Quách Khiếu Nam dọn thức ăn ra bàn, tuy chỉ vài món đơn giản nhưng lại thơm ngon một cách đáng thèm thuồng.
"Ngửi mùi thôi đã cảm thấy ngon rồi ấy. Nhưng chờ tôi gọi anh Kiến Hoa xuống đã, anh đói thì cứ ăn trước đi."
Diệp An Băng nói xong, liền hí hửng chạy đi tìm anh bạn thanh mai trúc mã của mình.
Đến khi cả hai cùng nhau quay trở xuống thì Quách Khiếu Nam lại đi đâu mất, chỉ còn mỗi thức ăn trên bàn.
Thấy Diệp An Băng mãi loay hoay, Ôn Kiến Hoa bèn hỏi:
"Em tìm ai vậy?"
"Không! Em đâu có tìm ai, thôi anh ngồi xuống ăn đi kẻo nguội. Ăn xong còn mang cháo lên cho Lệ Lệ nữa."
"Ừm! Những món này đều do em nấu à?"
"Công lao của em chỉ thái được mấy miếng thịt thôi, phần còn lại là từ tay Quách Khiếu Nam mà có."
Diệp An Băng luôn hòa nhã khi ở bên cạnh Ôn Kiến Hoa, suy cho cùng thì mối quan hệ của hai người họ đã thân thiết từ nhỏ, cô chỉ có mỗi anh chàng này bầu bạn, hay đứng ra bảo vệ những lúc cô bị bắt nạt, chẳng qua bốn năm trước anh phải sang Đức du học nên cả hai mới xa nhau.
Giờ tương phùng, cũng khó tránh khỏi chuyện nối lại tình cảm khắng khít như xưa.
"Ngon thật ấy! Đúng khẩu vị của em luôn."
Vừa ăn thìa cháo đầu, Diệp An Băng liền cất lời khen ngợi. Thấy vậy, Ôn Kiến Hoa cũng nếm thử chút cháo, rồi gật đầu tán thưởng.
"Tay nghề của anh bạn này quả thực không tệ."
"Hôm nay em cũng mới biết luôn ấy chứ! Món cháo này thật sự rất ngon!"
Dáng vẻ hồn nhiên, thoải mái này của cô gái mới thật sự là Diệp An Băng của bốn năm về trước. Vậy mới thắp lên nụ cười ôn nhu trên môi người đàn ông.
"Quan hệ của em với cậu ta chắc không chỉ đơn giản là bạn bè đâu nhỉ? Vì đâu có người bạn bình thường nào qua đêm ở nhà bạn là con gái, lại còn đích thân chuẩn bị thức ăn khuya."
Diệp An Băng đang ăn ngon thì bị những gì Ôn Kiến Hoa vừa nói làm cho bối rối, mà chính cô cũng không biết tại sao lại thấy rất khó nói về chủ đề này.
Thật ra cô chỉ cần trả lời ngắn gọn về thân phận thật sự của Quách Khiếu Nam là xong. Vậy mà cứ chần chừ, kết quả lại nói:
"Tụi em là bạn bè bình thường thôi, vì hôm nay đi chơi muộn nên em bảo anh ấy ở lại đây."
"Tiếc thật! Anh không tin lời em!"
Ôn Kiến Hoa thẳng thắn đáp trả, buộc cô gái phải buông thìa cháo đang ăn xuống để ngẫm ngợi hồi lâu.
"Khiếu Nam là vệ sĩ riêng của em."
"Vệ sĩ ư? Hình như anh từng nghe em nhắc tới em đã đạt được đai đen võ Karate, theo lý mà nói thì đâu nhất thiết phải có người bảo vệ hai tư trên bảy thế này?"
"Đúng là vậy! Nhưng từ khi chạm mặt anh ấy thì bỗng dưng em lại cần một người đi theo bảo vệ."
"Có phải đã trúng tiếng sét ái tình không?"
"Làm gì có chuyện đó, chẳng qua lúc mới gặp, em thấy anh ta thú vị, nên nhất thời nảy sinh ý định chinh phục thôi, anh xem đó, cá sắp mắc câu rồi còn gì."
Diệp An Băng thản nhiên đưa ra hồi đáp, mà chẳng hề nhận thấy bên ngoài cửa còn có người thứ ba đang âm thầm lắng nghe. Sau khi nghe xong những lời đó, hắn chỉ biết cười nhạt, rồi lẳng lặng rời khỏi.
Bấy giờ, Ôn Kiến Hoa cũng đang cười, nhưng nụ cười của anh ta lại vui vẻ hơn hẳn.
"Băng Băng của bây giờ thật sự rất khác. Không còn là cô gái đơn thuần, hay rụt rè, e thẹn nữa rồi. Bây giờ còn muốn đích thân chinh phục phái mạnh, có thể cho anh biết lý do khiến em lột xác ngoạn mục thế này không?"
Được hỏi về nguyên nhân khiến bản thân thay đổi, mi mắt của cô gái liền cụp xuống. Cứ tưởng Diệp An Băng sẽ bày tỏ tâm sự của mình như bao lần trải lòng với Quách Khiếu Nam, nào ngờ cô lại ngẩng mặt lên và mỉm cười ngay sau đó.
"Chuyện đó không còn quan trọng nữa, vì từ giờ về sau, em sẽ là chính mình."
Ôn Kiến Hoa bật cười:
"Thế bây giờ em là ai?"
"Cũng là Diệp An Băng, nhưng Băng này lạnh lẽo quá rồi. Băng của ngày mai phải là Băng mang theo hơi ấm."
Cô nói rất nhiều, nhưng Ôn Kiến Hoa căn bản chẳng hiểu, mà bản mật ngữ úp mở này của cô nếu đổi lại người nghe là Quách Khiếu Nam, thì hắn sẽ hiểu không sai một từ.
"Mà thôi, nói chuyện của anh đi. Lần này anh về chơi hay định cư lại đây luôn? Còn cả cái cô Lệ Lệ kia nữa, chắc là em gái mưa bám theo anh nhỉ?"
"Em hỏi một lần nhiều câu như vậy anh biết trả lời câu nào trước đây?"
"Thì trả lời câu cuối cùng trước, Lệ Lệ là em gái mưa đang trồng cây si ở nơi anh đúng không?"
"Đúng là Lệ Lệ nằng nặc đòi theo anh về đây, nhưng con bé chỉ xem anh như anh trai thôi. Người ta cũng là tiểu thư khuê các đấy, chẳng qua tính cách còn trẻ con nên mới tinh nghịch với em một chút."
"Vậy à? Thế chắc hai người quen nhau tình cờ nhỉ?"
"Ừm! Hôm đó Lệ Lệ bị cướp, anh ra tay giúp đỡ, thế là dính nhau tới giờ."
Diệp An Băng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, xong lại hỏi:
"Thế câu hỏi đầu tiên! Lần này anh về chơi hay định cư luôn?"
"Lần này anh về thật ra là theo ý muốn của ba em."
"Ý của ba em?"
"Phải! Trông em ngạc nhiên vậy, chắc chưa biết chuyện gì rồi đúng không?"
"Vâng! Em đã nghe ba nói gì đâu."
"Chắc bác đợi anh về rồi mới nói với em ấy mà."
"Thế anh nói bây giờ luôn đi. Rốt cuộc anh với ba em đã bàn tính chuyện gì rồi?"
Diệp An Băng cực kỳ sốt sắng, khiến Ôn Kiến Hoa cứ phải cười, rồi mới nói:
"Ba em gọi anh về đón em sang Đức du học. Các thủ tục cần thiết anh chuẩn bị ổn thỏa cả rồi, giờ chỉ cần em sang đó là có thể nhập học ngay."
Cô gái đã ngây ra khi nghe xong những gì Ôn Kiến Hoa vừa nói.
Chuyện đi du học, cô đã biết đâu? Càng chưa từng được hỏi có đồng ý hay không. Ba cô luôn luôn như thế, cứ đặt cô vào thế đã rồi, không cần biết con gái mình có cam tâm tình nguyện hay không.
"Băng Băng, em nghĩ gì mà ngẩn người ra vậy?"
"Không! Em không nghĩ gì hết."
"Thế quyết định của em như nào? Theo như lịch trình, thì ba hôm nữa phải có mặt ở trường để điểm danh rồi ấy."
Diệp An Băng mang tâm trạng nặng nề một cách khó tả, sự lạnh lùng của cô ngay lúc này lại ùa về vì bất mãn.
"Em sẽ nói chuyện với ba sau."
"Em ăn no rồi, khi nào anh ăn xong thì cứ để đó cho người làm dọn. Em về phòng trước."