Nghe lời lão giả nói, Lâm Phong lãnh đạm đáp lời:
“Nếu biết mình đã vô lễ thì lần sau chú ý một chút, nếu không đôi khi chết cũng coi như xong rồi.”
Lão giả nghe vậy thì ngẩn ra, rồi nở một nụ cười khổ. Không ngờ có một ngày mình lại bị một vấn bối dạy dỗ! Thanh niên này rốt cuộc là đệ tử của thế lực nào đây? Kiêu ngạo thật đấy!
Nói như thế, chẳng dễ tính chút nào!
“Lão phu đã biết!”
Lão giả Thiên Cảnh hơi gật đầu, không hề tức giận!
Bởi vì đây là quy tắc của giới võ đạo!
Chỉ cần có thực lực là muốn làm gì thì làm.
“Lão phu là tam trưởng lão của chỉ nhánh thương hội Bách Vân ở Kim Lăng, Phùng Hải, chẳng hay tên họ của cậu là?”
Lão giả Thiên Cảnh mỉm cười hỏi. “Lâm Phong!” Lâm Phong thản nhiên đáp.
“Cậu Lâm, chuyện vừa nấy là do thương hội của chúng tôi vô lễ, để thể hiện lòng áy náy, tôi có thể tự sắp xếp cho mọi người gian phòng tốt nhất, được chứ?”
“Được!” “Vậy mời theo tôi!” Phùng Hải thầm thở phào một hơi, quay người đi lên núi.
Ông ta phát hiện lúc nói chuyện với Lâm Phong có cảm giác bị chèn ép kì lạ. Cảm giác này trước nay chưa từng có!
Lâm Phong đang định theo sau thì phát hiện ba người Đàm Thiên Hồng đang đờ đẫn mờ mịt, không khỏi cau mày hỏi:
“Ba người làm gì mà ngẩn ra thế? Không đi theo à?” “À... Được!”
Đàm Thiên Hồng, Thái Văn và Điền Bân giật mình tỉnh táo lại, đè nén sự chấn động trong lòng, vội vàng gật đầu đi theo.
Khi mấy người vừa rời đi, khung cảnh vốn tĩnh lặng đột nhiên ầm ï nhốn nháo! Tất cả mọi người đều có vẻ không thể tin nổi!
“Mẹ nó chứ? Không phải tôi đang nằm mơ chứ? Lâm Phong này giết nghi trượng của thương hội Bách Vân, nhưng không bị xử lý?”
“Các người không phát hiện à? Trưởng lão của thương hội Bách Vân lúc tới rất khí thế nhưng đột nhiên đổi thái độ! Nhất định là nhận ra thân phận của Lâm Phong rồi!”
“Theo tôi thấy, thế lực đăng sau Lâm Phong này không thể khinh thường được! Rất có thể cậu ta đến từ đại tông môn nào đó trên núi! Tông môn này, dù là thương hội Bách Vân cũng phải kiêng dè mấy phần!”
“Chậc, khó trách lại phách lối thế”!
“Tôi chỉ biết cậu ta còn trẻ đã là cường giả Địa Cảnh đỉnh phong, sao có thể là người tầm thường? Đám ngu sỉ các người vừa nãy còn cười nhạo người ta không biết tự lượng sức mình!”
“Ôi hâm mộ Tam Khẩu Đường quá, quen được nhân vật khủng cỡ này, sau này chắc là tỏa sáng kinh người!”
“Các người không thấy Lâm Phong này rất đẹp trai sao? Hơn nữa mũi còn thẳng, vừa nhìn đã...”
Nghe mọi người xung quanh bàn tán, Giang Quân Lâm nắm chặt tay, trong lòng khó bình tĩnh nổi.
Anh ta biết sau này mình không thể trêu vào Lâm Phong rồi! Nếu không sẽ gây họa lớn cho nhà họ Giang! Nhưng không cam lòng!
Rõ ràng chỉ là một con kiến hôi, sao bỗng nhiên trở thành kẻ mà đến anh ta cũng không đối phó được?
Vẻ mặt Giang Quân Lâm không tốt lắm. Lúc này Trần Thiên Hủ đột nhiên nói:
“Em gái, trước khi hội đấu giá bắt đầu còn có ít thời gian, em theo anh đến gặp Lâm Phong đi!”
“A2”
Trần Y Nặc hơi kinh ngạc.
“Nếu biết mình đã vô lễ thì lần sau chú ý một chút, nếu không đôi khi chết cũng coi như xong rồi.”
Lão giả nghe vậy thì ngẩn ra, rồi nở một nụ cười khổ. Không ngờ có một ngày mình lại bị một vấn bối dạy dỗ! Thanh niên này rốt cuộc là đệ tử của thế lực nào đây? Kiêu ngạo thật đấy!
Nói như thế, chẳng dễ tính chút nào!
“Lão phu đã biết!”
Lão giả Thiên Cảnh hơi gật đầu, không hề tức giận!
Bởi vì đây là quy tắc của giới võ đạo!
Chỉ cần có thực lực là muốn làm gì thì làm.
“Lão phu là tam trưởng lão của chỉ nhánh thương hội Bách Vân ở Kim Lăng, Phùng Hải, chẳng hay tên họ của cậu là?”
Lão giả Thiên Cảnh mỉm cười hỏi. “Lâm Phong!” Lâm Phong thản nhiên đáp.
“Cậu Lâm, chuyện vừa nấy là do thương hội của chúng tôi vô lễ, để thể hiện lòng áy náy, tôi có thể tự sắp xếp cho mọi người gian phòng tốt nhất, được chứ?”
“Được!” “Vậy mời theo tôi!” Phùng Hải thầm thở phào một hơi, quay người đi lên núi.
Ông ta phát hiện lúc nói chuyện với Lâm Phong có cảm giác bị chèn ép kì lạ. Cảm giác này trước nay chưa từng có!
Lâm Phong đang định theo sau thì phát hiện ba người Đàm Thiên Hồng đang đờ đẫn mờ mịt, không khỏi cau mày hỏi:
“Ba người làm gì mà ngẩn ra thế? Không đi theo à?” “À... Được!”
Đàm Thiên Hồng, Thái Văn và Điền Bân giật mình tỉnh táo lại, đè nén sự chấn động trong lòng, vội vàng gật đầu đi theo.
Khi mấy người vừa rời đi, khung cảnh vốn tĩnh lặng đột nhiên ầm ï nhốn nháo! Tất cả mọi người đều có vẻ không thể tin nổi!
“Mẹ nó chứ? Không phải tôi đang nằm mơ chứ? Lâm Phong này giết nghi trượng của thương hội Bách Vân, nhưng không bị xử lý?”
“Các người không phát hiện à? Trưởng lão của thương hội Bách Vân lúc tới rất khí thế nhưng đột nhiên đổi thái độ! Nhất định là nhận ra thân phận của Lâm Phong rồi!”
“Theo tôi thấy, thế lực đăng sau Lâm Phong này không thể khinh thường được! Rất có thể cậu ta đến từ đại tông môn nào đó trên núi! Tông môn này, dù là thương hội Bách Vân cũng phải kiêng dè mấy phần!”
“Chậc, khó trách lại phách lối thế”!
“Tôi chỉ biết cậu ta còn trẻ đã là cường giả Địa Cảnh đỉnh phong, sao có thể là người tầm thường? Đám ngu sỉ các người vừa nãy còn cười nhạo người ta không biết tự lượng sức mình!”
“Ôi hâm mộ Tam Khẩu Đường quá, quen được nhân vật khủng cỡ này, sau này chắc là tỏa sáng kinh người!”
“Các người không thấy Lâm Phong này rất đẹp trai sao? Hơn nữa mũi còn thẳng, vừa nhìn đã...”
Nghe mọi người xung quanh bàn tán, Giang Quân Lâm nắm chặt tay, trong lòng khó bình tĩnh nổi.
Anh ta biết sau này mình không thể trêu vào Lâm Phong rồi! Nếu không sẽ gây họa lớn cho nhà họ Giang! Nhưng không cam lòng!
Rõ ràng chỉ là một con kiến hôi, sao bỗng nhiên trở thành kẻ mà đến anh ta cũng không đối phó được?
Vẻ mặt Giang Quân Lâm không tốt lắm. Lúc này Trần Thiên Hủ đột nhiên nói:
“Em gái, trước khi hội đấu giá bắt đầu còn có ít thời gian, em theo anh đến gặp Lâm Phong đi!”
“A2”
Trần Y Nặc hơi kinh ngạc.