"Bây giờ phải làm sao?"
"Thuốc trong túi áo khoác."
Nghe hắn nói vậy, cô lập tức lục soát khắp người hắn ta, sau một lúc chật vật cũng tìm được lọ thuốc.
"Uống mấy viên mới được?"
"Nếu muốn tôi chết luôn thì lấy càng nhiều càng tốt."
"Anh điên hả? Tôi không muốn mang tội giết người. Nói nhanh, tóm lại là mấy viên?"
"Một."
Hắn đáp ngắn gọn, nhưng trên môi thì lại hơi cười. Mặc dù thân thể đã như mất hết bảy phần sức lực.
"Nè, anh uống đi."
Cô lấy nước, và thuốc bón đến tận miệng người đàn ông ấy. Sau đó, lại lật đật chạy đi tìm dụng cụ y tế cá nhân, nhưng tìm hết phòng khách vẫn không có.
Lúc này, Quách Khiếu Nam đã đỡ mệt hơn và hắn vẫn đang nhìn cô với ánh mắt vui sướng lắm, vui khi thấy cô vì mình mà lo lắng đến chạy đôn chạy đáo.
"Em đang tìm gì vậy Băng?"
"Bông băng, thuốc đỏ để rửa vết thương cho anh."
"Đừng tìm nữa, nó ở ngay đây."
Nói xong, hắn với tay sang chiếc sofa bên cạnh để ấn mở phần hộc tủ nhỏ được thiết kế dưới ghế, lấy ra chiếc hộp y tế đặt lên bàn.
Diệp An Băng lúc này đã đi tới, cô khẩn trương xem xét vết đứt trong lòng bàn tay của người đàn ông ấy, và không khỏi cau mày:
"Vết cắt sâu quá, chắc phải đến bệnh viện khâu lại mới được."
"Không cần, em băng lại giúp tôi là được rồi."
"Như vậy vết thương sẽ rất lâu mới lành."
"Dù sao tôi cũng không muốn nó nhanh khỏi, nên em cứ làm theo lời tôi nói."
Hắn cương quyết, cô cũng không còn lời gì để nói. Tập trung sát trùng vết thương, rồi băng bó lại giúp hắn.
Đến khi vết thương được xử lý xong, nhịp tim của người đàn ông ấy cũng đã ổn định trở lại. Hắn không còn thấy mệt nữa, mà là hơi ấm từ đâu xâm lấn khắp cả cõi lòng.
Hắn âm thầm nhìn cô rất lâu, đến khi Diệp An Băng tình cờ bắt gặp thì cả hai lại ngại ngùng, vội vàng tránh né.
Thời khắc im lặng xuất hiện hồi lâu, cuối cùng Diệp An Băng cũng cất lên câu nói:
"Thi thể của người đàn ông đó vẫn còn đang ở bên ngoài..."
"Người của tôi đã đến đưa đi xử lý rồi, em không cần phải lo."
"Người của anh? Tới khi nào mà nhanh vậy?"
"Ở xung quanh chúng ta thôi, chỉ là không được gọi thì không thể tự ý xuất hiện. Vừa rồi lúc em loay hoay tìm bông băng thuốc đỏ, tôi đã nhắn tin bảo họ tới đây thu dọn tàn cuộc."
Không hiểu Diệp An Băng đã nghĩ gì mà trên môi cô chợt xuất hiện nụ cười trào phúng:
"Xem ra, vai trò vệ sĩ của tôi cũng chỉ là hữu danh vô thực."
"Em khác họ, nên không thể đánh đồng như thế."
"Khác ở chỗ nào?"
Lúc này, Diệp An Băng đã quay lại đối mặt với hắn. Vẫn là gương mặt thờ ơ, lạnh lùng của cô chưa từng thay đổi, và hắn cũng tuyệt nhiên bình thản mà đáp:
"Khác ở chỗ em là người đặc biệt, còn họ chỉ là tạm bợ."
"Đặc biệt vì tôi từng giết anh một lần nhưng không thành, cho nên tôi phải ở bên cạnh anh để trả giá thật đắt?"
"Vậy sao? Thế em nói xem một ngày một đêm vừa qua, tôi đã khiến em phải trả giá những gì?"
Câu hỏi của hắn khiến cô dao động, ánh mắt nao núng vì không biết phải trả lời như thế nào.
Một ngày, một đêm vừa qua, ngoài việc hắn cưỡng hôn cô thì quả thực chưa từng làm gì quá đáng, hắn dung túng cho cô mọi thứ, chỉ là lời lẽ có đôi phần cay độc.
