“ Chuyện gì vậy Bách Kiều...? ”
Bách Hà lo lắng ngồi xuống cạnh bên, mắt nhìn em gái quan sát. Bỗng dưng, Bách Kiều òa khóc ôm chầm lấy cô, nức nở từng cơn xé lòng, giọng nói ngắt quảng vô cùng khó nghe.
“ Chị hai... chúng ta cùng...hức... cùng anh Lâm rời đi đi chị. ”
Thì ra là chuyện này...
Liêu Bách Hà thở ra nhẹ nhõm, bàn tay vuốt vuốt tấm lưng của em gái, nhẹ nhàng lên tiếng:
“ Nếu em muốn đi, chị sẽ sắp xếp cho em. Còn chị, chị sẽ không rời đi. ”
Ai yêu rồi sẽ hiểu được tâm trạng rối bời của cô lúc này. Cô biết, Nam Cung Nhật Đăng và Lạc Hân làm vậy chỉ để diễn cho cô xem. Bởi, đâu có người phụ nữ nào chấp nhận chia sớt tình cảm và người đàn ông của mình với người khác.
Nhưng, dù thật hay không thì nhìn người đàn ông mình yêu thân mật với cô gái khác đều sẽ ghen tuông, tức giận.
Cô cũng vậy!
“ Chị hai, anh ta đáng sợ đến như vậy, em... em lo cho chị lắm... ”
“ Bách Kiều...em không hiểu đâu. ”
“ Chẳng lẽ chị muốn sống cả đời như thế? Chị hai, nhân tiện lúc này, chúng ta cùng anh Lâm sang Canada, bắt đầu cuộc sống mới. ”
Liêu Bách Kiều cô vô cùng ray rức lương tâm mỗi khi nghĩ đến vì mình mà chị gái chịu nhiều ấm ức, tủi nhục, đau khổ. Hôm đó, dù không chứng kiến, cô cũng biết và chắc chắn chị gái đã dùng thân xác để đỗi lấy sự an toàn cho mình. Bấy nhiêu đó thôi, đã đủ giày vò cô trong suốt thời gian qua.
“ Muốn bắt đầu cuộc sống mới dễ dàng đến thế sao? ”
“ Anh Lâm nói có người giúp đỡ, sẽ không để Nam Cung Nhật Đăng tìm ra chúng ta. ”
Liêu Bách Hà chau mày khó hiểu, kéo Bách Kiều ra khỏi cơ thể, nhìn vào mắt cô ấy gặng hỏi:
“ Là ai? ”
“ Em cũng không biết, chỉ nghe anh ấy nói như vậy. Chị, chúng ta đi đi... ”
Liêu Bách Hà bắt đầu trầm mặc, suy tư, nhớ đến những câu nói vô tình, tàn nhẫn, hành động tuyệt tình của Nam Cung Nhật Đăng trước đây.
Nếu cô thật sự bỏ đi, cô sẽ có một cuộc sống mới an nhiên...
“ Chị... ”
Liêu Bách Kiều kế bên không ngừng đưa đẩy hai tay của cô, khuôn mặt tha thiết năn nỉ.
“ Anh ta cũng công khai bạn gái, đâu có yêu chị thật lòng... ”
“ Để chị suy nghĩ. ”
Hai giờ khuya, trên một chiếc giường nhỏ bằng gỗ, Liêu Bách Hà ngồi ôm gối nhìn ra bên ngoài cửa sổ, suy nghĩ về những lời nói của Bách Kiều khi tối.
Đột nhiên, cánh tay giơ lên ngang với tầm mắt, nhìn chầm chầm vào chiếc lắc tay Nam Cung Nhật Đăng đã tặng vào hôm sinh nhật. Trái tim của cô thổn thức nhói lên, nước mắt chảy xuống thành dòng, giằng xé lòng cô đến thở cũng thấy khó khăn.
Cuối cùng, Bách Hà cũng đã có quyết định. Cô lập tức bước xuống giường, tiến lại chiếc tủ nhỏ, cởi bỏ chiếc đầm ngủ trên người lấy chiếc áo thun và quần jean mặc vào, sau đó cẩn thận xem xét giấy tờ trong túi xách, khi đã xác định đầy đủ cô cầm lấy và mang theo điện thoại rời đi trong đêm.
Trước khi ra khỏi căn nhà nhỏ đơn xơ nằm trong con hẻm, Bách Hà thấp cho ba mẹ nén hương, lẳng lặng quỳ trước di ảnh gần cả tiếng mới thực sự bỏ đi.
Tại sao cô không để sáng mai, hay tạm biệt Bách Kiều, là do cô không muốn ai đó hay bất cứ điều gì làm xao động lý trí và con tim của mình.
Lý trí và con tim của cô, luôn hướng về Nam Cung Nhật Đăng!
10 giờ sáng, Liêu Bách Hà đã có mặt ở thành phố B, ra khỏi sân bay lập tức bắt taxi về biệt thự. Vừa nãy, Bách Kiều có gọi cho cô hỏi xem cô đã đi đâu. Cô cũng rất thành thật trả lời, bảo mình đã về thành phố B.
Chiếc taxi dừng trước căn biệt thự xa hoa, hoàng tráng. Bách Hà thanh toán rồi xuống xe, người gác cổng nhìn thấy lập tức đi ra mở cổng cho cô, gật đầu chào hỏi:
” Cô Liêu... ”
Bách Hà vừa bước vào, vừa gấp gáp hỏi:
“ Nhật Đăng, anh ấy có ở đây không? ”
“ Mấy hôm trước thì có, nhưng đêm qua thiếu gia không về đây. ”
Liêu Bách Hà gật đầu như đã hiểu, uể ải vào nhà nghỉ ngơi vì hôm trước cô bị cảm, đêm qua thức trắng và lại phải ngồi máy bay suốt mấy giờ đồng hồ.
Lên phòng, Bách Hà thả lỏng cơ thể ngâm mình trong bồn tắm lớn để xua tan những mệt mỏi, dựa người về sau thành bồn nhắm mắt an nhiên.
30 phút sau, cô mới bước ra khỏi phòng tắm, do dự một lát rồi lấy điện thoại gọi cho Nam Cung Nhật Đăng thông báo mình đã trở về. Nhưng, hai cuộc gọi liên tiếp, tiếng chuông tút tút đều đặn bên tai rồi vô tình kết thúc.
Bách Hà não nề buông thả bàn tay, sắc mặt rầu rỉ, chau mày lo âu nhìn vào màn hình.
Anh lại sao nữa vậy?
Vẫn còn muốn tính toán với cô ư?
Bảy giờ tối, tin tức cực kỳ chấn động, Nam Cung Nhật Đăng chính thức tuyên bố kết hôn với bạn gái bí mật, lễ đính hôn sẽ được tổ chức vào cuối tháng sau. Mặc dù anh chẳng phải ngôi sao nổi tiếng, nhưng thông tin này được quan tâm, thu hút vô cùng, được chia sẻ rộng rãi và bàn tán khắp các diễn đàn.
Nam Cung Nhật Đăng ngã lưng về sau ghế da trong phòng làm việc, trên tay kẹt lấy điếu thuốc rít từng hơi, đưa mắt ngắm cảnh về đêm, bầu trời lung linh lấp lánh ngàn sao.
Đột nhiên, Ngô Tân Vinh mở cửa xông vào, cao giọng chất vấn anh:
“ Nhật Đăng, cậu làm thế là sao? ”
“ Ngô Tân Vinh, anh nên biết vị trí của mình ở đâu. Dù anh được tôi coi trọng, trọng dụng, nhưng không đồng nghĩa anh muốn thái độ gì với tôi cũng được. ”
Nam Cung Nhật Đăng xoay ghế, khuôn mặt lộ diện, con ngươi đen láy nghiêm khắc nhìn chằm chằm vào người đối phương.
Ngô Tân Vinh nén nhịn cơn giận, cố gắng hạ giọng bình thường:
“ Cậu bảo cậu xem Lạc Hân như là em gái... ”
“ Tôi và em ấy không cùng chung huyết thống, em ấy họ Lạc tôi họ Nam Cung, vậy thì có điều gì không được? ”
...----------------...