Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Không biết Nhã Thanh ra sao rồi.”

Phiên Vân một đường chạy trở về thành Hà Trì, đúng lúc đang lo lắng cho Nhã Thanh thì lại nhìn thấy bốn tên lính triều đình đi cùng với Duật Nghĩa vừa rồi trên đường, y đúng là xui hết sức, vừa thoát được lại đụng ngay bọn họ.

Bình thường cổng thành đều bị chặn nhưng không rõ bốn người vào được bằng cách nào, nhưng như vậy cũng tốt, vương gia chắc chắn đã nhận được tin có lính triều đình vào thành. Phiên Vân dựa vào người đông qua lại trên đường mà né tránh, tiện quan sát xem Nhã Thanh có phải bị bắt rồi.

Đảo mắt một hồi cũng không thấy người mới an tâm, thế nhưng Phiên Vân chỉ vừa thở phào nhẹ nhõm thì không ngờ lại bị một trong bốn trên nhìn thấy, ai bảo y mang cái gương mặt này nhìn qua một lần muốn nhận lầm cũng không thể, thật không hiểu nổi một ngày mang bao nhiêu cái xui trong người.

“ Ngươi, đứng lại đó.”

“ Ngươi có thấy ai bị đuổi mà tự đứng lại bao giờ chưa?” Thầm nghĩ trong lòng, Phiên Vân vội muốn quay người lẫn trong đám đông rút lui.

Đáng tiếc tên kia lại có võ công, dễ dàng từ trong số người đi trên đường nhanh chóng bắt được y, hắn khóa tay Phiên Vân ra phía sau lưng liền nói: “ Ngươi làm sao chạy thoát được, còn tam hoàng tử đâu?”

“ Ta… ta không biết.”

“ Tức Lâm.” Ba tên lính kia chạy lại bên này, nhìn Phiên Vân đã bị bắt mới nói: “ Tên kia quá thông minh, lừa chúng ta chạy khắp nơi thì mất dáng, bây giờ làm thế nào?”

“ Không thấy điện hạ đâu, chắc chắn có chuyện, trước phải tìm được người đã.”


“ Hiểu rồi.”

“ Còn ngươi, nếu dám giở trò thì đừng trách ta.”

Kẻ tên Tức Lâm miệng vừa nói xong tay cũng siết chặt hơn khiến Phiên Vân đau điếng, y cắn cắn môi suy nghĩ liền muốn giơ chân đá vào giữa hai chân hắn. Không ngờ hành động của mình lại bị phát hiện, nhanh chóng bị hắn đánh một chưởng trên lưng mà ngã nhào.

“ Đồ khốn, ngươi dám…” Tức Lâm nổi giận khi Phiên Vân định đánh lén trò tiểu nhân, thấy một chưởng kia còn chưa đủ, hắn rút kiếm muốn hướng tới y chém xuống.

Kiếm chưa rời khỏi võ thì bản thân hắn đã ngược lại chịu một chưởng lui về sau đến hộc ra máu.

“ Tức Lâm.” Ba tên còn lại đỡ được tên kia xong liền muốn nhìn người ra tay là ai, nhưng đến khi nhận ra rồi thì tất cả đều không dám tin thốt ra lời: “ Nhật… Nhật Minh vương gia?”

Bị đánh một cái đến khó thở, Phiên Vân còn nằm trên đất, nhìn thấy người giúp mình thì khẽ mỉm cười: “ Vương gia, người đến rồi.”

“ Phiên nhi!” Ngôn Phong vừa rồi nóng vội cứu Phiên Vân, thế nên khí lực chỉ vừa có lại bốn phần đều muốn đánh đến trên người tên kia, hắn vội đỡ Phiên Vân đứng lên: “ Ngươi không sao chứ?”

“ Không… không sao.” Phiên Vân cắn răng chịu đau tựa vào người Ngôn Phong, vừa rồi thấy hắn như vậy có thể đánh ngã được tên võ công cao cường kia lui về còn trọng thương, trong lòng thấy rất thỏa chí nhưng không có thời gian nói gì, y khó khăn lên tiếng: “ Nhanh đi… tam hoàng tử đến rồi.”

Nghe giọng nói của Phiên Vân cũng biết y bị thương, còn rất đau. Ngôn Phong hai mắt liếc nhìn đến bốn tên lính bên kia, hắn như dã thú đang muốn xé xác bọn chúng khiến cả bốn người đến không tự chủ đề phòng lui về sau.

“ Vương gia.” Phiên Vân nắm lấy cổ tay Ngôn Phong gọi một tiếng, y biết hắn bây giờ sức lực đã không còn lại bao nhiêu, nếu phải đối đầu với bọn họ là chuyện không thể: “ Đi thôi.”

“ Được.” Ngôn Phong mắt vẫn nhìn bốn tên kia lạnh trả lời Phiên Vân, hắn sau đó cúi người bế y lên rồi xoay lưng bỏ đi.

