Mục lục
Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Lâm Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

So với Lâm Phong vô liêm sỉ, hành động của Giang Quân Lâm quả thực quá tốt!

Nếu như ngày xưa mối tình đầu của mình là Giang Quân Lâm thì tốt biết mấy? Đáng tiếc trên đời này không có nếu như!

Trái tim cô ấy đã bị thương chỉ chít, khó có thể thích thêm một người đàn ông nào nữa.

Cô ấy nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.” “Không cần khách sáo, chỉ một thời gian nữa thôi là chúng ta kết hôn rồi!”

Giang Quân Lâm xoay người qua, muốn đưa tay nắm lấy tay Trần Y Nặc, nhưng Trần Y Nặc lại tránh đi theo bản năng.

Điều này khiến trong mắt anh ta thoáng qua chút bất mãn.

Đã đến nước này rồi, còn rụt rè cái gì chứ?

Chỉ có điều anh ta cũng không thể hiện gì cả, chỉ lúng túng thu tay về. “Cho tôi chút thời gian đi.”

Trần Y Nặc bình tĩnh nói.

“Đương nhiên rồi! Là do tôi đường đột quá, em lại là một cô gái tốt, đáng tiếc cứ gặp phải đàn ông tồi

Giang Quân Lâm nhẹ nhàng nói.

Trần Y Nặc không đáp lời, chỉ đưa mắt ra nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ cái gì.

Lúc này, hình như Giang Quân Lâm nghĩ tới điều gì đó, quay sang Giang Thiên Hòa nói:

“Ông nội hai, chú Dương nói có thể là nhà họ Tần để sát thủ của Huyết Thủ bắt cóc Ninh Ninh. Ông cảm thấy thế nào?”

“Có khả năng này! Lão già họ Tần kia đột phá Thiên Cảnh, hiện tại nhà họ Tân đang bành trướng. Muốn làm chuyện gì mờ ám vào lúc này cũng không có gì lạ.”

Giang Thiên Hòa gật đầu.

“Đã thế thì chúng ta cũng cần gõ cho nhà họ Tần một cái! Nếu không chắc. bên đó lại cho rằng nhà họ Giang chúng ta dễ bắt nạt, đúng không?”

“Quân Lâm, vậy theo ý cháu thì nên làm gì?” “Muốn gậy ông đập lưng ông, trước hết cứ để Tam Khẩu Đường ra tay trước.”

“Cũng phải, nhà họ Giang chúng ta âm thầm giúp đỡ Tam Khẩu Đường nhiều năm như thế, đối phương cũng nên báo đáp một chút!”

Núi Thái Hồ.

Trong rừng cây xanh um tươi tốt, Huyết Thủ Nhân Đồ dựa lưng vào một gốc cây cổ thụ ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra gọi đi.

“Hành động thế nào rồi?” Đầu bên kia điện thoại lập tức vang lên một âm thanh trầm thấp.

“Thất bại! Thời khắc mấu chốt lại có lão già Giang Thiên Hòa kia chạy tới. Tôi thấy tình hình không ổn nên lui trước!”

“Diệp Thiên Tâm, tôi không muốn hỏi quá trình, tôi chỉ cần kết quả! Biết chưa?”

“Cậu đừng hung dữ với tôi, tôi không hiểu các cậu tự dưng muốn đi bắt cóc một con bé để làm gì?”

“Chuyện này ông không cần biết! Khối Cực Dương Thạch kia, chờ tới khi nào. cô hoàn thành nhiệm vụ thì được đưa tới cho ông! Nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì ông đừng mơ tưởng!”

Đầu bên kia lạnh lùng nói xong thì cúp điện thoại luôn.

Huyết Thủ Nhân Đồ cầm điện thoại di động, vẻ mặt cực kì khó coil

Lão ta là ác ma hoành hành ngang dọc khắp giới võ lâm hơn hai mươi năm!

Lại bị một người như thế khinh thường quát mắng, dù đối phương có lai lịch hiển hách cũng không được!

Chỉ là vừa nghĩ tới Cực Dương Thạch, lão ta lại ép mình tỉnh táo lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK