Trước thái độ gay gắt, phẫn nộ của cô con gái cưng, Diệp Ức chỉ nhoẻn miệng cười nhạt, thong thả rít thêm chút thuốc xì gà, rồi mới nói:
"Con đang dí súng vào người của ba đấy. Chứng tỏ cũng đang tự vả vào mặt mình rồi."
"Nhưng vừa rồi thuộc hạ của ba muốn lấy mạng người đàn ông của con. Đã sai thì phải xử, ba luôn dạy con phải công bằng mà làm việc không phải sao?"
"Tại con nóng nảy, chứ lão Tam làm sao dám ra tay với cậu ta."
"Mau bỏ súng xuống đi."
Giọng điệu của Diệp Ức đã lạnh xuống vài phần. Lúc này, Quách Khiếu Nam cũng nhanh chóng bước tới kéo cánh tay đang cầm súng của Diệp An Băng hạ xuống, rồi kề sát bên tai cô mà nhẹ giọng nhắc nhở đôi lời:
"Ba em nói phải, vừa rồi em không nên nóng nảy như thế. Mau qua đó xin lỗi ông ấy đi!"
"Nhưng..."
"Nghe lời anh!"
Nhờ có Quách Khiếu Nam bên cạnh, Diệp An Băng mới chịu cất súng, rồi quay trở về chỗ ngồi.
Tuy bất mãn, nhưng vẫn nghe lời hắn mà chịu hạ mình trước người ba quyền lực.
"Là con sai, lẽ ra không nên nóng nảy xen vào trận đấu. Con xin lỗi!"
Diệp Ức không vội nói gì, chỉ phất tay ra hiệu cho đám đàn em bên cạnh ra ngoài hết. Sau đó mới nhàn nhã cất lời:
"Lần đầu tiên ba thấy con vì một người đàn ông mà bất chấp nhiều thứ đến vậy. Nguy hiểm, tính mạng, thay đổi cả bản thân, thậm chí là đặt chân vào đây, chỉ vì muốn tạo dựng địa vị cho hắn ta. Diệp An Băng, con đang nghiêm túc đó sao?"
"Chỉ có ba vốn ngay từ đầu luôn không hề chịu tin tưởng con thôi. Vả lại cũng không hẳn là con vì anh ấy, mà còn là vì ba."
Diệp Ức nghe xong, liền bật cười:
"Vì ba sao? Thú vị đấy."
"Phải! Ba không có con trai nối dõi, tương lai cơ nghiệp này sẽ không có người quản lý. Nếu con không đi theo con đường này của ba thì chắc chắn mai sau Thượng Hải không còn tồn tại tổ chức Black Ice."
"Nhưng suy cho cùng thì Diệp An Băng con cũng chỉ là một đứa con gái, năng lực có hạn. Thôi thì cứ để con thay ba chọn ra một người có đủ khả năng gánh vác nơi này đi."
"Ý con là cậu ta?"
Diệp Ức giương ánh mắt sắc bén nhìn lên Quách Khiếu Nam, và hắn vẫn đang hết sức dè dặt, kể cả khi đang được đề cử.
Bấy giờ, Diệp An Băng vẫn thẳng thắn đáp:
"Mặc dù ý định trước mắt của con là vậy, nhưng đó cũng là chuyện vài chục năm sau. Hiện tại, ba chỉ mới 40 tuổi, còn dư sức lãnh đạo nơi này, cân nhắc Khiếu Nam lên vị trí cao cũng chỉ mới là dự tính bước đầu."
"Tiếp đi."
"Con muốn để Khiếu Nam thay thế vị trí của lão Tam."
Giây phút căng thẳng lại kéo tới.
Quách Khiếu Nam vẫn luôn âm thầm quan sát nét mặt của Diệp Ức, và Diệp An Băng cũng tương tự như hắn, cho tới khi ông ta hơi cười, rồi nói:
"Chí ít con cũng phải cho ba vài lý do thuyết phục."
"Cái này thì dễ rồi. Lúc nãy ba cũng thấy lão Tứ bị Khiếu Nam đánh hạ, chứng tỏ năng lượng của anh ấy mạnh hơn cánh tay trái của ba. Còn nếu nói tới lão Tam, thì ai mà không biết thân thủ của hắn và lão Tứ là ngang tài ngang sức, tất nhiên là ba cũng nhận ra vừa rồi Khiếu Nam cố tình nhường hắn một bước, chính là muốn giữ lại thể diện cho ba."
"Con cũng biết hai lão Tam, Tứ là một cặp song kiếm cùng nhau, bây giờ đưa lão Tam sang vị trí khác để Khiếu Nam lên thay, con nghĩ lão Tứ sẽ chịu phối hợp?"
"Vậy thì dễ thôi, trực tiếp để con thay thế vị trí của lão Tứ luôn là vẹn cả đôi đường. Tuy võ nghệ, thân thủ của con không thể sánh bằng lão Tứ, nhưng so về trình sử dụng vũ khí, thì hai lão Tam Tứ tuổi gì?"
Miệng mồm Diệp An Băng nhanh nhảu, đưa ra ý kiến nào là thuyết phục chỗ đó, khiến Diệp Ức bắt đầu dao động.
Ông im lặng, trầm ngâm ưu tư và hút vài hơi thuốc xong, mới nói:
"Ba sẽ cân nhắc kỹ càng. Con đưa cậu ta về cùng đi, chuyện này sẽ bàn bạc lại sau."
Cuối cùng thì Diệp An Băng cũng có được hy vọng. Cô mỉm cười hài lòng, rồi đứng dậy ngay.
"Vậy bọn con về trước. Tối nay chờ ba về nhà ăn tối!"
Nói xong, cô quay lại và nắm tay người đàn ông của mình, cùng đưa hắn rời khỏi nơi này.
Trong phòng họp của tổ chức, giờ chỉ còn lại một mình Diệp Ức. Sắc mặt ông ta lộ rõ trầm tư, ắt hẳn là đang suy xét về nhân cách của một người nào đó.
Sau khi lên xe rời khỏi tổ chức, Diệp An Băng liền thở phào một hơi, cả cơ thể cũng thả lỏng ra một cách thoải mái nhất.
Nhìn cô như vậy, Quách Khiếu Nam lại cười:
"Cảm giác được xả vai, chắc là nhẹ nhõm lắm nhỉ?"
"Chứ còn gì nữa. Từ nãy giờ em gồng lên tới cứng ngắt cả người luôn rồi, đặc biệt là cơ mặt."
"Không cần vì anh mà gượng ép làm việc mình không thích như vậy."
Giọng điệu âm trầm của người đàn ông xuất hiện mới khiến cô gái chấn chỉnh lại sắc thái hiện tại, nghiêm túc nói:
"Ý em nói là vấn đề làm căng nét mặt lên kìa. Anh cũng biết bình thường em đâu có lạnh lùng gì mấy, càng không phải tuýp người máu lạnh, mà một khi đặt chân vào tổ chức thì bắt buộc phải có ánh mắt sắc lạnh, phong thái tỏ ra mình là người nguy hiểm thì mới có uy trong mắt nhiều người."
"Em cũng biết là làm việc bằng thực lực, nhưng vẻ bề ngoài cũng không thể sơ sài được. Vừa rồi anh thấy đó, lúc em lao tới đá văng con dao trên tay lão Tam, rất nhiều giật mình, lộ rõ ánh mắt nể nang, kiêng dè tận bảy tám phần."
"Anh thấy em ngốc thì đúng hơn!"
Như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt, câu phán xét của Quách Khiếu Nam khiến Diệp An Băng đã ngơ ra vì không tin nổi chuyện tốt mình làm lại bị cho là hành động của một kẻ ngốc.
Cô bất bình phản kháng ngay:
"Này, là em cứu anh đó."
"Ai cũng biết vừa rồi lão Tam sẽ không ra tay thật, chỉ có em là không biết."
"Sao anh dám chắc điều đó? Anh quên rằng ba em không đồng ý chuyện mình yêu nhau rồi hả? Nếu giết chết anh, ông ấy sẽ thành công ngăn cản hai ta. Anh đơn thuần quá rồi."
Diệp An Băng trở nên không vui, cô còn không thèm nhìn hắn, chỉ hậm hực nhìn ra phong cảnh đang lướt qua bên ngoài.
Trong khi đó, Quách Khiếu Nam lại trầm tư, một lúc sau mới nhỏ nhẹ nhấn mạnh một câu:
"Tóm lại, sau này không được tự ý vì anh mà lao vào nguy hiểm như vậy nữa."
👉 Chương kế tiếp: Vô Tâm
💔 Mọi người nhớ bấm like cho Y nhé! ❤