Tức Lâm bọn họ theo tam hoàng tử ngày đêm không nghỉ, cố ý phải thật nhanh đuổi kịp Nhật Minh vương, không ngờ đến khi hắn đứng trước mặt rồi mà lại không thể làm được gì nhìn người đi mất.

Cũng không thể trách bọn họ ngạc nhiên Duật Ngôn Phong vì sao không có chỗ nào giống một phế nhân, còn có thể đánh lui được một trong bốn vị cận vệ bên cạnh tam hoàng tử đến trọng thương.

Thêm vào Duật Ngôn Phong từ trước khi bị rơi xuống vực, hắn là người đáng sợ cũng đáng nể phục đến đâu bọn họ không phải chưa từng thấy. Nhất thời không biết được có phải hắn thật sự không bị thương gì, nên đều không dám ra tay bắt người.

“ Vương gia, ta có thể tự mình đi được.” Phiên Vân thấy mình được hắn bế trên tay như vậy thật quá giống nữ nhân đi, y nhỏ tiếng nói.

Ngôn Phong trầm giọng: “ Ngươi đang bị thương.”

“ Ta không sao… khụ…” Chưa gì đã thể hiện ra bản thân thật có sao mới đúng, Phiên Vân tay đặt ở ngực mình xoa nhẹ nói: “ Chỉ khó chịu một chút.”

“ Ta lập tức đưa ngươi đi tìm Nhã Thanh.”

“ Phải rồi, còn có Nhã Thanh.” Phiên Vân lo lắng túm lấy y phục của Ngôn Phong: “ Vừa rồi bên ngoài thành bị tam hoàng tử truy đuổi, ta và huynh ấy tách nhau ra chạy, không biết bây giờ…”

“ Các ngươi ra ngoài khá lâu nên ta không an tâm, mới ra ngoài tìm. Y chạy vào thành vừa may mắn gặp được Vong Âm, do chân bị thương nên đã được hắn đưa về thủ phủ. Ta biết chuyện mới lập tức đi tìm ngươi!”

“ Vậy thì may quá.” Phiên Vân lúc này mới thở ra nhẹ nhõm.

“ Ngươi chạy thoát khỏi Duật Nghĩa?”

Nghe Ngôn Phong hỏi, Phiên Vân lại nói: “ Bị tam hoàng tử bắt được, nhưng hắn vô tình bị thương nên ta liền trốn đi.”

“ Hắn nói gì với ngươi?”

“ Nói?” Liếc nhìn vẻ mặt của Ngôn Phong, hắn hình như đang rất tức giận nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. Y mỉm cười nói: “ Hắn nói ta tốt nhất không nên đi cùng với vương gia.”

Ngôn Phong trầm mặt không nói gì, Phiên Vân lại nói: “ Nhưng ta cũng nói với tam hoàng tử ta muốn đi cùng với người đến nam địa, nên không thể để bị hắn bắt được.”

“ Ngươi thật nói vậy?” Ngôn Phong hoài nghi nhìn Phiên Vân: “ Ngươi không phải định sau khi ta hoàn toàn bình phục, bản thân liền lập tức cùng biểu ca mình rời đi?”

“ Qủa nhiên ta đoán không sai, người từ lâu cũng nhận ra ta muốn đi rồi.” Phiên Vân cười lớn: " Thảo nào lúc sớm ta muốn nói chuyện thì không có chút tinh thần nào, chỉ muốn ở trên giường ngủ thôi. Bây giờ đột khiên sức khỏe tốt như vậy, thì ra đều là làm bộ ha ha..."

“ Ngươi…”

Thấy sắc mặt hắn chuyển đen luôn rồi, Phiên Vân vội che miệng mình nói: “ Chỉ là ta nghĩ vương gia nếu biết ta giả làm nữ nhân lừa gạt người sẽ tức giận, bây giờ nếu người không truy cứu ta cần gì phải đi chứ.”

Ngôn Phong lại tỏ vẻ không tin tưởng lời nói của y, Phiên Vân hai tay đang vòng trên cổ hắn cũng ôm chặt hơn một chút, y tươi cười: “ Vương gia chỉ cần sau này cho ta cơm ba bữa, không phải làm việc cực nhọc, sống tốt một tý ta cũng không cần theo Nhã Thanh vất vả học y trị bệnh khắp nơi. Dù sao ta vẫn muốn có cuộc sống an nhàn mà.”

“ Ngươi muốn chạy cũng không thoát được bản vương.”

Phiên Vân nghe hắn nói cũng không lại trả lời, y vừa rồi bị đánh một chưởng sau lưng thật vẫn còn cảm thấy khó thở, như vậy liền tựa đầu vào ngực hắn muốn nhắm mắt an tĩnh một chút.

