Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vong Âm vừa định tiến đến bái kiến Phiên Vân và Duật Sở Tiêu thì bị Thẫm Ngụy ngăn lại, hắn chú ý nhận ra cả hai đang dùng khăn che mặt chắc là muốn tránh bị người khác làm lộ thân phận mới ngừng lại. Vong Âm nhìn đến tình hình có vẻ căng thẳng mới hỏi mấy tên lính tuần tra kia: " Ở đây xảy ra chuyện gì?"

" Bẩm tướng quân, đây là..." tên lính khó xử, mấy người bọn họ ở đây đều biết quan hệ của Nhã Thanh và Vong Âm thế nên chẳng ai dám thay thế giải thích vừa rồi xảy ra chuyện gì, thế nên họ lại đẩy qua cho tên béo bụng phệ kia: " Là hắn đột nhiên chặn đường chúng ta lúc đang đi tuần ngang qua đây."

Tên béo đột nhiên lại nghe thấy đến thêm hai người cái gì đại nhân rồi đại tướng quân, nhất thời xuất hiện thêm hai người có thân phận hắn liền nghĩ đã có khả năng định tội Nhã Thanh mà lớn tiếng: " Các vị quan nhân, xin thay tại hạ lấy lại công bình. Chính là tên đại phu này trị bệnh cho con trai của ta, thế nhưng hôm nay con của ta lại đột tử, chắc chắn đều là do y là trị bệnh đến chết người rồi."

" Nhã Thanh trị bệnh chết người?" Vong Âm ngạc nhiên nhìn qua Nhã Thanh, liền thấy y khó chịu ra mặt.

" Đúng vậy, tại hạ chỉ muốn bắt người đến quan phủ hỏi chuyện, y rõ ràng là một tên ngu ngốc không có bao nhiêu hiểu biết thế nhưng còn dám tự mình mở ra y quán khiến chết người. Thế nhưng ở đâu lại xuất hiện thêm tên tiểu tử không xem ai ra gì, còn dám nói ngông cuồng đến xem thường cả các vị quan nhân đây."

" Ngươi..."

" Ngươi nếu đã muốn hỏi tội bọn họ thì ta liền nghĩ cách giúp ngươi." Thẫm Ngụy lên tiếng chặn lời Vong Âm: " Nhưng khuyên ngươi một câu, bây giờ lôi người đến quan phủ, ta chắc chắn cũng chẳng ai có khả năng dám đứng ra làm chủ chuyện này."

" Đại nhân... người nói mấy lời này là?"

Thẫm Ngụy đi đến bên cạnh Nhã Thanh lại nói: " Đại phu không có bao nhiêu hiểu biết trong miệng ngươi đã từng cứu mạng hoàng thượng hai lần, còn là biểu ca của hoàng hậu. Ngươi nói xem, liệu có ai dám đứng ra định tội y sao?"

" Y... y cứu mạng hoàng thượng." Tên béo bắt đầu cảm thấy việc này tệ đi, hắn không nghĩ đại phu trẻ tuổi này lại còn có quan hệ với hoàng thượng và hoàng hậu.


" Còn nữa." Thẫm Ngụy nghiêm mặt lạnh lùng nhìn tên kia khiến hắn run sợ đến suýt nữa đã đứng không vững: " Tên tiểu tử ngông cuồng kia càng đáng khó xử hơn, hắn đúng ra muốn trị tội cũng chỉ có hoàng thượng mới có quyền trị tội. Ngay cả ta cũng không có quyền hạn đó, nếu như vậy chỉ còn cách đưa ngươi đến trước mặt hoàng thượng để xin người phân xử."

" Đây... chuyện này... ta...."

" Hừ." Vong Âm lúc nghe thấy có người đổ tội cho Nhã Thanh đã chẳng muốn nhiều lời làm gì, hắn túm lấy cổ áo tên béo kia tức giận lớn tiếng: " Người của ta ngươi cũng dám động đến, sau khi tìm hiểu ra nguyên do con trai ngươi chết không phải do y, xem ta xử lý ngươi thế nào."

" Tướng... tướng quân tha tội." Tên béo lập tức chẳng còn chút khí thế nào của ban đầu mà vội vàng quỳ xuống: " Là tiểu nhân không hiểu chuyện, là tiểu nhân ngu ngốc... xin tướng quân tha tội."

" Mấy lời này của người đừng có nói với ta."

Vong Âm quát lớn làm tên béo giật mình, hắn lập tức kéo gối lê cơ thể đầy mỡ của mình đến chỗ Nhã Thanh. Thế nhưng nhìn thấy vị Thẫm đại nhân kia đứng bên cạnh y liền không dám đến gần hơn mà vội dập đầu: " Nhã Thanh đại phu, là ta ngu ngốc, ta có mắt như mù không nhận ra mới dám đắc tội với ngươi, cầu xin Nhã Thanh đại phu rộng lượng bỏ qua."

Vừa rồi còn nhắm vào ý nhất định muốn gán nguyên do cái chết của con trai mình lên đầu y, bây giờ nhận ra đối phương lại là người không dễ động đến đã lập tức thay đổi thái độ.

Nhã Thanh đối với loại người này căn bản không thèm để ý đến, đúng y chỉ định ra ngoài mua một ít đồ sau đó trở về y quán dọn một bàn thức ăn chờ Phiên Vân đến. Không ngờ lại bị chuyện lôi thôi này kéo dài cả buổi sáng đến tận trưa, Nhã Thanh cũng chẳng còn muốn quan tâm nữa mà nói với Phiên Vân: " Mặc kệ hắn, chúng ta đi thôi."

" Được."

Duật Sở Tiêu vẫn cảm thấy bỏ qua cho tên kia như vậy thật quá dễ dàng cho hắn mới vừa đi theo sau vừa nói: " Người không muốn dạy cho tên báo đó một bài học sao, ít nhất cũng phải để hắn biết mùi vị bị giam trong nhà lao là thế nào."

" Hôm nay là ngày cuối năm, hắn ta lại vừa mất con trai có tang trên người cũng đủ thảm. Thôi thì cứ mặc kệ đi, hắn từ này cũng không dám đến làm phiền ta nữa."

" Hắn còn có lá gan đó sao?"

Nhã Thanh nhìn Duật Sở Tiêu mỉm cười: " Thái tử vừa rồi cũng thật rất oai phong đi, có người bảo vệ ta còn phải để tâm đến hắn sao?"

" Đương nhiên." Sở Tiêu nghiêm giọng cũng ra vẻ đáng tin cậy nói: " Nếu hắn còn dám nhìn thấy Nhã Thanh bá bá mà không đi đường vòng, ta nhất định khiến tên béo đó biết mùi lợi hại."

Ngày cuối năm thế nhưng Diễm Nghệ và Tiểu Tri Hân lại không có ở nhà, bọn họ nghe nói ở Thâu Kinh trấn có thuốc quý gì đó giúp nữ nhân dưỡng da rất tốt thế nên không cần điều tra thật hư đã chạy đi mất, cuối cùng Nhã Thanh lại phải tự mình vào bếp làm cơm.

Y không giống với Phiên Vân có tài nấu nướng thế nhưng mấy món đơn giản vẫn có thể làm, Nhã Thanh vừa bày ra mấy cái đĩa thì đột nhiên từ phía sau lại bị người ôm qua eo mình. Cảm giác quen thuộc như vậy y không cần nghĩ cũng đoán ra mà lên tiếng: " Ngươi không phải nói hôm nay vẫn chưa hết việc, thế nên không thể đến cùng ta ăn cơm sao?"

" Bây giờ đều đã xong cả rồi." Vong Âm tựa cằm lên vai Nhã Thanh lại trầm giọng: " Ngươi vừa rồi nói chuyện cùng với thái tử dường như rất vui?"

Nhã Thanh khẽ cười: " Ngươi ghen sao?"

" Đương nhiên như vậy." Vong Âm nói: " Thế nhưng ngươi ở trước mặt ta và Thẫm Ngụy nói người khác oai phong bảo vệ mình ra sao, ta làm sao có thể không ghen."

" Tên ngốc nhà ngươi đến Sở Tiêu cũng có thể ghen với hắn được." Nhã Thanh kéo tay Vong Âm đang ôm mình, y đẩy hắn ra rồi mới nói: " Còn không phải do các ngươi không có năng lực làm được gì, còn dám đến chỗ ta tính chuyện?"

" Nhã Thanh."

" Ta không có thời gian đùa với ngươi, vẫn còn rất nhiều thứ phải làm thế nên..." Nhã Thanh vừa nói lại đụng phải một người đứng bên cửa từ lúc nào, y ngước đầu đã nhìn thấy Thẫm Ngụy đứng đó.

" Ngươi thật sự nghĩ ta và Vong Âm không có năng lực?" Thẫm Ngụy hơi cúi người một chút lại ghé sát bên tai Nhã Thanh: " Hay là chúng ta bây giờ liền thử một chút xem thế nào?"

" Ngươi..." Nhã Thanh vội lui lại phía sau, y nhìn Thẫm Ngụy rồi lại nhìn Vong Âm tựa như hai tên này đã tính toán từ trước mới đỏ mặt lớn tiếng: " Các ngươi đừng có làm bừa, Phiên Vân cùng với Sở Tiêu vẫn còn ở bên ngoài... thế nên..."

" Ha ha." Vong Âm đột nhiên cười ra tiếng, hắn đi lại hôn luớt qua môi Nhã Thanh rồi mới xắn lên tay áo nói: " Hoàng thượng đã cho phép chúng ta hôm nay không cần lên triều nữa, vừa rồi chỉ muốn đùa với ngươi thôi, ta lại đây giúp ngươi một tay."

Thẫm Ngụy khóe môi cong lên một chút nhìn Nhã Thanh đứng ngẩn người ra đó, hắn mới đi lại hôn nhẹ lên trán y rồi không nói gì cũng bắt đầu phụ giúp trong bếp. Nhã Thanh nhìn xem hai người bọn họ rõ ràng là không giúp ích được gì, đến cắt rau củ cũng miếng to miếng nhỏ. Thế nhưng y lại bất chợt mỉm cười, cảm giác bây giờ lại không tệ một chút nào.

Phiên Vân đứng nép bên ngoài cửa nhìn tình hình bên trong bếp một hồi thì chỉ đành trở ra ngoài, y định sẽ đến giúp Nhã Thanh thế nhưng không ngờ hai người kia lại còn nhanh hơn mình. Mới đầu Phiên Vân cũng không chắc chắn lắm về mối quan hệ giữa Nhã Thanh cùng với Vong Âm và Thẫm Ngụy, hiện tại đến bây giờ nhìn xem ba người họ tình cảm vẫn không có gì thay đổi liền cảm thấy an tâm hơn nhiều.

Mới đầu khi biết Diễm Nghệ và Tiểu Tri Hân không trở về kịp còn muốn đến cùng Nhã Thanh trò chuyện một lúc, bây giờ lại xem ra trở thành kỳ đà cản mũi. Phiên Vân cùng với Duật Sở Tiêu sau khi dùng cơm thì lập tức tìm cớ rời đi, lúc ra khỏi y quán thì trời đã về chiều.

Phiên Vân nhìn thấy Sát Âm còn có một cỗ xe ngựa đang chờ sẵn ở bên ngoài y quán, y lúc này mới nhớ ra tối nay có việc quan trọng cần làm: " Thôi chết, ta quên mất vẫn còn có một lễ cầu phúc được tổ chức ở lễ điện cùng với hoàng thượng."

" Đợi đến lúc phụ thân tự mình nhớ ra chỉ sợ đã chọc đến phụ hoàng tức giận rồi đi."

" Sở nhi, ngươi chuyện quan trọng như vậy cũng không chịu nhắc nhở ta một tiếng. Còn không nhanh trở về chỉ sợ không kịp..." Phiên Vân vừa nói vừa vén rèm xe định đi lên đã nhìn thấy có người ngồi sẵn trong đó, y vội vàng xoay đầu nhìn Sở Tiêu: " Là ngươi làm đúng chứ?"

" Được rồi, người còn chưa chịu lên xe đi." Sở Tiêu thở dài xong lại thẳng tay dùng sức đẩy Phiên Vân lên xe ngựa.

" Ngươi..." Phiên Vân bị đẩy mạnh ngã nhào một phát vào trong lại vừa hay ngã trúng trên người kẻ kia, y hơi lúng túng một chút mới chậm chạp ngước đầu cười nói: " Hoàng thượng... ngươi bây giờ không phải đã nên chuẩn bị đến điện lễ rồi?"

" Câu đó không phải nên để trẫm hỏi ngươi mới đúng không phải sao?"

Phiên Vân trong lòng liền biết không xong rồi, mỗi lần Ngôn Phong tự xưng " trẫm " với y thì chắc chắn tâm trạng của hắn không hề tốt, cuối cùng chỉ đành phải nhanh chóng nhận lỗi: " Là do ta quên mất... nhưng hoàng thượng cũng không cần phải giận như vậy chứ?"

" Hoàng thượng?" Không nghe hoàng đế nói cái gì, Phiên Vân lại nghiêng đầu nhìn hắn hỏi lại: " Người giận thật sao?"

Duật Ngôn Phong đột nhiên túm lấy Phiên Vân đè y xuống khiến cỗ xe bị rung chuyển mạnh, hắn nhíu mày khó chịu: " Ngươi bên ngoài tùy ý để kẻ khác ngắm nhìn, còn không trở về cùng ta dùng cơm cuối năm, ta có thể không giận?"

" Kẻ khác?" Phiên Vân mỉm cười: " Thì ra là người giận là vì vậy, chắc lại do tiểu tử Sở Tiêu đó nhiều lời rồi đúng chứ?"

" Ngươi còn dám cười?"

" Được rồi, được rồi... vậy thì ta không cười nữa, không cười là được rồi chứ?" Phiên Vân nhịn cười lại nói: " Hay là hoàng thượng cứ như lời Sở nhi nói, nhốt ta lại một chỗ, như vậy ta không có khả năng rời khỏi người, cũng không có khả năng bị người khác nhìn thấy là được rồi."

