Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Hạ thần Tử Anh, tham kiến hoàng thượng.”

Ngôn Phong nghiêm mặt ngồi trên thượng vị dáng vẻ uy nghiêm, hắn cao giọng nói: “ Sứ thần Thái Lân không cần đa lễ.”

“ Tạ hoàng thượng.” Tử Anh quan văn trẻ tuổi lại đứng thẳng người thưa chuyện: “ Nghe nói hoàng thượng vừa đăng cơ Thiên Lang quốc, hoàng đế của thần đã ra lệnh mang lễ vật đến để chúc mừng, tuy chỉ là một số mỹ nữ và châu ngọc không đáng giá, nhưng đây cũng xem như là tình ban giao hai nước chúng ta từ trước đến nay, kính mong hoàng thượng hãy nhận cho.”

“ Ban giao hai nước hòa hảo trước nay không có hiềm khích, nay Thái Lân hoàng đế lại có lòng cho người mang lễ vật đến chúc mừng trẫm đăng cơ, quả thật là một bất ngờ lớn.” Chưa đợi sứ thần kịp nói tiếp, Ngôn Phong lại lên tiếng: “ Thế nhưng lễ vật trẫm có thể nhận, mỹ nữ vẫn cứ hãy trả về thì hơn.”

“ Cái này…”

“ Hoàng thượng.” Lai tư thố bước lên trước một bước cúi đầu thưa: “ Tặng mỹ nữ cùng lễ vật đều là thành ý của hoàng đế Thái Lân quốc, xem như tình ban giao của hai nước càng thân càng thêm thân. Vừa hay hậu cung của hoàng thượng vừa đăng cơ vẫn trống rỗng, chi bằng nhận tấm lòng của hoàng đế Thái Lân không phải đều là chuyện tốt?”

“ Đúng vậy hoàng thượng…”

“ Ở đây chưa đến lượt các ngươi lên tiếng nói chuyện đâu.” Vinh thái úy cũng vừa mới lên tiếng khuyên đã bị hoàng đế chặn miệng, nhìn đến gương mặt cùng giọng nói răng đe của hắn thì cả hai liền im lặng cúi đầu trở về hàng.

Ngôn Phong sau đó lại điềm đạm nói: “ Xin làm phiền Tử Anh sứ thần phải nhọc công trả về những mỹ nữ này, trẫm nhận tấm lòng của hoàng đế Thái Lân như vậy đã đủ.”

“ Hoàng thượng, nếu hậu cung của người thật sự vẫn đang bỏ trống vậy thì tại sao…”


“ Nếu hoàng thượng đã nói như vậy.” Hạ nhân theo hầu đứng phía sau sứ thần Thái Lân lên tiếng chen vào, hắn đặt tay trên vai Tử Anh giọng nói trầm ổn lưu loát: “ Đại nhân cũng không cần phải cố gắng khuyên can làm gì, dù sao đây cũng chỉ là những vấn đề rất nhỏ nhặt, không cần khiến mọi người phải khó xử.”

“ Nhưng…”

Nam tử tay đặt tay trên vai Tử Anh khẽ siết lại, hắn mỉm cười ôn hòa nói: “ Đại nhân thấy có vấn đề gì sao?”

“ Không… không có.” Tử Anh gượng cười: “ Nếu vậy thần trở về nước sẽ giải thích rõ ràng việc này, đây quả thật chỉ là một việc nhỏ không cần phải khiến mọi người đều mất vui.”

Ngôn Phong trầm mặt lại nhận xét kẻ bận y phục xám tưởng như chỉ là một hạ nhân nho nhỏ theo hầu sứ thần phía sau, hắn tướng người tài tuấn không phải dạng người thô tục có thân phận thấp bé, ngũ quan anh khí lại có nét cường giả cao quý.

Áo vải thô sơ trên người cũng không che đi được khí tức vương giả, chỉ xét theo ánh mắt hành động cũng nhìn ra được thân phận của hắn so với vị quan văn sứ thần kia còn cao hơn. Hoàng đế lên tiếng nói: “ Nếu đã vậy cũng mong rằng sứ thân có thể thay trẫm giải thích với hoàng đế Thái Lân rồi.”

“ Đương nhiên sẽ như vậy, xin hoàng thượng không cần phải quá để tâm.”

“ Thừa tướng hãy đưa Tử Anh đại nhân đến Tư Hưng phủ nghỉ ngơi, không được để có sơ sót ở đâu. Tối nay trẫm sẽ tổ chức yến tiệc, để xem như là chúc mừng cho tình hòa hữu hai nước các thêm bền vững.”

“ Thần tuân lệnh.”

“ Tạ hoàng thượng.”

