tín qua lại giữa Lữ Tu và hoàng hậu, trong thư ghi lại rõ ràng Lữ Tu hãm hại Tiêu Chấn Diệp ra sao, khi ấy bọn họ ắt sẽ càng thêm tin tưởng Lữ Tu giết chết Tiêu Chấn Diệp, tuyết đối không thể điều tra tới trên đầu gã.
La Chính đấm chìm vào suy nghĩ của bản thân, hoàn toàn không nhận thấy lãnh ý trong mắt người đối điện.
Mãi hồi sau, La Chính hồi thần lại từ trong ảo tưởng, lúc này gã mới phát giác người bịt mặt nảy giờ chưa trả lời câu hỏi của mình.
Gã tức thì sa sầm mặt, khi sắp phát hỏa thì người đối diện lộ ra khuôn mặt mà gã không tài nào ngờ tới.
Đồng tử La Chính bỗng co rút: "Tiêu.... Tiêu Chấn Diệp, người làm thế nào......"
Song, lời chưa kịp nói hết nơi cần cổ đã truyền tới cảm giác lạnh băng, ngay lập tức màu tươi từ cổ ồ ạt trào ra hung mờ tầm mắt gã.......
............
Sáng hôm sau, thị tòng đúng giờ đến hầu hạ La Chính rửa mặt nhưng họ gõ cửa mãi chẳng thấy bên trong có động tĩnh gì.
Qua quá lâu không được hồi âm, hai thị tòng liếc mắt nhìn nhau rồi thưa: "Chúng nô tỳ vào đây."
Ấy nhưng vẫn chẳng thấy một lời hồi đáp, hai thị tòng nơm nớp lo sợ đẩy cửa tiến vào.
Khoảng khắc khi cánh cửa mở ra, mùi máu tươi nồng nặc xộc vào cánh mũi, chỉ thấy máu me vương vãi khắp sàn, La Chính ngã lăn giữa vũng máu mà Lữ Tu bất tỉnh nằm bên cạnh, trong tay gã ta còn cầm một con dao nhiễm đầy máu.
"A ——" Tiếng thét khủng hoảng như muốn chọc thủng bầu trời.
.........
Sau khi Tiêu Chấn Diệp luyện kiếm trở về liền bị cung nhân vội vội vàng vàng mời đến Tuyên Chính điện.
Hắn nheo mắt, hẳn là chuyện La Chính tử vong đã bị phát hiện.
Trong lòng đại khái có đáp án, Tiêu Chấn Diệp ung dung theo chân cung nhận đến Tuyên Chính điện.
Tại Tuyên Chính điện.
Đại điện đứng đầy người, Mộc Tử Khâm đến từ sớm, Hạ Vân Dương cũng có mặt. Giữa điện đặt một cỗ thi thể phủ vải trắng, Lữ Tu bị người áp giải quỳ gối bên cạnh cỗ thi thể kia.
Bắt gặp thân ảnh Tiêu Chấn Diệp giữa đám người, hai mắt Lữ Tu tức khắc phát sáng, khẩn trương cầu trợ Tiêu Chấn Diệp: "Ngũ hoàng tử, ngài cứu tiểu nhân với, tiểu nhân bị oan a...."
Ngay lập tức mọi người hiện diện tại đại điện đều tập trung vào Tiêu Chấn Diệp, chỉ chốc lát Tiêu Chấn Diệp đã trở thành tiêu điểm của toàn trường.
Tiêu Chấn Diệp đón thấy ánh mắt lo lắng như có điều muốn nói của Mộc Tử Khâm, liền cho y một ánh nhìn bảo "An tâm".
Tiếu Chấn Diệp ổn định tâm tình, từ từ tiến lên ngước nhìn Mộc đế ngồi trên long ỷ: "Chẳng hay hôm nay thánh thưởng gọi thần đến đây là có chuyện gì?"
Mục quang ngay thẳng dấy lên chút nghi hoặc, tựa như thật chuyện gì cũng không biết.
Mộc đế diện vô biểu tình: "Đêm qua, Uyên Quốc Cửu hoàng tử gặp nạn bỏ mình ngay tại trong phòng. Sáng nay, thời điểm cung nữ phát hiện thi thể thì bắt gặp tiểu tư thiếp thân của ngươi ngay ở hiện trường, còn cầm con dao dính đầy máu."
Mộc đế khẽ ngưng lại, thị vệ lập tức hiểu ý vén tấm vải đắp trên thi thể lên một góc để lộ khuôn mặt trắng bệch với biểu tình khiếp sợ của La Chính, cùng với vết thương trí mạng cô cạn máu nơi cổ gã.
"Uyên Cửu hoàng tử bị một đao đoạt mạng, miệng vết thương vừa khéo ăn khớp với lưỡi dao và máu dính trên dao cũng đúng là máu của Cửu hoàng tử......"
"Không phải ta... người không phải do ta giết......" Lữ Tu thình lình vùng khỏi tay thị vệ đang áp chế gã, nhào qua ôm chân Tiêu Chấn Diệp cầu cứu: "Ngũ hoàng tử tin tiểu nhân đi mà, tiểu nhân không giết người...."
Nhưng rất nhanh, thị vệ đã lần nữa ấn Lữ Tu xuống đất và bịt kín miệng gã. . ngôn tình sủng
Tiêu Chấn Diệp phất vạt áo quỳ xuống thỉnh tội: "Thần quản giáo không nghiêm để cho xuẩn nô vô kễ trước mặt thánh thượng, mong ngài thứ tội."
"Không ngại, vẫn hy vọng Tiêu Ngũ hoàng tử giải thích rõ ràng, cái chết của Uyên Cửu hoàng tử duyên cớ do đâu? Tiểu tư thiếp thân của Tiêu Ngũ hoàng tử vì sao xuất hiện trong phòng hoàng tử Uyên Quốc?"
Tiêu Chấn Diệp bình tỉnh nhìn Mộc đế: "Thần không biết."
"Không biết?" Mộc đế hơi nheo mắt: "Lữ Tu là tiểu tư bên người Tiêu Ngũ hoàng tử, một câu không biết này sao có thể khiến người ta tin phục?"
Thần tình Tiêu Chấn Diệp chẳng hề thay đổi, không kiêu ngạo không siêm nịnh đáp: "Thần quả thật không biết."
Mộc đế còn muốn nói tiếp nhưng bỗng có một thị vệ hối hả tiến vào đại điện, nhỏ giọng bẩm báo bên tai Mộc Tử Khâm chuyện gì đó.
Mâu sắc y chợt trầm xuống, tiếp theo thì thấy y bước lên khụy gối trước Mộc đế: "Bẩm phụ hoàng, nhi thần vừa phát hiện một manh mối."
"Ồ?" Mộc đế ra hiệu Mộc Tử Khâm mau nói.
Mộc Tử Khâm cho thị vệ kia một ánh mắt, hắn hiểu ý móc trong vạt áo ra xấp thư, "Bẩm thánh thượng, thuộc hạ tìm thấy vật này trong phòng Uyên Cửu hoàng tử."
Tức thời có thái giám tiếp nhận trình thư cho Mộc đế.
Lữ Tu vừa trông thấy xấp thư kia thì căng thẳng không thôi, sự lạnh lẽo từ lòng bàn chân lan tỏa khắp toàn thân, đầu ốc gã chỉ còn lại một ý niệm: Tiêu rồi.
Mộc đế lật xem nội dung các lá thư, càng xem mâu sắc càng trấm xuống, biểu cảm cũng lạnh dần.
Mộc Tử Khâm quan sát sắc mặt phụ hoành, ánh mắt y theo đó dấy nỗi thâm trầm.
Ban nảy thị vệ chỉ kịp bẩm báo sợ lược nội dung thư tín với y, chính y còn chưa có tỉ mỉ đọc qua.
Hiện giờ thấy phản ứng của phụ hoàng, e rằng sự tình nghiêm trọng hơn điều y dự đoán.
Mộc đế lật thêm một trang giấy, chẳng biết đọc được điều gì mà con ngươi ông chợt co rụt, sắc mặt hoàn toàn đen lại, ông đứng bất dậy khỏi long ỷ: "Người đâu, giải Lữ Tu xuống cho trẫm, chờ ngày xử trí!"