Hoàng đế nghiêm mặt nhìn Phiên Vân xong lại trầm giọng: " Ta sẽ không làm vậy."

" Hoàng thượng."

" Ta đã từng nói sẽ không làm vậy với ngươi." Ngôn Phong tựa đầu mình xuống trên ngực Phiên Vân, hắn nghe nhịp đập bên trong lòng ngực y lại nói: " Phiên nhi, nếu ngươi muốn hiện tại ta có thể đưa ngươi đi du ngoạn khắp nơi, không cần lo nghĩ bất cứ thứ gì cả."

Phiên Vân im lặng, y biết Ngôn Phong từ lâu đã có dự định này. Suy nghĩ một hồi y lại nói: " Sở nhi tuy rằng là một đứa trẻ thông minh, nhưng hắn vẫn còn quá nhỏ. Hay là cứ chờ thêm một thời gian nữa rồi mới giao giang sơn này cho hắn, có được hay không?"

" Vậy chúng ta chờ thêm vài năm nữa đi."

- ---------------------------------------------------------------------------

" Thừa tướng đại nhân, dân chúng đều đã tập trung bên ngoài cả rồi, bây giờ phải làm sao đây ạ?"

Ngọc Trúc lo lắng nhìn lễ cầu phúc và yến tiệc mừng năm mới đều đã chuẩn bị cả, thế nhưng lại chỉ thiếu mỗi hai vị quan trọng nhất là hoàng đế và hoàng hậu. Y nhìn người dân tập trung bên ngoài đông đến chen chúc ở từng con đường nhỏ chỉ mong có thể nhìn thấy được hình dáng của đế hậu, tình hình như vậy nếu hoàng đế và hoàng hậu thật sự không đến chỉ e rằng thật sự sẽ gây ra náo loạn.

" Đã cho người đi mời hoàng thượng chưa?"

Tên lính nói vội: " Bất Triết đại nhân đã đến thông báo cho hoàng thượng rồi ạ, thế nhưng người lại không có mặt trong cung."

" Không có trong cung?" Ngọc Trúc suy nghĩ xong lại nói: " Vậy thì đến y quán của Nhã Thanh đại phu, rất có thể hoàng thượng sẽ đến đó để tìm hoàng..."

" Hoàng thượng vạn an, hoàng hậu vạn an."

Ngọc Trúc vẫn chưa nói hết lời đã nghe tiếng hô vang đến tựa như rung chuyển cả một khung hoàng thành, y im lặng nhìn phía trên lễ điện hoàng đế và hoàng hậu bận trên người long phụng hoàng bào uy nghi từ từ bước lên cao. Ngọc Trúc tâm trạng lo lắng trong lòng lúc này mới có thể thả xuống.

Những năm qua có thể nhìn thấy được hắn hết lòng yêu một người, vì một người. Ngọc Trúc cũng giống như vậy trung thành bên cạnh hắn, chỉ im lặng tựa như một chiếc bóng phía sau phò trợ hắn thiết lập lại triều đại hưng thịnh của Thiên Lang quốc. Tình cảm của Ngọc Trúc tử tử trở nên lắng động đến y cũng đã không còn nhận ra mình có thể vì hắn mà đau lòng nữa hay không...

" Bẩm thừa tướng."

Ngọc Trúc rời mắt khỏi dáng người khoác long bào uy dũng phía trên lễ điện, y nhìn tên lính vừa mới thưa mới lên tiếng: " Có chuyện gì?"

" Từ Thái Lân quốc chỉ vừa được gửi tới vật này nói là muốn đưa đến cho thừa tướng người."

" Thái Lân quốc?" Ngọc Trúc nhìn chiếc hộp gấm lớn hơn bàn tay một chút liền nghĩ đến người kia, y nhận lấy rồi mới ra lệnh: " Lui xuống đi."


" Tuân lệnh."


Ngọc Trúc chừng chừ một hồi mới quyết định mở ra hộp gấm, bên trong là một chiếc hoa đăng cùng một mẫu giấy giữa búp sen đang nở. Y chậm mở ra liền nhìn thấy hàng chữ rõ ràng trên đó.


" Hoa đăng xinh đẹp có thể nở trên bầu trời đêm Thái Lân quốc ta, chờ một ngày nào đó có thể cho ngươi nhìn thấy. Năm mới vui vẻ."


Ngọc Trúc khẽ mỉm cười, xem ra trong lòng y cũng đã có những thứ thay đổi mà chính mình cũng không hề hay biết. Ngọc Trúc khẽ giọng: " Năm mới vui vẻ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang