'Trong một căn nhà hầm tối tăm và chật hẹp, Trần Y Nặc cầm chiếc điện thoại cũ ngồi ngơ ngác trên giường, từng chuỗi nước mắt lặng lẽ lăn dài trên mặt cô ấy.
Nếu là trước đây, cô ấy nhận được cuộc gọi từ Lâm Phong thì nhất định sẽ chửi anh một trận, hỏi anh những năm qua đã đi đâu?
Tại sao năm đó lại chơi trò mất tích?
Nhưng sáng nay, sau khi nhìn thấy anh ôm ôm ấp ấp với hai cô gái trẻ, trái tim cô ấy đã chết lặng.
Không phải cô ấy không tin Lâm Phong. Mà bây giờ cô ấy còn lý do gì để tin tưởng đây? Trần Y Nặc bước tới trước gương, nhìn bản thân mình trong gương.
Gương mặt tiều tuy, mái tóc xơ vàng, trông y như một người phụ nữ khoảng chừng bốn, năm mươi tuổi đã xuống sắc.
Nghĩ đến những cay đắng mà mình phải chịu trong mười năm qua, cô ấy chỉ cảm thấy mình thật ngu xuẩn!
Rõ ràng cô là một cô gái xinh đẹp nhà giàu, cớ sao phải hành hạ mình thành ra thế này?
Cuộc sống cơm áo gạo tiền giống như một đống phân chó vậy! Chỉ vì cái gọi là tình yêu nực cười thôi sao?
“Mẹ ơi... Mẹ ơi.”
Lúc này, một cô bé mặc váy hồng đột nhiên tỉnh giấc.
Cô bé có đôi mắt to tròn, lông mi dài, gương mặt xinh xắn như búp bê nhưng lại trông rất ngờ nghệch.
“Mẹ đây, mẹ ở đây này.”
Trần Y Nặc đau lòng vội trấn an, đợi sau khi cô bé đần ổn định cảm xúc lại, cô ấy mới lấy điện thoại ra gọi.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, cô ấy mới nói:
“Mẹ, mai con sẽ về nhà.”
“Y Nặc, cuối cùng con cũng nghĩ thông suốt rồi! Con cũng đừng trách cha con nhé, cha thấy con khổ mà đau lòng lắm! Nếu ông ấy không khoá thẻ của con, con sẽ không bao giờ hết hi vọng đâu!”
Đầu dây bên kia có một người phụ nữ tận tình khuyên nhủ.
Sau đó lại hỏi:
“Vậy ngày mai mấy giờ con về?”
“Chắc tầm trưa ạ.”
“Ừm, để mẹ bảo Tiểu Lý tới sân bay đón con!”
“Vâng ạ.”
Sau khi cúp máy, khuôn mặt tiều tuy của Trần Y Nặc lập tức trở nên lạnh lùng.
Cô ấy thề rằng từ nay về sau sẽ không bao giờ để bất cứ kẻ nào ăn hiếp mình và con gái nữal
Không bao giờ!
Ở nơi khác.
Lâm Phong lặng lẽ quay lại phòng riêng.
“Anh hai... Anh không sao chứ?”
Lâm Vân Dao cảm thấy có điều khác thường, bèn lo lắng hỏi. “Anh không sao!”
Lâm Phong lắc đầu.
Thật ra phản ứng của Trần Y Nặc nằm trong dự liệu của anh. Quen nhau bảy năm, anh hiểu rất rõ về tính cách của Trần Y Nặc! Cô ấy là một người rất nghiêm túc trong chuyện tình cảm.
Nếu cô ấy đã lấy chồng và sinh một đứa con gái, dù cuộc sống có khó khăn đến đâu thì cô ấy cũng sẽ phớt lờ anh.
Chẳng qua có một điều khiến anh khó hiểu là, tại sao Trần Y Nặc lại để số điện thoại lại cho giáo viên?
“Em ấy nói gì vậy?”
Lúc này, Âu Dương Tu ở bên cạnh hỏi. “Nói một tiếng 'a lô, sau đó cúp máy.” Lâm Phong cười gượng gạo.
“Chuyện này... sao có thể được! Lúc đó em ấy để số điện thoại lại là vì muốn cậu gọi cho em ấy mà”
Nếu là trước đây, cô ấy nhận được cuộc gọi từ Lâm Phong thì nhất định sẽ chửi anh một trận, hỏi anh những năm qua đã đi đâu?
Tại sao năm đó lại chơi trò mất tích?
Nhưng sáng nay, sau khi nhìn thấy anh ôm ôm ấp ấp với hai cô gái trẻ, trái tim cô ấy đã chết lặng.
Không phải cô ấy không tin Lâm Phong. Mà bây giờ cô ấy còn lý do gì để tin tưởng đây? Trần Y Nặc bước tới trước gương, nhìn bản thân mình trong gương.
Gương mặt tiều tuy, mái tóc xơ vàng, trông y như một người phụ nữ khoảng chừng bốn, năm mươi tuổi đã xuống sắc.
Nghĩ đến những cay đắng mà mình phải chịu trong mười năm qua, cô ấy chỉ cảm thấy mình thật ngu xuẩn!
Rõ ràng cô là một cô gái xinh đẹp nhà giàu, cớ sao phải hành hạ mình thành ra thế này?
Cuộc sống cơm áo gạo tiền giống như một đống phân chó vậy! Chỉ vì cái gọi là tình yêu nực cười thôi sao?
“Mẹ ơi... Mẹ ơi.”
Lúc này, một cô bé mặc váy hồng đột nhiên tỉnh giấc.
Cô bé có đôi mắt to tròn, lông mi dài, gương mặt xinh xắn như búp bê nhưng lại trông rất ngờ nghệch.
“Mẹ đây, mẹ ở đây này.”
Trần Y Nặc đau lòng vội trấn an, đợi sau khi cô bé đần ổn định cảm xúc lại, cô ấy mới lấy điện thoại ra gọi.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, cô ấy mới nói:
“Mẹ, mai con sẽ về nhà.”
“Y Nặc, cuối cùng con cũng nghĩ thông suốt rồi! Con cũng đừng trách cha con nhé, cha thấy con khổ mà đau lòng lắm! Nếu ông ấy không khoá thẻ của con, con sẽ không bao giờ hết hi vọng đâu!”
Đầu dây bên kia có một người phụ nữ tận tình khuyên nhủ.
Sau đó lại hỏi:
“Vậy ngày mai mấy giờ con về?”
“Chắc tầm trưa ạ.”
“Ừm, để mẹ bảo Tiểu Lý tới sân bay đón con!”
“Vâng ạ.”
Sau khi cúp máy, khuôn mặt tiều tuy của Trần Y Nặc lập tức trở nên lạnh lùng.
Cô ấy thề rằng từ nay về sau sẽ không bao giờ để bất cứ kẻ nào ăn hiếp mình và con gái nữal
Không bao giờ!
Ở nơi khác.
Lâm Phong lặng lẽ quay lại phòng riêng.
“Anh hai... Anh không sao chứ?”
Lâm Vân Dao cảm thấy có điều khác thường, bèn lo lắng hỏi. “Anh không sao!”
Lâm Phong lắc đầu.
Thật ra phản ứng của Trần Y Nặc nằm trong dự liệu của anh. Quen nhau bảy năm, anh hiểu rất rõ về tính cách của Trần Y Nặc! Cô ấy là một người rất nghiêm túc trong chuyện tình cảm.
Nếu cô ấy đã lấy chồng và sinh một đứa con gái, dù cuộc sống có khó khăn đến đâu thì cô ấy cũng sẽ phớt lờ anh.
Chẳng qua có một điều khiến anh khó hiểu là, tại sao Trần Y Nặc lại để số điện thoại lại cho giáo viên?
“Em ấy nói gì vậy?”
Lúc này, Âu Dương Tu ở bên cạnh hỏi. “Nói một tiếng 'a lô, sau đó cúp máy.” Lâm Phong cười gượng gạo.
“Chuyện này... sao có thể được! Lúc đó em ấy để số điện thoại lại là vì muốn cậu gọi cho em ấy mà”