Ngọc Trúc ở đại điện vừa rồi khi Ngôn Phong từ chối nhân mỹ nữ, y còn lo sợ sứ thần Thái Lân sẽ mất hứng làm khó. Dù sao cũng là thành ý chúc mừng hoàng đế mới đăng cơ, chỉ sợ từ chối cũng như không nể mặt họ hoàng đế Thái Lân, sẽ làm ảnh hưởng ban giao hai nước.

Bản thân Ngọc Trúc còn muốn đứng ra nói vài lời nhưng không ngờ trước đó lại được giải quyết ổn thỏa như vậy, mà chỉ bằng một hai câu nói của tên kia.

Mắt vẫn còn mang vẻ hoài nghi nhìn đến kẻ đáng ngờ phía sau sứ thần Thái Lân quốc, không nghĩ tới hắn bất ngờ nhìn lại khiến Ngọc Trúc một thoáng cảm thấy sống lưng mình phát lạnh.

Vẫn còn chưa biết nên làm thế nào thì lại nhận được nụ cười như chào hỏi của hắn, Ngọc Trúc là lần đầu tiên cảm thấy mình thất thố như vậy, y gật đầu nhẹ một cái rồi lập tức tiến lại gần họ lên tiếng: “ Sứ thần đại nhân, mời.”

“ Được.” Tử Anh đấu hai tay cúi chào Ngôn Phong xong lại hướng Ngọc Trúc lên tiếng: “ Làm phiền thừa tướng đại nhân.”

“ Người quá lời rồi.”

“ Thừa tướng sao?” Đôi mắt vẫn không rời khỏi dáng người thanh tú trong bộ y phục đỏ xinh đẹp, khóe môi hắn lại cong lên không tự chủ thốt ra một tiếng nhỏ trong cổ họng.

Ngọc Trúc lướt qua lại có thể nghe thấy được từ miệng hắn tựa như đang không tin tưởng vào thân phận của y, không hiểu vì sao Ngọc Trúc đối với con người này lại cảm thấy khó chịu không muốn tiếp cận.

- ----------------------------------------------------------------------

“ Phiên Vân ngươi đến thật tốt, từ ngày ngươi vào cung cũng không đến thăm ta nữa, bá mẫu rất nhớ ngươi.”

“ Bá mẫu, thật xin lỗi.” Phiên Vân bị Diễm Nghệ ôm chầm lấy, y cả động đậy tay chân cũng không được mà tươi cười nói: “ Vì hoàng cung không thể ra vào tự do nên ta muốn ra ngoài thăm người cũng thật khó khăn, bá mẫu không trách ta chứ?”

“ Không trách không trách, thấy ngươi là bá mẫu đã rất vui rồi. Phiên Vân ngoan, một lát ta làm vài món cho ngươi ăn thế nào, ở lại cùng chúng ta dùng cơm chứ?”

“ Vâng.” Phiên Vân gật đầu nói: “ Hoàng thượng hôm nay còn phải tiếp đón sứ thần Thái Lân quốc, chắc mấy ngày tiếp theo cũng không có thời gian rãnh, vì vậy ta ở y quán một ngày cũng không vấn đề.”

“ Vậy thì tốt, ngươi ở đợi ta a.” Diễm Nghệ buông Phiên Vân ra lại lớn tiếng nói: “ Tiểu Tri Hân, hôm nay y quán chúng ta không xem bệnh nữa, ngươi đi nói với mọi người bên ngoài ngày mai mới đến xem đi.”

“ Nhưng tổ mẫu…”

“ Nhưng cái gì, nói thì làm nhanh lên. Đóng cửa y quán rồi cùng sư mẫu ra chợ mua đồ, hôm nay ta sẽ đích thân vào bếp làm đồ ăn cho các ngươi.”

Tiểu Tri Hân nhỏ tiếng: “ Đồ tổ mẫu làm liệu có ăn được không?”

“ Ngươi nói cái gì?”

“ Không có… không có gì a.”

“ Mẫu thân thật là…” Nhã Thanh lắc đầu nhìn Diễm Nghệ lôi kéo Tiểu Tri Hân đi mất, y lại nói với Phiên Vân: “ Nếu người đã muốn hôm nay đóng cửa y quán, bây giờ ta cũng không có việc gì làm, hay là ra ngoài đi dạo một lát đi.”

“ Cũng được.” Phiên Vân trả lời Nhã Thanh xong lại nhìn Sát Âm, hắn im lặng xem như không có ý kiến gì có nghĩa y đi dạo cùng Nhã Thanh sẽ không sao.

Nhã Thanh căn dặn Dương Nhân dọn dẹp một chút ở y quán rồi mới ra ngoài. Vì Sát Âm cũng là một người tinh ý, cho dù mắt không rời khỏi hai người họ nhưng cũng chú ý khoảng cách để cả hai huynh đệ có thể tâm sự với nhau. Phiên Vân mỉm cười: “ Trong số mấy thuộc hạ của hoàng thượng, chỉ có Sát Âm là ta không có cách nào thân thiết hay nói chuyện thân thiết được.”

“ Ta xem lại chỉ có hắn mới là người không cần phải đoán ý nhiều nhất, đơn giản chỉ biết làm theo mệnh lệnh của hoàng thượng, ngay cả cảm xúc của chính mình cũng không có.”

“ Nhã Thanh ngươi rất hay trong việc nhìn ra được tâm trạng hay cảm xúc của mỗi người, vậy ngươi nói trong số họ ai mới là người khó hiểu nhất đây?”

Nhã Thanh nghe Phiên Vân hỏi thì trầm mặt một lúc lâu, y bước đi trên đường đầy người qua lại ồn ào một hồi thì đột nhiên lên tiếng: “ Thẫm Ngụy.”

“ Sao cơ?” Thấy người im lặng một hồi còn tưởng y không tự nhìn ra hay không muốn trả lời, nghe rồi Phiên Vân cũng cảm thấy đồng ý với Nhã Thanh nói: “ Cũng phải, tuy rằng trong tất cả họ người ta gặp sớm nhất cũng chính là Thẫm Ngụy, thế nhưng chẳng thể nào hiểu được hắn đang nghĩ gì.”

“ Phiên Vân, ta nghe nói sứ thần Thái Lân quốc lần này đến còn mang theo một số mỹ nữ nói là muốn dâng tặng cho hoàng thượng.” Nhã Thanh đưa mắt nhìn Phiên Vân: “ Ngươi không lo lắng chút nào sao?”

“ Chuyện đó ta cũng đã nghe nói.” Phiên Vân mỉm cười: “ Nhưng không cảm thấy lo lắng.”

“ Ngươi tin tưởng hoàng thượng như vậy?”

“ Ta không phải chỉ là tin tưởng vào người.” Phiên Vân đơn giản nói: “ Chính là ta hiểu hoàng thượng, ta biết người đang nghĩ và muốn làm gì.”

Nhã Thanh thở dài: “ Ta biết mà, lo lắng cho ngươi chỉ bằng thừa.”

“ Ha ha ha… Biểu ca thì có khi nào hết lo lắng cho ta được chứ, ta...”

“ Phiên Vân…” Đột nhiên bị Nhã Thanh kéo tay, Phiên Vân còn đang muốn hỏi thì y vội nói nhỏ: “ Có người theo dõi chúng ta.”

“ Sát Âm?”

“ Không phải, ở góc tường bên trái…” Phiên Vân định quay đầu nhìn, Nhã Thanh lại nói: “ Đừng nhìn lại, để hắn lo là được rồi.”

Phiên Vân lại nhìn sang Sát Âm, hình như hắn cũng đã phát hiện ra người mà Nhã Thanh nói mới muốn ra ý kiến với y. Phiên Vân gật nhẹ đầu rồi liền thấy Sát Âm từ trong đám đông biến mất dạng: “ Thật ra là ai?”

“ Ngươi cũng phải tự biết bản thân mình bây giờ có bao nhiêu người dòm ngó, để Sát Âm đi như vậy lỡ lại kéo đến thêm hai ba tên thì thế nào?”

“ Ngoài Sát Âm vẫn còn vài hộ vệ được hoàng thượng sắp xếp bên cạnh ta, không có việc gì đâu.”

Nhã Thanh ngạc nhiên lại nói: “ Qủa nhiên không hổ là hoàng đế, ngươi như vậy cũng không lo… a!”

“ Nhã Thanh?”

“ A…. bánh bao của đệ.” Một cậu nhóc chạy vội trên đường lại đụng vào Nhã Thanh, nó mặt mếu máo muốn khóc nhìn bánh bao của mình bị rơi trên đất còn muốn nhặt lại: “ Bánh…”

“ Tiểu đệ đệ, không cần nhặt nữa.” Nhã Thanh kéo đứa bé lại, y ngồi xuống đưa cho nó một ít tiền mới nói: “ Cũng là lỗi của ta, đệ cầm cái này mua bánh mới đi.”


Đứa bé nhào đến ôm lấy Nhã Thanh rồi bỏ chạy đi mất: “ Cảm ơn ca ca.”


“ Đứa trẻ đó ngoan thật.” Phiên Vân mỉm cười nói rồi mới nhìn đến Nhã Thanh, không ngờ nhìn thấy y ngồi trên đất không đứng lên mới lo lắng: “ Nhã Thanh?”


“ Đứa trẻ đó…”


“ Ngươi làm sao vậy?” Định kéo Nhã Thanh đứng lên mới phát hiện tay y đang ôm lấy bên hông còn chảy khá máu, Phiên Vân mặt cũng tái đi: “ Nhã Thanh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK