"Em hiểu rồi!"
Lâm Vân Dao nắm chặt nắm tay nhỏ.
Rõ ràng là chuyện khi nấy khiến cô ấy vô cùng căm giận.
"Chỉ là lần này xảy ra những việc này rồi, chắc là em cũng bị đuổi th
Lâm Vân Dao lại có hơi lo lắng nói.
"Đừng nghĩ lung tung! Có anh ở đây không ai dám đuổi em đâu! Em cứ vui vẻ tận hưởng thời gian học đại học là được! Không cần phải đặt nặng thành tích học tập gì đó, quan trọng là phải thật vui vẻ."
Lâm Phong nói.
“Anh trai... Có anh thật tốt quá."
Lâm Vân Dao nghĩ đến những gì mình từng trải, đôi mắt lại đỏ lên, đột nhiên cô ấy thay đổi chủ đề, còn nói thêm:
"Anh trai... Anh cũng ba mươi hai tuổi rồi, nên tìm vợ đi, cũng không thể sống độc thân cả đời như vậy chứ? Ba mẹ dưới suối vàng mà biết chắc chắn sẽ đau lòng lắm đó."
"Con bé ngốc, lại còn quan tâm cả chuyện của anh nữa!"
Lâm Phong cưng chiều xoa đầu em gái, trong đầu lại hiện lên bóng hình của Trần Y Nặc.
Chỉ chờ tới ngày mai thôi là có kết quả rồi! "Anh trai, hay là để Tiểu Khả làm vợ anh đi!: Lâm Vân Dao đột nhiên nói.
"Tiểu Dao, cậu nói lung tung cái gì thế!"
Vẻ mặt Lý Tiểu Khả tức giận, cô ấy duỗi nắm đấm nhỏ ra định đấm vào ngực Lâm Vân Dao, nhưng cặp mắt lại không kìm được mà liếc qua Lâm Phong.
Lúc phát hiện Lâm Phong không hề có phản ứng gì, trong lòng cô ấy không khỏi có chút mất mát.
"Tớ đâu có nói lung tung! Anh tớ tốt như thế, cậu tìm được anh ấy là có được món hời đói"
Lâm Vân Dao cười hì hì. "Hừ! Cậu còn nói nữa!"
Lý Tiểu Khả chu môi "hừ" một tiếng.
"Được rồi, hai đứa các em mới có bao tuổi chứ, lo học cho giỏi đi, đừng có suốt ngày nghĩ đến mấy chuyện này!"
Lâm Phong bất đắc dĩ ngắt lời hai cô gái đang trêu ghẹo ầm ïĩ.
Mặc dù Lý Tiểu Khả vô cùng xinh đẹp đáng yêu, nhưng trong lòng anh thì cô ấy cũng chỉ như một đứa em gái thôi.
Đương nhiên anh không thể nào có bất cứ suy nghĩ gì về cô ấy được. Chứ nói chỉ là bây giờ trong lòng anh chỉ muốn Trần Y Nặc.
Đúng lúc này.
Cách đó không xa, có một đám người lao tới.
Có khoảng chừng mười người!
Người nào cũng già dặn sắc bén, đi qua chỗ nào là người qua đường ở chỗ đó đều sẽ nhường đường cho bọn họ, cảm giác bị áp bức vô cùng.
Người dẫn đầu là một người đàn ông trung niên mặc đồ thời Đường!
Người đàn ông trung niên để râu, hai bên tóc mai đã bạc, vẻ mặt bình tĩnh nhưng vẫn đáng sợt
"Tiểu Khả, là ai? Là ai bắt nạt con! Con nói cho ba biết, ba lấy mạng nó!"
Lý Như Hải dẫn một đám người lao tới, khí thế hung hăng.
Lâm Vân Dao nắm chặt nắm tay nhỏ.
Rõ ràng là chuyện khi nấy khiến cô ấy vô cùng căm giận.
"Chỉ là lần này xảy ra những việc này rồi, chắc là em cũng bị đuổi th
Lâm Vân Dao lại có hơi lo lắng nói.
"Đừng nghĩ lung tung! Có anh ở đây không ai dám đuổi em đâu! Em cứ vui vẻ tận hưởng thời gian học đại học là được! Không cần phải đặt nặng thành tích học tập gì đó, quan trọng là phải thật vui vẻ."
Lâm Phong nói.
“Anh trai... Có anh thật tốt quá."
Lâm Vân Dao nghĩ đến những gì mình từng trải, đôi mắt lại đỏ lên, đột nhiên cô ấy thay đổi chủ đề, còn nói thêm:
"Anh trai... Anh cũng ba mươi hai tuổi rồi, nên tìm vợ đi, cũng không thể sống độc thân cả đời như vậy chứ? Ba mẹ dưới suối vàng mà biết chắc chắn sẽ đau lòng lắm đó."
"Con bé ngốc, lại còn quan tâm cả chuyện của anh nữa!"
Lâm Phong cưng chiều xoa đầu em gái, trong đầu lại hiện lên bóng hình của Trần Y Nặc.
Chỉ chờ tới ngày mai thôi là có kết quả rồi! "Anh trai, hay là để Tiểu Khả làm vợ anh đi!: Lâm Vân Dao đột nhiên nói.
"Tiểu Dao, cậu nói lung tung cái gì thế!"
Vẻ mặt Lý Tiểu Khả tức giận, cô ấy duỗi nắm đấm nhỏ ra định đấm vào ngực Lâm Vân Dao, nhưng cặp mắt lại không kìm được mà liếc qua Lâm Phong.
Lúc phát hiện Lâm Phong không hề có phản ứng gì, trong lòng cô ấy không khỏi có chút mất mát.
"Tớ đâu có nói lung tung! Anh tớ tốt như thế, cậu tìm được anh ấy là có được món hời đói"
Lâm Vân Dao cười hì hì. "Hừ! Cậu còn nói nữa!"
Lý Tiểu Khả chu môi "hừ" một tiếng.
"Được rồi, hai đứa các em mới có bao tuổi chứ, lo học cho giỏi đi, đừng có suốt ngày nghĩ đến mấy chuyện này!"
Lâm Phong bất đắc dĩ ngắt lời hai cô gái đang trêu ghẹo ầm ïĩ.
Mặc dù Lý Tiểu Khả vô cùng xinh đẹp đáng yêu, nhưng trong lòng anh thì cô ấy cũng chỉ như một đứa em gái thôi.
Đương nhiên anh không thể nào có bất cứ suy nghĩ gì về cô ấy được. Chứ nói chỉ là bây giờ trong lòng anh chỉ muốn Trần Y Nặc.
Đúng lúc này.
Cách đó không xa, có một đám người lao tới.
Có khoảng chừng mười người!
Người nào cũng già dặn sắc bén, đi qua chỗ nào là người qua đường ở chỗ đó đều sẽ nhường đường cho bọn họ, cảm giác bị áp bức vô cùng.
Người dẫn đầu là một người đàn ông trung niên mặc đồ thời Đường!
Người đàn ông trung niên để râu, hai bên tóc mai đã bạc, vẻ mặt bình tĩnh nhưng vẫn đáng sợt
"Tiểu Khả, là ai? Là ai bắt nạt con! Con nói cho ba biết, ba lấy mạng nó!"
Lý Như Hải dẫn một đám người lao tới, khí thế hung hăng.