Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tẩy rửa cơ thể của Ngôn Phong xong, cẩn thận thay lại y phục khác cho hắn, sau đó tới thay luôn đệm giường. Phiên Vân phát hiện tuy nhìn vương gia rất ốm yếu nhưng không đến nỗi động sẽ gãy như y tưởng, vì vậy trước khi để hắn nằm lại lên giường, y lục tung tủ có chăn lấy chăn có gối lấy gối. Mang hết tất cả xếp xếp trên giường, tạo thành một chổ êm ái có thể dựa vào mà ngồi được.

Chặn tới chặn lui đủ kiểu, sao cho hắn không mỏi nếu ngồi đó mới hài lòng. Phiên Vân không nói không rằng, nhẹ nâng người vương gia, vất vã đến trán đổ mồ hôi cuối cùng giúp hắn cơ thể này có thể ngồi an được. Thấy hắn đã chịu mở mắt nhìn mình, y tươi cười nói: " Vương gia ngồi như vậy có sao không, có thấy khó chịu hay không?"

Ngôn Phong chẳng hiểu nàng ta đang muốn làm cái gì, hắn cũng đã lâu lắm không được ngồi dậy, tuy có chút khó nhưng cảm giác tốt. Trầm mặt một hồi, hắn nhìn nàng gật đầu.

" Tốt rồi." Vương gia xem ra thân thiện thêm chút, y lấy chăn đệm và y phục bẩn dọn hết vào bên trong thùng nước rồi mang ra ngoài. Khi quay lại mới nói với Ngôn Phong: " Ta chuẩn bị cơm sáng cả rồi, dọn đến bên này ta và người cùng ăn được chứ?"

Ngôn Phong từ sớm đã phát hiện ra đồ ăn trên bàn, thức dậy cơm đã có, mùi hương cũng khác với trước hắn liền biết là do Đàn Lục Nhi chuẩn bị. Tự nhiên đối với nàng cũng dễ chịu hơn, đáp lại nhiều hơn mà gật đầu.

Phiên Vân mang hết mấy thứ mình nấu ra đến, đặt ở trên mấy cái ghế mà vừa rồi để Ngôn Phong nằm. Y trước chưa lấy cơm cho mình, cầm chén cơm ngồi xuống mép giường, tay gắp một miếng cá kho tiêu đưa lại: " Vương gia từ trưa hôm qua chỉ ăn hai chén cháo thôi, như vậy cơ thể sao tốt hơn được. Đây đều là thức ăn do ta nấu, ngươi ăn nhiều một chút xem như giúp ta vui đi."

Ngôn Phong nhìn Đan Lục Nhi, xem trán nàng đổ mồ hôi nhưng luôn miệng vui vẻ nói cười với hắn. Mở miệng ăn cá nàng liên đút thêm cơm cho hắn, nàng ta có phải đã quên hay không chính mình mới từ hôm qua, cháo phần nàng cũng đã nhường cho hắn, bây giờ cũng giúp hắn ăn trước mà chưa tự mình ăn?


Cá kho, rau cải xào gan hay canh đều là những loại thức ăn tầm thường dân dã, đối với Ngôn Phong bây giờ đã là ngon nhất thiên hạ. Đan Lục Nhi đút bao nhiêu thì hắn ăn bấy nhiêu, tuyệt không có phản kháng đối nàng như tối qua.

Cảm thấy vương gia ăn đủ, Phiên Vân không ép hắn ăn quá nhiều. Y rót ly nước đưa đến miệng giúp hắn uống, xong rồi mới đến lượt mình dùng cơm, Phiên Vân như vậy qua hết buổi sáng đầu tiên sau khi đến vương phủ.

- -------------------------------------------------------

Thệ Ngọc Vương phi hôm nay tâm tình có thể tốt hơn thường ngày, nàng ngồi hóng mát ngoài diện lầu. Buổi trưa trời lại thoáng mát, đôi môi mộng nước cắn mẫu bánh quế hương. Tùy tiện nhớ đến hôm qua Lưu Nương đã trở về, nàng lên tiếng: " Tiểu thiếp mới nạp vào cửa cho vương gia kia thế nào rồi, có an phận hay không?"

A hoàn Lư Thương nói: " Nô tỳ nghe nói cô ta hôm qua gọi a hoàn chạy tới lui mấy lượt, không biết tình hình bên đó thế nào, nhưng cũng chưa thấy cô ta nháo ra cái gì lớn."

Thệ Ngọc gật đầu: " Ngươi chú ý một chút, đừng để lại giống mấy loại nữ nhân kia, không giúp ít được gì còn gây ra phiền phức cho ta."

" Vâng thưa vương phi." Lư Thương a hoàn thân cận từ nhà mẹ đẻ nên đối với vương phi có gan nhiều lời, nàng nói: " Vương phi lần này tại sao lại xa xôi như thế tìm người, không phải chỉ cần để nô tỳ chọn đại một cái nữ nhân sẽ đỡ mất công hơn."

Vương Phi mỉm cười: " Ta nhìn thấy thê tử của Kim công tử phủ thượng thư, cô ta xinh đẹp diễm lệ. Một năm trước được rước về kinh làm chính thê, A Linh vốn có hôn ước với Kim công tử, nay lại chỉ có thể làm thiếp, trong phủ chịu chèn ép đủ đường. Nghe nói muội muội cô ta cũng còn xinh đẹp hơn, như vậy ra cũng khiến muội muội cô ta chịu làm thiếp mà còn phải nhục nhã hơn nữa để nếm mùi vị đắng."

" Ra là vậy." Lư Thương cũng hiểu vương phi trước khi xuất giá thân thiết với A Linh tiểu thư, muốn thay nàng ta đòi lại công đạo cũng là điều hiển nhiên. Nhưng Không ngờ người chịu thiệt lại không phải Đàn Hương mà là muội muội của cô ta Đàn Lục Nhi.

" Vậy..." Thệ Ngọc đột nhiên nói: " Vương gia thì sao, vẫn ổn chứ?"

" Vương gia người..."

Nghe giọng khó xử của Lư Thương, Thệ Ngọc phủi tay: " Không nói cũng được, nhắc nhở nha đầu mới đến chăm hắn cho tốt. Đừng để người chết là được." Nàng lạnh nhạt: " Nếu thật đau khổ đến chết mà vẫn không đến tạ lỗi trước ta, vậy được lợi cho hắn rồi."

" V...vâng ạ."

Thệ Ngọc tiểu thư nổi tiếng hoàng thành, nàng dung mạo lúc trước khi Đan Hương xuất hiện nổi trội nhất, hiền thục đoan trang nhất. Giống như bao tiểu thư khác ngày đó mơ ước được gả cho Nhật Minh vương gia, nam nhân đứng đầu danh sách trở thành phu quân của biết bao cô gái.

Nàng ba năm trước từ chối đủ mối hôn sự, cuối cùng thật đã toại nguyện được danh chính ngôn thuận trở thành Nhật Minh Vương phi bao người ngưỡng mộ. Thế nhưng vinh quang chưa tới ba tháng thì Vương gia từ một nam tử tuấn khí oai dũng, trở thành một tên tàn phế vô dụng, khiến Thệ Ngọc bị biết bao người chê cười.

Nàng hận hắn, nàng hận bản thân vì hắn trở nên hoàn mỹ để gả cho hắn. Thế nhưng chỉ chưa tới ba tháng hắn đã cướp đi tất cả của nàng, những ánh mắt ngưỡng mộ, những lời tán thưởng, một người phu quân để cả đời nương tựa.

Thệ Ngọc la hét mắng chửi muốn hắn phải xin lỗi nàng, muốn hắn có lời giải thích cho nàng. Vì sao Thệ Ngọc yêu Ngôn Phong đến thế, chờ đợi hắn bao lâu mới được gả đến. Vậy mà phu quân mà nàng yêu thương đã không còn nữa, kẻ tàn tật kia cướp lấy tất cả của nàng vẫn không có một lời hối lỗi.

Nàng muốn khiến hắn sống không bằng chết, khiến hắn phải sống trong đau khổ nhục nhã. Để hắn cũng phải nếm trải cảm giác của mình, cho đến khi nào hắn chịu quỳ xuống nhận lỗi.

" Duật Ngôn Phong, ngươi cướp đi phu quân ta yêu thương nhất, ta mãi mãi cũng không tha thứ."

- --------------------------------------------------------

" Duật Ngôn Phong thì vẫn là Duật Ngôn Phong thôi."

Đột nhiên lại nghe Đàn Lục Minh nói những lời này, Ngôn Phong nhìn nàng đang phe phẩy cái quạt, quạt cho hắn.

" Vương gia không vui khi ta gọi tên người sao?" Phiên Vân hỏi, thấy hắn lắc đầu mới cười: " Ta chỉ là muốn nói, ông trời không tuyệt đường người. Vương gia chưa chắc cả đời này không thể đứng lên đi lại, người nằm trên giường lâu như vậy chưa từng mất đi hy vọng, ta tin rồi sẽ có người có khả năng chữa trị cho vương gia. Đến lúc đó người sẽ trở lại như xưa, lại là một nam tử uy phong dung mãnh."

Ngôn Phong trầm mặt, đó cũng là những gì hắn từng nghĩ tới. Thế nhưng hy vọng mỗi ngày càng vô vọng, trong hoàn cảnh của hắn chỉ sợ dựa vào bản thân không khuất phục, cái chết cũng là sớm muộn.

