Sau khi ăn cơm tối cùng với ông Nam Cung, cô nằng nặc bắt anh đưa mình đến gặp Đỗ Cẩn Y, xem cuộc sống và tình trạng của cô ấy hiện tại thế nào. Ông Đỗ đột quỵ qua đời, nỗi đau mất mát người thân đó không ai hiểu rõ bằng cô.
Ở phòng khách, Liêu Bách Hà và Đỗ Cẩn Y ngồi cạnh bên nhau. Tuy lúc trước không quá thân thiết, nhưng có biết nhau, thế nên cũng không ngại ngùng quá khó bắt chuyện.
“ Cẩn Y, ở nơi đây sống có tốt không? ”
Đỗ Cẩn Y mỉm cười chua xót, thái độ dường như bất cần với cuộc đời, mặc cho nó đưa đẩy vào ngõ cụt tăm tối.
Nhìn cô, cất tiếng trả lời:
“ Tốt hay xấu với em lúc này chẳng còn quan trọng. Có cơm ngon để ăn, có chăn êm nệm ấm để ngủ, vậy thì tốt quá rồi. ”
“ Chị sẽ cố gắng giúp em. ”
“ Em biết chị thật lòng muốn giúp, nhưng mà em không muốn vì chuyện này ảnh hưởng đến tình cảm của chị và Nam Cung thiếu gia. ”
Liêu Bách Hà lắc đầu, nắm lấy bàn tay mềm mại của cô ấy trấn an, lên tiếng:
“ Không đâu, em cố gắng đợi một thời gian, mọi chuyện sẽ ổn thôi. ”
Ở thư phòng, lúc này Nam Cung Nhật Đăng và Kim Thịnh Hàm nhâm nhi ly rượu trên tay, điệu dạng của cả hai trong rất thong thả và an nhiên, nói về chuyện xảy ra ngày hôm nay của anh.
Đưa điếu thuốc lên miệng rít lấy một hơi thật sâu, Kim Thịnh Hàm ngửa đầu phả khói ra không trung, trong anh như đang có tâm sự và sầu muộn cần được giải bày.
“ Nhật Đăng, tính ra em vẫn còn được lựa chọn, nhưng đối với anh thì không. Ba năm nữa đã đến thời hạn, anh phải có con để nối dõi tông đường. ”
Năm nay Kim Thịnh Hàm anh đã hai mươi bảy tuổi rồi, ba năm nữa vừa tròn ba mươi. Anh từng hứa với ông Kim Tuân rằng, đến năm đó anh sẽ tìm người phụ nữ mang thai hộ chứ không muốn lập gia đình.
Ông ta nghe vậy cũng chẳng phản đối, bởi vì đối với ông ta, đàn ông có sự nghiệp vững chắc vẫn là quan trọng. Chỉ cần anh làm tốt trách nhiệm của mình, có con trai nối dõi, thì không có vấn đề.
Nhưng sâu trong lòng, anh không muốn có con. Anh chẳng muốn đào tạo một đứa bé trở thành một phiên bản giống như mình, anh xấu toàn diện, chẳng có lấy một điều tốt đẹp.
“ Anh thì phụ nữ đâu thiếu, chỉ cần lên tiếng họ sẵn sàng sinh con cho anh. ”
Kim Thịnh Hàm cong môi cười khẩy, nóc cạn ly rượu rồi lạnh lùng thốt ra:
“ Chán rồi! ”
“ Anh cũng biết chán ư? ”
Nam Cung Nhật Đăng nhướn mày khinh bỉ, mỉm cười nhạt nhòa, nói tiếp:
“ Đúng là số lượng không bằng chất lượng. ”
Kim Thịnh Hàm bật cười, nhướn người ngồi thẳng bỏ điếu thuốc đang cháy vào trong gạt tàn, cầm lấy chai rượu tiếp tục rót vào ly cho mình, từ tốn lên tiếng:
“ Chưa trải sự đời. ”
Nam Cung Nhật Đăng nhếch môi cười khẽ, thưởng thức ly rượu thượng hạng trên tay, sau đó cất lời:
“ Đỗ Cẩn Y là tình nhân lâu nhất của anh, đúng chứ? ”
Kim Thịnh Hàm nhíu mày, trầm giọng hỏi lại:
“ Em có ý gì? ”
“ Vợ em muốn anh trả tự do cho cô ta ”
Đuôi mắt của Kim Thịnh Hàm nhếch lên, kiên định trả lời:
“ Em cũng hiểu tính anh rồi. ”
“ Con của em sinh ra cũng gọi anh là bác, anh nể mặt Bối Bối đi. Nếu không, vợ em chẳng chịu ăn uống. ”
“ Chuyện đó là của nhà em, liên quan gì đến anh? ”
...----------------...
“ Nhật Đăng, anh họ của anh nói thế nào? ”
Cả hai nằm trên giường quấn quýt lấy nhau không rời, cho khỏa lấp nhớ nhung những ngày xa vắng. Tuy xa nhau chỉ có một tháng, nhưng anh thấy nó dài đằng đẵng.
Bàn tay của Nam Cung Nhật Đăng điêu luyện, nhè nhẹ mân mê chiếc bụng của Bách Hà. Anh tự tin và đinh ninh cho rằng đây là con gái Bối Bối của mình, mặc dù chẳng biết anh dựa trên cơ sở gì để chứng minh.
Chắc có lẽ là niềm tin!
“ Đừng nhắc những chuyện không liên quan đến chúng ta. ”
Liêu Bách Hà cáu giận, đánh khẽ vào bàn tay của anh, giọng nói thánh thót vang lên:
“ Anh không quan tâm gì cả. ”
“ Em muốn anh quan tâm người phụ nữ khác ư? Vậy thì... ”
Bách Hà tức khắc bật dậy, trừng mắt cảnh cáo, lên tiếng:
“ Ai muốn khi nào hả? Nam Cung Nhật Đăng, sau này em cấm anh thân thiết với người khác giới, bảy giờ tối anh phải có mặt ở nhà, nếu có công việc phải thông qua với em. Hôm đó chính anh bảo em phải quản thúc chặt chẽ, nếu không anh sẽ hư. ”
Giọng nói của Bách Hà có trọng lực vô cùng, chắc nịch từng câu, từng chữ. Vừa dứt khoát, vừa kiên định không để cho bản thân của mình chịu thiệt thòi hay ấm ức.
Nam Cung Nhật Đăng bật cười thích thú, véo má đầy sự yêu thương và cưng chiều, gật đầu đồng ý.
“ Bách Hà, nếu ba không qua đó đón em. Em có cùng con trở về bên anh không? ”
Sắc mặt của Liêu Bách Hà trở nên thẹn thùng, nằm xuống giường trở lại, nắm lấy cánh tay của anh áp vào phần bụng của mình, lên tiếng trả lời:
“ Dĩ nhiên sẽ trở về, anh và con hiện tại là hai người quan trọng nhất với em. ”
Nam Cung Nhật Đăng cực kỳ hài lòng với câu trả lời đó, bàn tay nhẹ nhàng xoay khuôn mặt của Bách Hà sang phía anh. Hai ánh mắt đắm đuối liên kết thấu rõ tâm can một nửa đời mình, chủ động tìm đến đôi môi của đối phương gắn kết làm một.
Như chính cuộc đời của họ, từ nay không thể tách rời!
“ Em và con bây giờ đặc biệt quan trọng với anh. ”
...----------------...