Thấy cô im lặng, hắn lại nói:
"Có một vài sự thật mà chỉ khi ở bên cạnh tôi, em mới biết và đặt lòng tin tưởng tuyệt đối."
Im lặng, xung quanh họ lại là một khoảng không gian im lặng đến mức bí bách, cuối cùng cô ấy cũng lên tiếng:
"Từng có tin đồn rằng anh đã chết, nhưng sự thật lại không phải vậy. Tôi muốn biết lý do?"
"Vì kẻ đó cho rằng chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau."
"Kẻ đó là ai?"
Nhận thấy cô gái này đã bắt đầu dao động với từng dòng suy nghĩ mà bản thân mặc định trước đó, Quách Khiếu Nam không thể giấu đi ánh mắt thích thú.
"Là ai, rồi em sẽ biết."
Mặc kệ cô đang mong chờ câu trả lời, hắn vẫn thản nhiên đưa ra hồi đáp lệch hướng, rồi thong dong đứng dậy.
"Lên phòng thôi, tôi muốn đi tắm."
"Thế thì liên quan gì tới tôi chứ?"
"Sao lại không liên quan? Tay tôi bị thương, và em chính là cánh tay thay thế."
Nghe xong câu trả lời, Diệp An Băng lập tức bất bình đứng lên, trừng mắt nhìn hắn, gằng giọng hỏi:
"Anh xem tôi là kỷ nữ chắc?"
Quách Khiếu Nam trưng ra nụ cười đùa cợt, rồi nói:
"Không đâu! Vì em là mảnh ghép cuối cùng, nên không thể chỉ xem như một bông hoa lạ để vui chơi qua đường được."
Hắn để lại câu nói mang hàm ý sâu xa, rồi sải bước đi thẳng lên lầu. Để cô gái đứng lại đó nhìn theo với cả một bầu trời nghi vấn.
Cô đã cau mày và suy nghĩ rất lâu, nhưng một mớ hỗn độn trong đầu vẫn không tìm được hồi đáp.
Trước kia hắn đã là một con người khó hiểu, trải qua nhiều biến cố mới gặp lại, cô lại thấy hắn càng bí ẩn hơn xưa.
Rốt cuộc hắn là loại người thế nào? Tâm tư đang chứa đựng điều gì cơ chứ?
...
Diệp An Băng lên phòng, khi cho rằng người đàn ông ấy đã sang thư phòng. Nhưng không, lúc cô vào thì hắn đã ngồi bên bàn làm việc của mình, với chiếc laptop đang sáng đèn và một vài tệp tài liệu đang xem dở.
Hắn chính là đang đợi cô lên để ra lệnh:
"Em tắm xong thì nấu bữa tối đi. Tôi đói rồi."
"Đói thì không biết tự nấu à? Tôi đâu phải ôsin của anh."
Thấy cô bất mãn, hắn không nói gì hết, chỉ trực tiếp đưa bàn tay đang bị thương lên cho cô xem, xong mới tới lượt mình chất vấn:
"Băng à! Đến bây giờ mà em vẫn chưa cảm thấy hối lỗi à?"
"Bổn tiểu thư chả làm sai chuyện gì thì tại sao phải hối lỗi?"
"Hơ, thế thì tôi hỏi em. Trong lúc tôi sắp bị người ta đánh gục tới nơi thì em làm gì? Em đứng nhìn. Thậm chí thấy bản thân sắp bị xiên cho nát tim thì em vẫn đứng nhìn. Là tôi ngăn cản con dao đó mới khiến bàn tay mình bị thương. Tôi cứu em, còn em lại quên mất hai từ trách nhiệm. Diệp An Băng, tôi sợ em thật rồi."
"Anh cứu tôi, nhưng có hỏi xem tôi đã đồng ý hay chưa? Chưa đúng không? Vậy thì là anh tự cam tâm tình nguyện, càng không liên quan gì tới tôi."
Diệp An Băng ngang ngạnh đáp trả, Quách Khiếu Nam bất lực gật đầu, cuối cùng cũng chỉ có thể khẽ thốt lên một câu:
"Giờ thì tôi hiểu được cảm giác lúc đó của em rồi, cái cảm giác vì một người mà tình nguyện làm hết mọi thứ, nhưng kết quả lại bị phũ phàng không chút thương tiếc."
"Ok, không liên quan thì không liên quan. Em làm gì làm đi, bữa tối khỏi ăn một hôm cũng không sao."
"Đi đi, đi làm việc của em, nhưng đừng đi khỏi đây là được."