" Người xem có phải là lại nghĩ đến cái gì không hay rồi?" Phiên Vân nói: " Có thể mấy tiểu thư trước kia sống trong nhung lụa nên khó hầu hạ vương gia, khiến người cơ thể ngày một kém. Ta số không tốt như vậy, mấy việc vặt vãnh nấu cơm giặt giũ đều làm được, ta cố gắng hết sức hầu hạ người. Vương gia chắc chắn mau khỏe lại thôi."

Ngôn Phong cho rằng nha đầu này quá đơn thuần, cho dù hắn thật sự không tốt do bị bỏ mặt chịu đói chịu nhục. Thế nhưng nguyên nhân ban đầu vẫn là do tay chân tổn thương, không thể cử động nên mới ra như vậy, làm sao cứ chăm sóc tốt là khỏe?

" Vương gia dưỡng tốt, khi người khỏe hơn ta sẽ giúp vương gia có thể ra sân hít thở không khí. Ở mãi trong phòng cũng không tốt, da của người xanh xao quá." Phiên Vân ở vài ngày đối với Ngôn Phong không nghi kỵ, y nói đủ chuyện để không khiến hai người cảm thấy buồn chán.

Nói những thứ như nếu hắn khỏe lại giúp hắn vui, tiếp thêm hy vọng cho hắn. Phải nói Phiên Vân làm vậy là bản thân biết một người y thuật tốt, người này đã từng giúp một đứa trẻ bại liệt đứng lên được nên chắc là nhờ tới sẽ có khả năng. Y không nói với Ngôn Phong là vì bản thân không chắc chắn chữa khỏi, sợ hắn hy vọng nhiều thất vọng càng nhiều.

Phiên Vân cảm thấy có chút cổ quái, nói với Ngôn Phong: " Vương gia, ta hỏi cái này... không phải là muốn khinh thường hay chê bai người, ta hỏi có được không?"

Có xem thường hay không, mấy ngày qua Lục Nhi chăm sóc hắn ra sao hắn đều biết. Ngôn Phong gật đầu đồng ý.

Phiên Vân hỏi: " Người không thể nói chuyện, là trước kia đều không thể nói?"

Ngôn Phong lắc đầu, Phiên Vân nói: " Vậy là cũng từ sau khi không thể đi lại, người mới không thể nói chuyện luôn?"

Hắn lần này im lặng, Phiên Vân biết lời mình nói đúng rồi. Y thấy đây chắc chắn là có người hãm hại, vậy nên chân tay vương gia không thể chữa khỏi, miệng cũng làm cho câm luôn. Người này là ai, kẻ bỏ mặc vương gia ở đây, vương phi sao?

Phiên Vân thở dài, xong nhận ra ánh mắt dò xét của Ngôn Phong, y mỉm cười; " Không có gì, ta chỉ là lo lắng cho người, nếu câm không phải do bẩm sinh, nguyên nhân sẽ đến từ nơi khác. Vương phủ của người nhưng lại toàn là nguy hiểm, vương gia ba năm qua phải sống ra sao chứ?"

Y nói liền sợ hắn phiền muộn, bỏ chiếc quạt trên tay xuống, Phiên Vân lại cầm bàn tay không có chút cảm giác của Ngôn Phong, bắt đầu xoa nắn: " Ta vô dụng, ngoài mấy việc nhỏ này còn chẳng thể giúp được người. Gả cho vương gia, xem ra ủy uất người rồi."


Lục Nhi nói là muốn chọc cười hắn, Ngôn Phong lại không vui vẻ gì. Gả cho hắn, nàng cả đời này đều là uổng phí. Nàng ta lại không có chút oán trách nào, từng lời nói đều muốn tránh khiến hắn mặc cảm về thân thể mình, cũng khiến hắn dễ chịu hơn.


Khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu chăm chú xoa các khớp tay chân cho hắn, làn da trắng từ cổ lọt vào mắt Ngôn Phong. Trong lòng hắn thật không hiểu, Thệ Ngọc hận hắn như vậy, nói là mang tiếp thiếp đến chăm sóc hầu hạ nhưng nàng ta làm vậy là muốn sỉ nhục hắn.


Để cho Ngôn Phong biết hắn là phế nhân vô dụng, khiến cho những cô gái từng ước mơ được gả cho hắn, vì gả cho hắn mà tự tìm đến cái chết. Hắn dường như cũng từ đó chán ghét khinh thường tất cả, kể cả chính mình, vậy tại sao lần này lại mang Đàn Lục Nhi đến?


Một cô nương ngây thơ trong sáng, một người xinh đẹp hiểu chuyện có thể chăm sóc hắn không than oán? Nếu Thệ Ngọc biết được, có thể sẽ lập tức mang người đuổi đi mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK