Edit: Chary
__________________________________
"Lệnh bài ta giúp các ngươi lấy tới rồi." Liễu An Di đem lệnh bài ném cho Phù Nhã.
Phù Nhã nhìn lệnh bài trong tay, cười quyến rũ: "Liễu phi quả nhiên thủ tín, nhanh như vậy đã mượn được lệnh bài."
"Cho các ngươi kỳ hạn năm ngày, năm ngày sau phải đem tiện nhân Mộc Tử Trạc kia đưa đi."
Liễu An Di cầu Liễu Hạo Diểm thực lâu, làm đủ loại cố tình gây sự càng quấy, Liễu Hạo Diễm mới đáp ứng đưa hắn giữ lệnh bài năm ngày.
Phù Nhã lấy tấm vải bọc lại lệnh bài rồi nhét vào ngực: "Năm ngày là đủ, Liễu phi yên tâm, vô luận lần này hành sự thành hay bại, cũng không liên lụy đến nương nương."
"Bản cung tạm tin các ngươi một lần, hy vọng các ngươi nói được làm được."
Liễu An Di híp mắt nhìn Phù Nhã, dù bọn họ thất bại mà đem hắn khai ra, hắn cũng suy tính chu đáo biện pháp thoát thân.
.........
Thân thể Mộc Tử Khâm dần chuyển biến tốt đẹp, Linh Tuyết cùng y ra ngự hoa viên tản bộ.
"Không nghĩ tới có thể gặp Mộc phi ở chỗ này, thân thể Mộc phi khỏe hơn chưa?" Một giọng nói kiều mị truyền tới, Phù Nhã mặc y phục bạo lộ lắc lư thân hình thủy xà, cước bộ yêu nhiêu chậm rãi bước sang.
Linh Tuyết theo bản năng chắn trước Mộc Tử Khâm, sắc mặt bất thiện trừng Phù Nhã.
Mộc Tử Khâm vỗ vỗ vai Linh Tuyết, ý bảo nàng lui xuống.
Bấy giờ Linh Tuyết mới thối lui ra sau lưng Mộc Tử Khâm.
Tầm mắt như có như không dừng ở động tác giữa Mộc Tử Khâm và Linh Tuyết, Phù Nhã đột nhiên lộ nụ cười đầy thâm ý: "Thị nữ của Mộc phi thật đúng là hộ ~ chủ ~ a...."
"Khụ.... Khụ khụ......"
Linh Tuyết đang muốn lên tiếng, Mộc Tử Khâm bỗng che miệng ho khan kịch liệt.
"Nương nương!" Linh Tuyết vội vàng xem xét, lại phát hiện trên tay y nhiễm máu đỏ tươi, ho đến độ thắt lưng đều cong.
"Nương nương, ngài....." Linh Tuyết có chút luống cuốn đưa mắt nhìn chung quanh nhưng chẳng tìm được cung nữ thái giám nào khác.
Nàng chỉ có thể dìu Mộc Tử Khâm ngồi xuống ghế đá: "Nương nương, ngài ngồi đây chờ nô tỳ chốc lát, nô tỳ sẽ trở về ngay."
Nói xong, Linh Tuyết cảnh cáo liếc sang Phù Nhã, liền hấp tấp chạy tới Thái Y viện thỉnh thái y.
"Thân mình Mộc phi nương nương thật kiều nhược nha ~" Phù Nhã trào phúng, ánh mắt như vô tình đảo quanh tứ phía, sau đó mãnh liệt quỳ một gối xuống trước mặt Mộc Tử Khâm: "Chủ thượng, kế hoạch đã chuẩn bị thỏa đáng."
Tư thế chuẩn mực mà trang nghiêm, thần sắc cung kính mà sùng mộ, nơi nào còn mị thái trước đó?
.........
Tin tức Mộc Tử Khâm ho xuất huyết truyền tới tai Tiêu Chấn Diệp, lòng hắn quýnh lên, bỏ hết chính vụ trong tay chạy đến Huyễn Hoa cung.
