• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

•Cạch...

Tiếng mở cửa truyền vào tai làm Liêu Bách Hà hốt hoảng giật mình, ngẩng đầu nhìn sang hướng đó, hai tay bất giác siết chặt hơn, đôi mắt rưng rưng nhìn người đàn ông đang từng bước đi vào.

Một ngày trôi qua, nhưng cô vẫn một tư thế co ro trên giường, ôm lấy bản thân. Người làm có mang thức ăn và nước uống, nhưng đến nhìn qua cô cũng chẳng có tâm trạng.

Nhìn thấy khuôn mặt sợ hãi của cô, Nam Cung Nhật Đăng cười nhạt lên tiếng:

“ Em sợ tôi sẽ làm gì em đến thế sao? ”

“... ”

“ Tôi chẳng còn hứng thú với cơ thể của em, nên cứ yên tâm! ”

“... ”

“ Đi đi và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt của tôi. Tôi và em từ nay kết thúc! ”

Liêu Bách Hà thoáng chốc đờ người, hai mắt cứ nhìn Nam Cung Nhật Đăng chăm chú. Tâm tình hỗn độn, rối bời, dằn xé trong từng suy nghĩ.

Nếu cô rời khỏi nơi đây, sẽ chẳng bao giờ gặp lại người ấy, cả hai cứ như thế chia đôi mãi mãi!



Luyến tiếc, cô không muốn xa anh, người cô rất yêu!

“ Nhật Đăng... ”

“ Cút! Cút khỏi mắt tôi ngay lập tức! ”

Nam Cung Nhật Đăng nghiến ra từng chữ một, trong anh vô cùng hung tợn khiến Bách Hà sợ đến gục người.

Bước vội xuống giường, từng bước chân run rẩy đi tới gần anh, cúi mặt nghẹn ngào thành tiếng:

“ Xin lỗi...và cảm ơn anh! ”

Đôi mắt phủ lên màn sương khiến những gì Liêu Bách Hà nhìn thấy trước mắt đều mờ mịt, kể cả khuôn mặt của nam nhân cô yêu thương. Nhưng, nỗi đau lại chân thật đến lạ lùng, đang xé lòng cô thành từng mảnh vụn. Cuối cùng, đôi chân vô tình cũng lặng lẽ bước đi như ý muốn của Nam Cung Nhật Đăng, rời khỏi căn phòng.

Đứng dưới chân cầu thang, cô xoay người ngậm ngùi nhìn lên, muốn quay ngược trở lại ôm người đàn ông đó lần cuối trước lúc xa nhau.

Hai dòng nước mắt khẽ động trên mi tuôn dài, tiếp tục bước đi rời khỏi căn biệt thự u ám sát khí.

Lúc Liêu Bách Hà lướt ngang qua, trái tim của Nam Cung Nhật Đăng như vỡ vụn nhưng anh cố gắng chôn giấu.

Đứng bên cửa sổ nhìn xuống, nhìn người con gái anh đem cả trái tim dâng trọn càng lúc khuất xa tầm mắt của mình. Lúc này, có ai thấu được cảm giác trái tim bị người mình yêu bóp nát sẽ ra sao.

Để Liêu Bách Hà rời đi, quả thật là nhân nhượng cuối cùng của anh. Vốn dĩ ban đầu xuất phát từ sự lừa dối, kế hoạch, toan tính thì kết cục làm sao tốt đẹp?

Nhưng, nhìn bóng dáng ấy dần xa khuất, đến khi anh không còn thấy nữa thì bất giác đưa tay lên không trung như muốn níu lại hình dáng nhỏ nhắn đó.

Anh khẽ cười chế giễu, buông thả bàn tay.

Cố chấp níu kéo để làm gì trong khi người ta hoàn toàn không yêu mình, chưa từng một phút giây nào rung động với mình, vì trong tim họ từ lâu đã có hình bóng của nam nhân khác.

Anh không muốn mình lại đi trên con đường của mẹ anh từng đi, kết cục cuối cùng chẳng ai hạnh phúc, kéo thêm một chuỗi bi kịch đằng sau...



Anh không muốn con của anh sau này giống như anh, cảm giác đó chỉ có người trong cuộc hiểu mà thôi, thiếu thốn nhiều thứ không phải cứ có tiền là mua được!

...----------------...

•Ngày hôm sau...

Liêu Bách Hà sắp xếp quần áo cho vào vali, đứng nhìn xung quanh nơi đây mà lòng của cô cuộn thắt từng cơn. Hồi ức lại những hành động, cử chỉ ngọt ngào của Nam Cung Nhật Đăng từng dành cho mình.

Ở bên anh, cô thấy mình được bảo vệ, che chở. Sự ngang ngược chiếm hữu của anh làm cô thấy mình là một người đặc biệt quan trọng, quý giá đối với anh.

Sau những thất vọng về Từ Thiên Lâm, điều đó làm cho trái tim của cô rung động với anh khi nào chẳng hay.

Nhưng mà, dù cô có dừng lại hay tiếp tục thì mãi mãi cô và anh chẳng thể chung một con đường. Sau khi anh biết tất cả, dù cô có giải thích thế nào thì niềm tin cũng đã không còn, câu nói “ em thật lòng yêu anh! ” liệu anh có tin tưởng mà tha thứ?

Cô biết, để cho cô rời đi đó là sự nhân nhượng cuối cùng của anh, và cô biết rõ anh yêu mình đến mức nào mới quyết định như vậy.

•Ting toang...

Đột ngột vang lên tiếng chuông cửa, Liêu Bách Hà bừng tĩnh quay người bước ra bên ngoài.

• Cạch...

Cánh cửa mở ra, người đến là Cao Gia Mẫn. Khi nãy Bách Hà gọi điện đến thông báo 9 giờ sáng hôm nay cô sẽ lên máy bay rời khỏi thành phố B. Nghe vậy, cô ấy lập tức đến đây.

Vừa bước vào căn hộ, Gia Mẫn không tránh khỏi sửng sốt, hốt hoảng khi nhìn thấy vết bầm trên cổ của cô,

Cô ấy lên tiếng:

“ Bách Hà... Cổ của cậu? Chuyện gì đã xảy ra? ”

Bách Hà cụp mắt không trả lời, cô ấy nghi ngờ hỏi tiếp:

“ Có phải Nam Cung Nhật Đăng đã phát hiện? ”

Bách Hà tiếp tục im lặng, nhưng lại rơi xuống hai dòng lệ, nó như một câu trả lời với Cao Gia Mẫn.

“ Mình đã bảo rồi mà, Nam Cung Nhật Đăng không hề dễ dàng qua mặt. Cậu nghĩ mình thông minh hơn người ta không trong khi người ta là điều hành một tập đoàn lớn, lãnh đạo cả Nam Bang. ”

Cao Gia Mẫn tức giận nên có phần lớn tiếng, vì cô ấy đã nhắc nhở, khuyên ngăn, bảo Bách Hà dừng lại chẳng biết bao nhiêu lần.


“ Mình không thể không làm! Mình cũng không ngờ sẽ yêu anh ấy. ”


Gia Mẫn thở mạnh, hạ giọng hỏi cô:


“ Vậy bây giờ cậu trở về thành phố D? Nam Cung Nhật Đăng có thật buông tha cho cậu không, hay là anh ta có mục đích khác? ”


Cao Gia Mẫn không tránh khỏi được sự hoài nghi, nhìn vết bầm trên cổ và ở cổ tay, cô ấy có thể nhận thấy và chắc chắn Nam Cung Nhật Đăng từng dùng lực với Bách Hà.


“ Không đâu, anh ấy không tàn nhẫn như mọi người nghĩ. ”


Liêu Bách Hà vội gạt nước mắt, quay người đi vào phòng ngủ lấy vali chuẩn bị rời đi.


Phải, nếu anh tàn nhẫn, cô cũng đâu còn mạng đứng đây!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK