____________________________
Huyễn Hoa cung.
"Bệ hạ, ngài tới rồi." Linh Tuyết đang dọn dẹp gian phòng Mộc Tử Khâm từng ở thì thấy đế vương bước đến nên nhanh chóng tiến lên nghênh đón.
Bảy năm trôi qua, Huyễn Hoa cung vẫn y đúc năm xưa, cung nhân chưa từng phân tán, Linh Tuyết mỗi ngày đều đúng giờ quét dọn phòng ốc của Mộc Tử Khâm, ngay cả đồ vật bài trí cũng chẳng hề xê dịch.
Mỗi cành cây ngọn cỏ đều giữ nguyên bộ dáng lúc ban đầu.
Phảng phất như mọi chuyện chưa từng đổi thay.
Nhưng chốn này duy chỉ thiếu mất chủ nhân của nó.
Đế vương ngắm nhìn gian phòng xưa cũ, nhẹ giọng nói: "Ngươi lui xuống đi."
"Vâng, bệ hạ." Linh Tuyết tuân lệnh mà thối lui.
Trông về gian phòng quen thuộc, đôi mắt tang thương của đế vương bỗng chốc đong đầy hồi ức nhớ nhung.
Hắn chậm rãi bước đến bên cây dao cầm đặt trên bàn, nhẹ nhàng vuốt ve dây đàn đã yên tĩnh nhiều năm, hắn nhớ tới dáng vẻ người nọ ngồi đánh đàn dưới tàng lê rồi đau thương chợt dâng trào nơi đáy mắt, hắn lẩm bẩm nói, "Tử Khâm, bảy năm...... bảy năm qua ngươi chưa một lần trở về......"
Đế vương cởi giày vớ, nằm xuống nơi người kia từng ngủ, ôm lấy y phục người kia từng mặc, sau đấy nhắm mắt lại, tưởng tượng người nọ vẫn nằm bên cạnh mình......
Mấy năm nay hắn cứ như vậy, hễ rảnh rỗi sẽ một mình đến Huyễn Hoa cung, ở tại căn phòng của Mộc Tử Khâm khi trước, tìm về hồi ức những ngày kề cận......
Kiện y phục kia tựa hồ có ma lực, có thể giúp tâm thần đế vương thả lòng, an tâm yên giấc.
Chẳng biết trong mộng thấy được điều gì mà trên môi đế vương nở nụ cười hạnh phúc....
Thời điểm đế vương tỉnh lại, trời đã hoàn toàn ngã bóng, bên ngoài sấm chớp ầm ầm, mưa to như thác đổ.
Ngoại điện mơ hồ vọng lại âm thanh huyên náo.
Đế vương cho truyền Linh Tuyết, hỏi: "Ngoài kia ầm ĩ cái gì?"
"Bẩm bệ hạ." Linh Tuyết quan sát sắc mặt đế vương, dè dặt đáp, "Hôm nay trời mưa đỗ mưa to, làm lộ ra hộp gỗ nương nương chôn dưới gốc lê nhiều năm về trước......"
Đế vương trợn tròn mắt, "Sao hả....."
Đế vương rảo bước đến gốc lê, các cung nhân cầm cái hộp kia lên, đem bùn đất xung quanh sạch đặt ở một bên, rồi mọi người ở Huyễn Hoa cung cùng vây quanh hộp gỗ.
Thấy đế vương đi tới, mọi người đồng loạt nhường đường.
Hộp kia được làm bằng gỗ Hồ Dương ngàn năm, cho nên dù bị chôn dưới đất rất lâu vẫn hoàn hảo vô tổn.
Thế nhưng khóa sắt ở trên đã muốn mục nát, có thể dễ dàng mở ra.
Trong đầu như có âm thanh thúc dục đế vương nhanh chóng mở hộp, đế vương run rẩy nâng tay đẩy nắp hộp, đồ vật trong đấy tức thì được phơi bày.
Có hai chiếc hộp nhỏ, đế vương nhận ra một trong số đó là hộp đựng tro cốt của Xích Vũ.
Trực giác nói với hắn, thứ chiếc hộp còn lại cất giấu là thứ hắn không dám đối mặt, cố tình hắn vẫn mở nó ra, nháy mắt thấy rõ đồ vật nọ thì hắn sững sờ tại chỗ.
Chiếc hộp chứa một tấm bài vị nho nhỏ, bên trên viết ba chữ 'Mộc Tử Khâm'.
Hốc mắt đế vương lập tức đẫm lệ, nguyên lai cái đêm tuyết ấy, y không những mai táng Xích Vũ, mà còn chôn cả chính mình.
Nguyên lai y sớm đã tự tay chôn cất chính mình......
Hai mắt đẫm lệ mông lung, đế vương như nâng niu chí bảo nhấc tấm bài vị lên, lại phát hiện phía dưới bài vị còn một cuộn giấy.
Hắn thật cẩn thận tháo mở cuộn giấy kia thì thấy bức tranh được vẽ trên đấy.
Một người một ngựa, sừng sững giữa thiên quân vạn mã. Bút lông uyển chuyển phát họa từng đường nét, kỹ năng hội họa tuyệt diệu thuần thục khiến cả bức tranh sinh cơ bừng bừng, bật nổi dung nhan mang ý khí phong phát, kiệt ngạo hiêu cuồng, như thể thật sự được lần nữa gặp lại hồng y thiếu niên kiệt ngạo năm nào, ngân thương xích mã tung hoàng chốn sa trường.
Hắn nhớ rất rõ những ngày bọn họ bên nhau, hắn nhiều lần đề nghị người nâng bút vẽ tranh, thế nhưng người nọ chỉ vùi vào lòng hắn, khẽ cười nói với hắn rằng y quên cách vẽ mất rồi.
Đế vương cảm thấy chóp mũi chua xót, nước mắt từng giọt từng giọt nối tiếp tuôn rơi, thấm ướt cả trang giấy ố vàng.
Y chẳng phải quên mất, mà y đã triệt để mai táng chính mình......
"Thực xin lỗi...... Tử Khâm......"
"Ta có lỗi với ngươi......"
Giữa đêm mưa sấm vang chớp giật, đế vương ôm hộp gỗ quỳ dưới màn mưa khóc trọn một đêm......
"Phụ hoàng, người tỉnh rồi!" Đế vương vừa mở mắt liền thấy khuôn mặt còn vương nét trẻ con của thiếu niên Quân An.
Đứa nhỏ gầy teo khi mới gặp nay sắp hoàn toàn trổ mã, vóc dáng cao hơn nhiều lắm, mặt mày cũng nẩy nở, càng trở nên phong thần tuấn lãng.
"Không giống...." Đế vương hai mắt mơ màng trông thiếu niên trước mặt, lẩm bẩm nói rằng, "Càng lớn càng không giống y...."
Thiếu niên nghe không rõ đế vương nói cái gì, nghi hoặc hỏi: "Phụ hoàng vừa nói gì vậy ạ? Nhi thần chưa nghe rõ...."
Đế vương lắc đầu, từ từ ngồi dậy dưới giúp đỡ của thiếu niên, giọng hắn khản đặc đến lợi hại, "Trẫm đây là bị làm sao?"
"Đêm qua phụ hoàng ngất xỉu trong mưa......" Thiếu niên quan sát nét mặt đế vương, cẩn thận mà hỏi: "Phụ hoàng lại nhớ tới phụ thân ư?"
Sau khi đế vương dẫn thiếu niên trở về, liền để cậu gọi mình là 'phụ hoàng', xưng Mộc Tử Khâm là 'phụ thân'.
Mặc dù thiếu niên chưa từng gặp qua vị 'phụ thân' này, nhưng cậu biết phụ hoàng rất yêu phụ thân.
Đế vương im lặng rũ mi, trầm mặc chốc lát mới bảo: "Con lui xuống đi."
"Dạ phụ hoàng..." Quân An do dự cáo lui.
.........
Những năm kế tiếp, đế vương dạy dỗ Quân An ngày càng nghiêm khắc. Mỗi ngày Quân An đều phải học lượng lớn kiến thức cùng đạo làm vua, luôn bận đến tối tăm mặt mũi.
Năm Quân An hai mươi tuổi, Tiêu Chấn Diệp nhường ngôi cho cậu, tiếp đấy hắn mang theo đồ đạc của Mộc Tử Khâm khi còn sống biến mất khỏi hoàng cung.
Chẳng ai biết hắn đi đâu về đâu, khi Quân An kế vị vẫn một mực tìm kiếm hắn, bất quá ngay cả chút tin tức về hắn cũng không có.
Hắn như tiêu thất khỏi thế gian.
Một ngọn núi hẻo lánh ở Mộc Quốc.
Nơi này vô cùng hoang vắng, dân cư lác đác vài người, vào mấy tháng trước có một nam nhân quái dị dọn đến đây.
Kỳ thực nhiều năm trước, có người từng gặp qua hắn ở chỗ này, nhưng mỗi lần hắn đến đều chỉ dừng chân chốc lát rồi ly khai, từ mấy tháng trước mới chân chính trú ngụ tại chốn này.
Chẳng ai biết hắn tới từ đâu, cũng không ai rõ hắn tên gọi là gì, hắn sống trong gian nhà trúc đơn sơ, mái tóc bạc trắng xõa tung, vận một thân hồng y, hằng ngày rảnh rỗi chả làm gì, chỉ uống rượu, đọc sách, đánh đàn, vẽ tranh, ngâm thơ,......
Ai không biết còn tưởng rằng hắn là người phong nhã, nhưng thực tế hắn chẳng có chút tài nghệ gì.
Tiếng đàn tựa như quỷ khóc sói gào, chói tai đến độ muốn mạng người ta.
Tranh vẽ thì khó coi muốn chết, xác thực thuộc về trường phía trừu tượng, một đống đường nét cong cong vẹo vẹo, cũng chẳng biết đang vẽ cái gì.
Thơ hắn ngâm càng không đáng nhắc tới, cách luật bằng trắc loạn tùng phèo.
Cố tình hắn chớ hề biết tự giác, học nghệ không tinh còn mang ra khoe mẽ, gây hại cho tai mắt những người xung quanh.
Người khác thật sự vô pháp nhẫn nhịn đành đi tìm hắn nói chuyện. Hắn cư nhiên chẳng đế ý chút nào, cứ tiếp tục đánh đàn, vẽ tranh, ngâm thơ.
Những người đó buộc phải cùng hắn động thủ, ngặt nỗi một chiêu của hắn bọn họ cũng tiếp chả xong, chỉ có thể chịu đựng.
Có điều vài năm qua đi, kỹ năng của hắn đã tiến bộ rất nhiều.
Đàn hắn gãy không quá du dương, nhưng vẫn có thể nghe lọt tai.
Có thể mơ hồ hình dung ra một mỹ nam tử mang nốt lệ chí nơi khóe mắt từ bức tranh hắn vẽ.
Thơ hắn ngâm bắt đầu có vần điệu, từ ý thơ chan chứa ái tình và hối hận hiểu được hắn đang giãi bày nỗi nhớ với một người.
Trước viện nhà hắn trồng một gốc ngô đồng cao lớn, nam nhân thường xuyên ôm cái hộp gỗ ngồi dưới táng cây tự mình độc thoại, đôi lúc lại mạc danh kỳ diệu mà rơi lệ.
Gốc ngô đồng này là Tiêu Chấn Diệp chính tay trồng xuống sau khi Mộc Tử Khâm mất chưa lâu, hiện tại thấm thoát đã qua mười năm.
Cứ hễ khi rảnh thì hắn sẽ tới nơi này tưới nước bón phân cho nó, nhìn nói từ cây non trưởng thành thành gốc đại thụ che trời.
Tiêu Chấn Diệp tựa vào gốc cây, nhẹ nhàng vuốt ve tấm bài vị có khắc ba chữ 'Mộc Tử Khâm' trong lòng ngực, ánh mắt hắn chất chứa hoài niệm cùng lắm ưu thương, "Tử Khâm à, ngươi rời đi thoáng cái mười năm, ta lại vẫn nhớ như in bóng hình ngươi......"
"Tử Khâm à, ta rất... nhớ ngươi......"
Vài thập niên trôi qua, cuộc sống cứ lẻ nhạt như thế.
Mấy hộ gia đình chung quanh liên tiếp nối nhau dọn đồ rời khỏi, còn Tiêu Chấn Diệp cứ mãi ngụ tại chỗ này.
Rồi tất cả mọi người đều ly khai, ngọn núi to thế kia chỉ còn mỗi mình Tiêu Chấn Diệp.
Đến cả một người nói chuyện cũng không có, nhất là sau khi về già, Tiêu Chấn Diệp càng cảm thấy cô độc hơn, vào đêm khuya thanh vắng hắn lại càng tưởng nhớ hồng y thiếu nhiên rực rỡ tựa dương quang ấy, để rồi lệ rơi đầy mặt.
Thường hay khóc đến giật mình tỉnh giấc.
Về sau, Tiêu Chấn Diệp chịu không nổi loại cô độc này nữa, vì thế hắn liền nuôi một con chó.
Con chó mang bộ lông màu vàng đất, chỉ cần Tiêu Chấn Diệp có cái ăn tuyệt đối sẽ không để nó đói bụng.
Hằng ngày nghe tiếng nó kêu, lòng Tiêu Chấn Diệp cảm thấy an ủi phần nào.
Theo tuổi tác ngày càng cao thân thể Tiêu Chấn Diệp yếu đi trông thấy, cứ hai ngày ba bữa lại sinh bệnh, mấy lần bệnh nặng tưởng chừng như sắp được đi gặp người kia, nhưng đến cùng hắn vẫn khỏi bệnh.
Sống mãi tận năm tám mươi tám tuổi.
Con chó hắn nuôi cũng đã chết, hắn vậy mà còn sống.
Tiêu Chấn Diệp biết, đây là Mộc Tử Khâm trả thù hắn, y muốn hắn lưu lại trên đời chịu đựng nổi khổ cô tịch, không cho hắn sớm giải thoát.
Nỗi cô độc đạt tới cực điểm lúc tuổi cao sức yếu. Trí nhớ của hắn dần suy giảm, rất nhiều chuyện chẳng thể nhớ nỗi nữa.
Điều duy nhất hắn khắc ghi trong lòng chính là hồng y thiếu niên kia.
Năm tám mươi tám tuổi ấy, khi Tiêu Chấn Diệp đang nấu cơm bỗng gặp một đôi tiểu phu thê đến ngọn núi này lẩn trốn kẻ thù, bảo với Tiêu Chấn Diệp rằng họ muốn nương nhờ vài ngày.
Tai Tiêu Chấn Diệp không tốt, nghe nửa buổi mới rõ ý bọn họ. Trong núi thật nhiều năm chưa thấy qua người sống, Tiêu Chấn Diệp đương nhiên vui vẻ giữ họ lại bồi mình.
Đôi phu thê cứ thể ở lại nơi đây.
Ngày hôm nay, Tiêu Chấn Diệp như thường lệ ngồi hóng gió dưới gốc ngô đồng, thì thình lình bắt gặp một hồng y thiếu niên đứng cách đó không xa, đang thản nhiên mỉm cười với hắn.
Cặp mắt vẩn đục già nua tức thời phát sáng, hắn hấp tấp đứng dậy bước về phía trước, âm thanh chứa chút kích động mà gọi: "Tử Khâm..."
Đôi phu thê nghe được động nên vội chạy ra, lại thấy Tiêu Chấn Diệp hoa tay múa chân nói chuyện với khoảng không, họ liếc mắt nhìn nhau thì đều nhận ra sự nghi hoặc trong mắt đối phương.
Bọn họ tiến lại gần giữ chặt Tiêu Chấn Diệp: "Lão nhân gia?"
Tiêu Chấn Diệp quên mất cả tên mình, nên hai người họ chẳng biết xưng hô với hắn thế nào, bèn gọi 'lão nhân gia'.
Tiêu Chấn Diệp ngó lơ bọn họ, tiếp tục hướng không khí nói chuyện.
Tiêu Chấn Diệp bỗng phát hiện ra cái gì, hắn mãnh liệt vùng khỏi tay hai người kia rồi lao vọt về phía trước.
Thế nhưng người già đi đừng bất tiện, Tiêu Chấn Diệp bất cẩn liền sảy chân té ngã.
Đầu hắn vừa vặn đập trúng tảng đá sắc nhọn, máu tươi lập tức tuôn trào.
"Lão nhân gia!" Đôi phu thê sợ hãi, vội vàng tiến lên nâng hắn dậy.
Tiêu Chấn Diệp cứ mãi vươn tay vào khoảng không mà tươi cười, như thể chẳng có cảm giác đau đớn.
Đôi phu thê kia bị dọa kinh hãi, chợt nghe Tiêu Chấn Diệp lên tiếng: "Ta gọi là... Mộc, Tử, Khâm......"
Tiêu Chấn Diệp từ lâu chẳng thể nói năng lưu loát, nhưng ba chữ 'Mộc Tử Khâm' kia lại vô cùng rành mạnh.
"Hả..." Hai phu thê nhất thời chưa kịp phản ứng, mà lúc bọn họ muốn hỏi cho rõ thì phát hiện Tiêu Chấn Diệp đã đoạn khí.
Cuối cùng, đôi phu thê nọ giúp an táng Tiêu Chấn Diệp, trên bia mộ liền viết: Mộc Tử Khâm.