"Y thế nào?" Chứng kiến Mộc Tử Khâm sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, thi thoảng ho khan hai tiếng, Tiêu Chấn Diệp lo lắng hỏi Vương Phục.
Trán Vương Phục mồ hôi nhễ nhại, bởi chiếu theo mạch tượng thì các phương diện của Mộc Tử Khâm đều thực bình thường, hắn không chẩn được cái gì, nhưng trông bộ dáng y thế kia, hiển nhiên không giống vô sự.
Hắn bỗng nhiên hồi tưởng lúc xưa từng nghe đồng liêu Thái Y viện kể, gã có người thân thích xa bởi vì bị phu gia nhốt trong nhà thời gian dài, tâm tình tích tụ, thỉnh thoáng sinh bệnh ho ra máu, mạch tượng cư nhiên hoàn toàn bình thường, căn bản chẳng thể kiểm tra ra bệnh.
Vương Phục lập tức đoán rằng Mộc Tử Khâm gặp tình huống kia, vì thế nói với Tiêu Chấn Diệp: "Nương nương chính là ngụ trong cung quá lâu, u buồn sinh tâm bệnh, muốn trị tâm bệnh cần có tâm dược. Bệ hạ mang nương nương xuất cung giải sầu một chút, đối với bệnh tình của nương nương hẳn có lợi rất nhiều."
Tiêu Chấn Diệp nghĩ thấy hợp lý, từ nửa năm trước – thời điểm tiền Mộc Quốc chiến bại, hắn mang người nọ hồi cung cho đến bây giờ, y chủ yếu vẫn luôn lưu tại hậu cung, cơ hồ chưa bao giờ ra ngoài.
Nhất là sau lúc đón y về từ tay Hạ Vân Dương, Huyễn Hoa cung canh phòng càng thêm nghiêm ngặt, nên y càng ít khi rời khỏi Huyễn Hoa cung.
Nhớ tới tâm tình người nọ dạo này ngày một trở nên nặng nề, Tiêu Chấn Diệp áy náy không thôi, hắn hướng Vương Phục nói: "Trẫm đã biết, ngươi lui đi."
Sau khi Vương Phục cáo lui, Tiêu Chấn Diệp liền theo sau lưng ôm chầm lấy Mộc Tử Khâm: "Tử Khâm à, chờ thân thể ngươi khỏe hơn, trẫm sẽ thường xuyên dẫn ngươi xuất cung đi dạo, thế nào?"
Mộc Tử Khâm không nói gì, cũng chẳng phản ứng, thần sắc giữ nguyên vẻ thản nhiên, thậm chí so với dĩ vãng càng thêm lãnh đạm.
Trông khuôn mặt lãnh đạm thon gầy kia, Tiêu Chấn Diệp lòng nhói đau mà ôm chặt Mộc Tử Khâm, do hắn sơ suất, mới lơ đi dị trạng của y.
Bất quá tương lai sẽ không vậy nữa, hắn nhất định dành nhiều thời gian cùng tinh lực để quan tâm y....
Hai ngày sau, tình huống cơ thể Mộc Tử ổn định hơn, Tiêu Chấn Diệp đúng hẹn lo liệu dẫn y xuất cung du ngoạn.
Liễu An Di xin đi theo, nghĩ đến có Liễu Hạo Diễm đi cùng bảo hộ, chẳng thể không cấp Liễu An Di mặt mũi, Tiêu Chấn Diệp liền chuẩn.
Tuy hiện tại trời đã nhập đông, trên đường cái vẫn phi thường náo nhiệt, biển người tấp nập, cửa tiệm san sát, tiếng cười đùa, tiếng reo hò mặc cả nối liền không ngớt, tiếc mục hiếm lạ muôn hình muôn vẻ cùng các loại điểm tâm hương sắc câu toàn, những thứ này tại hoàng cung chưa từng gặp qua.
Mặc dù nhiều nơi ngoài kia dân chúng đang chịu cảnh áp bức bóc lột, nhưng địa bàn dưới chân thiên tử, cuộc sống bách tính vẫn sung túc đủ đầy.
Tiêu Chấn Diệp cố tình tân trang đôi chút ngoại hình của hai người, thoạt nhìn tương tự gia đình giàu có thông thường, còn dùng mũ choàng bạch sắc rộng thùng lình che khuất dung mạo quá mức kinh diễm của Mộc Tử Khâm, nề hà hai bọn họ sở hữu khí chất xuất trần cùng thân hình hoàn mỹ như cũ khiến nhiều người chú ý.
"Tử Khâm, ngươi đợi trẫm một lát." Dặn dò Liễu Hạo Diễm trông chừng Mộc Tử Khâm, Tiêu Chấn Diệp nhanh chóng biến mất giữa dòng người.
Chưa qua bao lâu Tiêu Chấn Diệp liền quay lại, tay cầm theo hai xâu kẹo đường, hình nặn là hai nam tử, một người trong đó đội mũ choàng.
"Tử Khâm, cho ngươi nè." Tiêu Chấn Diệp đưa cho Mộc Tử Khâm xâu kẹo đường có ngoại hình giống hắn.
Mộc Tử Khâm thế mà không nhận, nội tâm Tiêu Chấn Diệp mạc danh có phần khẩn trương, tay cầm kẹo đường bất giác siết chặt.
Thật lâu sau, lâu đến độ lòng bàn tay Tiêu Chấn Diệp vì khẩn trương mà xuất tầng mồ hôi mỏng, Mộc Tử Khâm rốt cuộc tiếp nhận xâu kẹo đường, vén mũ cắn xuống.
Lòng Tiêu Chấn Diệp nhất thời như nở hoa, môi mỏng giương cao, cũng nâng xâu kẹo mang mũ choàng trên tay lên ăn, toàn thân lộ ra cổ khí vui vẻ.
Liễu An Di ở một bên dùng ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm hai người, móng tay nhọn hoắt khảm sâu xuống da thịt, phẫn hận nghiến chặt hàm răng.
Bất thình lình, trước mặt xuất hiện vật màu hồng hồng, Liễu An Di đưa mắt nhìn qua, liền thấy Liễu Hạo Diễm cầm kẹo đường đứng đằng trước.
"Đệ cũng có." Liễu Hạo Diễm nhét kẹo đường vào tay Liễu An Di.
"Huynh trưởng....." Hốc mắt Liễu An Di ửng đỏ, ủy khuất bổ nhào vô ngực Liễu Hạo Diễm.
Liễu Hạo Diễm thương tiếc sờ đầu đệ đệ nhà mình........
Tiêu Chấn Diệp nắm tay Mộc Tử Khâm xuyên qua biển người, chợt đám loạn mã không biết từ nơi nào vọt đến, vừa vặn lao về phía bọn họ.
Đám người tức khắc rối loạn, phân tán tứ phía, Tiêu Chấn Diệp theo bản năng nắm chặt tay Mộc Tử Khâm, Liễu An Di thế nhưng bất ngờ va phải Tiêu Chấn Diệp, Mộc Tử Khâm tức thì bị dòng người đẩy đi.
"Tử Khâm!" Tiêu Chấn Diệp cấp tốc đẩy Liễu An Di cho Liễu Hạo Diễm, lại phát hiện lạc mất bóng dáng Mộc Tử Khâm rồi.
"Tử Khâm......" Tiêu Chấn Diệp hơi hốt hoảng, xung quanh tất cả toàn là người, căn bản không thấy thân ảnh người nọ.
Bỗng mạt thân ảnh hồng sắc mang mũ choàng lướt ngang cuối phố, Tiêu Chấn Diệp hấp tấp đuổi theo.