Lời nói còn đang dang dở, khuôn miệng anh đào nhỏ xinh đã bị bờ môi nghịch ngợm của người đàn ông va vào. Hắn mút nhẹ từng hồi nơi vành môi tựa hồ như một miếng mứt cam đậm đà vị ngọt, mút đến khi nó ướt át, căng mọng, mới đưa đầu lưỡi xuyên qua hàm răng trắng sứ như ngọc, nhẹ nhàng tách mở.
Uyển chuyển lướt qua từng ngóc ngách, gặm lấy hết những dư vị ngọt ngào nhất đang có trong khoang miệng người tình, mỗi một lần hắn miết lấy cánh lưỡi đinh hương là Diệp An Băng tuyệt nhiên phấn khích. Cô bắt đầu hoà nhịp cùng người yêu, học hỏi cách hôn sao cho nồng nàn nhất, quyến luyến nhất.
Choàng tay qua cổ đối phương, những ngón tay thon mềm ma sát lên làn da nóng rực của người đàn ông, tạo nên hiệu ứng kích thích, nung nấu mãnh liệt trong lòng.
Rồi cũng đến lúc hắn không thể để tay ngoan ngoãn nằm yên. Tay hắn, như loài kiến đang đi tìm viên kẹo đường trong đêm, rình rập, mon men trên tấc da mịn màng của người phụ nữ, cho tới khi chạm được vật thể căng tròn, mềm mại, và một viên kẹo hồng được vân vê bằng hai đầu ngón tay, thì lúc đó mới ra sức mà thao luyện.
Nụ hôn được dừng lại, khi dưỡng khí trong lồng ngực cả hai vơi cạn. Tất cả tuyến dư vị ngọt như mật được hòa nhập, song lại bị người đàn ông chiếm hết sạch sẽ, lúc hai đôi môi tách xa, hắn chỉ để lại cho cô một sợi chỉ bạc ánh lên giữa không gian mị tình.
Hít thở một chút, Diệp An Băng đã hỏi:
"Sao anh dám chạm vào chỗ đó của em?"
"Chỗ nào?"
Cô không đáp, chỉ đưa mắt nhìn xuống, cùng lúc lấy tay chỉ vào ngực của mình. Thấy vậy, hắn lại còn ngang ngược bóp bóp vài cái.
"Chỗ này thì sao?"
"Thì em ngại..."
"Từ từ sẽ quen!"
Hắn đáp tỉnh bơ, mỉm cười, rồi kéo cô ngồi dậy. Lúc nào hắn cũng quỳ gối, mặc dù không hề làm gì sai trái, chỉ là để thực hiện hành vi đen tối của mình thì phải quỳ.
Diệp An Băng vừa nương theo Quách Khiếu Nam mà ngồi dậy, đã bị hắn ta bất ngờ cởi áo choàng ngủ bỏ qua bờ vai, khiến cô nàng chẳng kịp trở tay.
"Anh...sao...sao anh manh động vậy?"
"Tại gần em, anh không chịu được."
Vẫn là màn đáp trả ung dung, song hắn vẫn dứt khoát mang chiếc áo ngủ của người đẹp ném sang một bên, còn mình cũng lập tức tháo dây áo choàng ngủ trên người, mang nó đoàn tụ với mảnh áo vừa được ném đi.
Đập vào tầm mắt của nhau là thân hình tráng kiện, mạnh mẽ, hiên ngang với hình xăm hai bên ngực của người đàn ông. Và trước mắt hắn là đôi gò bồng đầy đặn đang được ẩn giấu sau lớp nội y bằng ren mỏng manh.
Nước da trắng như tuyết của cô được khắc họa trong ánh sáng mập mờ từ đèn ngủ, phiến môi cứ mấp máy, thật khiến người chiêm ngưỡng thèm muốn không chịu được.
Tiến tới gần nhau hơn, hắn nhìn cô gái với ánh mắt thâm tình bị thiêu đốt bởi ngọn lửa tình ái, và một tấm lòng chứa toàn dục vọng đang nung nấu. Hai gương mặt ở một cự li rất gần, Diệp An Băng long lanh mắt nhìn người đối diện, tâm tư bối rối bởi một trải nghiệm quá mức hồi hộp này.
Liếm nhẹ vành môi dưới, yết hầu nam tính trượt lên xuống, lời thầm thì vang lên:
"Em đẹp lắm!"
"Đẹp giống ai?"
"Giống vợ anh!"
*Xoạt
Đáp rất nhanh, hôn môi cũng nhanh, xé rách nội y cũng nhanh như một tia chớp, thêm một lần nữa Diệp An Băng bị áp đảo xuống giường.
Khai mở cuộc vui luôn là những nụ hôn cuồng nhiệt nhất, khi cơ thể trống trải cả rồi, đôi bàn tay mới thực hành nhiệm vụ.
Hôn nhau làm sao đủ? Trêu ghẹo cánh lưỡi bạn đời vẫn không đủ, chỉ khi được chạm vào những bộ phận mẫn cảm trên thân thể đối phương, thúc đẩy kích thích, đó mới là giây phút tuyệt vời hiếm có.
Lần sau, khi nụ hôn trên môi dừng lại, người đàn ông ấy chẳng cho cô cơ hội giải lao đã vội vã cúi xuống chiếm lấy vùng cổ thiên nga, trắng mịn, noãn nà. Mặt xinh da trắng, qua mấy phút lại ửng hồng gò má vì ngại, chiếc cổ thon chằng chịt dấu hôn, hắn điên cuồng va chạm, cọ xát, mang đến từng tầng cảm xúc mà trước nay Diệp An Băng chưa từng được biết.
Cô không thể vô cảm xúc, khi có gì đó đang thôi thúc trong lòng, ở bên dưới cứ rạo rực không yên. Không c.h.ơ.i thuốc p.h.i.ệ.n nhưng lại nghiện hơn cả thuốc.
Phải, Diệp An Băng đã nghiện người đàn ông này mất rồi, khi mà bàn tay hư hỏng của hắn nghịch ngợm lắm, cứ xoa mãi "quả loa" của cô, khiến nó đung đưa không yên vị.
Miệng hắn rất ngọt, nên môi chạm đến đâu, lại khiến cô rùng mình hào hứng đến đó.
Xương cánh bướm thanh tú cũng bị đầu lưỡi linh hoạt kia chọc phá. Sao hắn có thể xem nó như một que kem mà ra sức lả lướt thế kia?
Hắn tác động, cô không thể bất động.
"Anh...anh có thể ngừng lại một chút được không?"
Nghe thấy câu hỏi của cô nàng, Quách Khiếu Nam dừng lại vài giây để ngẩng mặt lên nhìn cô, cố tình trêu đùa:
"Ngừng lại cái này, để bắt đầu cái mới đúng không?"
"Không không! Ý em là tạm dừng lại tất cả hoạt động đang diễn ra."
"Tại sao phải dừng?"
"Em...em thấy trong người nóng lắm. Hình như em bị bệnh rồi!"
Lúc này, Diệp An Băng là thỏ con ngoan ngoãn. Đứng trước mắt chính là một con cáo già háo sắc, và hắn đang cau mày khi nghe cô bảo rằng bị bệnh.
Đặt tay sờ trán cô gái, hắn tỏ ra rất nghiêm trọng, nhưng lại nói:
"Anh không thấy nóng! Nhưng thấy em nóng lòng muốn được anh "ăn" thì phải?"
"Anh..."
Bá đạo trên từng hạt gạo, chính câu nói của hắn đang khiến Diệp An Băng phải tròn xoe mắt lên vì không thể tiêu hóa nổi độ dày của khuôn mặt tiêu sái này.
"Nhưng em thấy nóng thật mà..."
Cô bắt đầu phụng phịu làm nũng, và hắn cũng rất chi là chịu kiên nhẫn phối hợp.
"Nhưng quan trọng là nóng ở đâu? Ở đây? Đây, hay là ở chỗ này?"
Hắn tỏ ra quan tâm, hỏi rất nhiều và tay sờ soạng khắp mọi nơi trên cơ thể cô gái cũng nhanh nhạy không kém. Làm hại Diệp An Băng chỉ có thể trưng ra khuôn mặt bất lực đáng thương.
Sau một hồi giằng co qua lại, cuối cùng cô cũng lấy hết dũng khí ra, đưa tay bắt lấy "vũ khí" bằng thịt ở phía dưới hạ thân của người đàn ông, dứt khoát cất lời:
"Chỗ này nóng nhất."