Lo lắng chờ đợi bên ngoài cổng, nhìn thấy Ngôn Phong bế Phiên Vân trở về Nhã Thanh vừa mừng vừa lo. Y chân lúc chạy trốn thì bị trật nhưng vẫn chập chững đi nhanh về phía họ: “ Phiên Vân làm sao vậy, bị thương rồi?”

“ Đúng vậy, ngươi vào trong xem qua y thế nào.”

“ Được.”

Mang Phiên Vân về phòng mình để ngồi lên giường, Ngôn Phong lại dịu giọng nói chuyện với y: “ Ngươi thấy thế nào, còn khó chịu lắm không?”

Phiên Vân lắc đầu: “ Ta đã nói với vương gia là không sao, chỉ bị đánh trúng có một cái thôi.”

“ Đưa tay ngươi ta xem.” Cả Nhã Thanh cũng không chịu tin tưởng lời của Phiên Vân, y sau khi bắt mạch thấy quả thật không có chuyện gì lớn mới an tâm nói: “ Ngươi không sao, chỉ bị nội thương một chút không đáng ngại.”

“ Ta đã nói rồi còn gì.”

“ Y thật sự không sao?” Ngôn Phong vẫn muốn chắc chắn lại một lần mới cố tình hỏi tiếp.

Nhã Thanh gật đầu, y vừa nói vừa ngồi lại trên ghế tay xoa nơi mắt cá chân của mình: “ Chỉ uống một hai chén thuốc là khỏi thôi, y tính ra còn không thương nặng hơn ta. Vương gia không cần lo lắng làm gì.”

“ Nhã Thanh.” Phiên Vân nhìn Nhã Thanh hỏi: “ Chân ngươi ổn chứ?”

“ Không có thời gian cho ngươi lo đâu.” Nhã Thanh xua tay xong lại hướng Ngôn Phong: “ Vương gia, tam hoàng tử sắp đuổi đến nơi rồi, cho dù hiện tại không quá nhiều người nhưng nếu hắn yêu cầu Quyền đại nhân viện binh, lúc đó sẽ khuyến ngài ấy khó xử.”

“ Ta đã ra lệnh cho Thẫm Ngụy chuẩn bị lập tức lên đường, rời khỏi Hà Trì thành sẽ không ngừng nghĩ trở về Thừa Viên Chức. Đường xa mệt mỏi, các ngươi đều sẽ chịu được chứ?”

Phiên Vân nghe hắn nói lại mỉm cười: “ Ban đầu còn là chúng ta lo lắng vương gia sức khỏe không thể chịu được đi đường xa, chỉ không bao lâu vương gia lại đến lượt người lo lắng cho ta và Nhã Thanh rồi.”

Ngôn Phong trầm mặt suy nghĩ, đúng như lời Phiên Vân, ngay cả hắn cũng phải ngạc nhiên mình sẽ lại có một ngày hồi phục lại nhanh đến như bây giờ. Hắn lại nhìn sang Nhã Thanh cảm thấy thán phục y, nếu bên cạnh hắn có một vị đại phu y thuật đáng nể như vậy, về sau sẽ có rất nhiều vấn đề không cần phải lo lắng.

“ Vương gia.” Thẫm Ngụy lúc này bên ngoài đi vào, hắn đối Ngôn Phong nói: “ Tất cả đều đã sẵn sàng, chúng ta có thể lập tức lên đường.”

“ Tốt lắm.”

Ngôn Phong vừa cúi người, Phiên Vân liền đứng dậy. Y biết hắn lại muốn bế mình ra ngoài, cứ như vậy bản thân còn mặt mũi nhìn ai: “ Ta tự đi được mà.”

Phiên Vân nói xong cũng nhanh chóng chạy ra ngoài, chẳng đợi cho hắn kịp làm gì, Ngôn Phong nhìn theo rồi không nói lời nào liền đi phía sau y.


“ Không hiểu ta vì sao lại cứ phải dính với hai người các ngươi để chịu khổ.” Nhã Thanh than một tiếng xong y lại suy nghĩ, bệnh của Ngôn Phong y cũng đã chẳng còn cần đến nữa, tại sao vẫn phải đi với hắn đến nam địa xa xôi đó làm cái gì?


Thấy Nhã Thanh vẫn trầm mặt đứng một chỗ, lại nghe Vong Âm nói hình như chân y bị trật rồi. Hắn đi lại, do dự một hồi mới nói: “ Để ta dìu công tử ra ngoài.”


Nhã Thanh ngẩng mặt nhìn Thẫm Ngụy cao hơn mình một cái đầu, y chợt cảm thấy khó chịu mà nhíu mày. Phiên Vân ở cùng bọn họ cứ có cảm giác không an toàn, y cũng đâu thể bỏ mặc, vẫn cần phải nói chuyện lại một lần. Nhã Thanh xua tay: “ Không cần.”


“ Nhã Thanh công tử.” Thấy người chân khập khiển bỏ đi trước, hình như y còn không được vui khiến Thẫm Ngụy không biết thật ra bản thân vừa nói sai ở đâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK